TẨU THÁC LỘ (TẬP 2) - TUẦN TRĂNG MẬT

Trần Dụ: “Tôi muốn … ly hôn với vợ tôi.”

Kiều Khả Nam: “…”

Trong sự nghiệp hành nghề của mình, câu Kiều Khả Nam nghe nhiều nhất chính là: “Tôi muốn ly hôn với vợ/chồng … tôi”, nghe nhiều đến mức cảm thấy bình thường như cân đường hộp sữa, thì bởi, lúc nào cũng lặp đi lặp lại, không ngán mới lạ.

Nhưng khi câu này phát ra từ miệng Trần Dụ, hắn thực sự giật mình.

Dù sao ngày xưa, Trần Dụ yêu cô, thích cô bao nhiêu, Kiều Khả Nam đều nhìn trong mắt.

Hồi đó, mọi người còn dùng BBS như một blog nhật kí. Trần Dụ thường đăng mấy lời kịch kiểu: “Không thể tưởng tượng, ngày mất đi em, cuộc sống sẽ trở thành địa ngục như thế nào”, “Tương lai của anh chỉ có một hướng … là em” kiểu kiểu vậy, buồn ói chết người không đền mạng.

Khổ truy nàng thành công, khi đó còn trở thành một hồi giai thoại, ai ngờ kí ức nắm tay học muội nói chuyện yêu đương bên bờ hồ ngày xưa, giờ trở thành cảnh còn người mất … Truyện cổ tích công chúa hoàng tử, trở về hiện thực, không thể đi đến cái kết: “Từ đó họ sống hạnh phúc mãi về sau”.

Trần Dụ là thư kí, phải thường xuyên tăng ca, Kiều Khả Nam chờ đến tám giờ tối, mới thấy hắn ngượng ngập bước vào.

Kiều Khả Nam mời hắn vào phòng họp, rót một tách cà phê, Trần Dụ nhấp một hơi, chân mày căng chặt buông lỏng: “Cậu còn nhớ khẩu vị của tôi sao?”

Kiều Khả Nam cười: “Ba khối đường, hai viên sữa, giống hệt con nít, uống ngọt lợ như thế, muốn quên cũng khó.”

Trần Dụ đặt chén xuống, thở dài: “Vậy mà … có người lại vĩnh viễn không nhớ được … Quả nhiên huynh đệ mới là cả đời.”

Kiều Khả Nam đột nhiên nhớ tới chuyện bát mì.

Đại loại là có một cô bé bị mẹ mắng liền bỏ nhà ra đi, khi đi qua tiệm mì, bụng đói kêu vang, chủ tiệm thấy cô bé đáng thương, liền mang cho cô một bát, cô bé nước mắt lưng tròng, liên tục cám ơn. Chủ tiệm bèn nói: “Ta chỉ cho cháu một bát mì, cháu đã cám ơn rối rít, thế sao cháu lại không cám ơn người mẹ hàng ngày nấu cơm cho cháu chứ?”

Nhưng mà hắn không rõ chuyện của Trần Dụ, không thể phiến diện phán đoán.

Hắn lấy cuốn sổ ra: “Vì sao muốn ly hôn?”

Trần Dụ: “Vì không hợp.”

Câu này, Kiều Khả Nam đã nghe một vạn chín trăm lần … Từ Giao Oánh từng hát: “Đi một đôi giày không vừa chân, để lâu chỉ cảm thấy đau”, nhưng mà giày cũng là do mình chọn, ngày xưa thì yêu thích không buông tay, đã nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ lại nói không thích không hợp cái nỗi gì?

Chẳng nhẽ coi hôn nhân chỉ như đôi giày, chán, không mang nữa thì vứt, không hơn?

Kiều Khả Nam: “Nói thật, ly hôn thực ra không cần đến luật sư, trừ khi vợ cậu không muốn … Cô ấy không muốn, ắt hẳn có lý do, cậu đã trò chuyện với vợ mình chưa?”

Trần Dụ: “Đã, cô ấy nói muốn toàn bộ căn nhà … Bình thường tôi đều chiều ý cô ấy, nhưng căn nhà là bố mẹ tôi cho, cô ấy không hề bỏ một xu, dựa vào gì đòi tất cả?”

Kiều Khả Nam: “Việc này phải căn cứ vào tỷ lệ đóng góp cá nhân của hai người … Cô ấy đang làm gì?”

“Dạy học ở lớp bổ túc.”

“Bình thường ai là người quán xuyến?”

“Lúc trước tôi ở Cao Hùng, cô ấy ở Đài Bắc, cơ bản đã ở riêng …”

Kiều Khả Nam dừng lại: “Cậu có biết, ở riêng hơn ba năm có thể đơn phương đề nghị ly hôn.”

Trần Dụ cười khổ: “Tôi đương nhiên biết, nhưng quan tòa nhất định muốn gia đình hòa giải, sẽ không xử … Tôi có con gái, cô ấy không muốn ly hôn với tôi.”

“Đứa bé mấy tuổi rồi?”

“Bảy. Ba năm trước đã theo tôi về Cao Hùng, mẹ nó thỉnh thoảng đến thăm … Nhưng phần lớn là bố mẹ tôi chăm.”

Có một đứa con, quả thực khá vướng víu. “Vợ cậu có tranh quyền nuôi dưỡng không?”

Từ lúc hắn vào, Kiều Khả Nam vẫn thấy Trần Dụ liên tục chà xát tay, không nhịn được quát: “Chà cái gì mà chà, muốn nhóm lửa à? Có rắm mau thả, thừa dịp tôi còn muốn ngồi nghe!”

Có thể vì giờ họ không còn thân mật như trước, Kiều Khả Nam không lên tiếng nữa, để Trần Dụ tự mình mở miệng:

“Là thế này …” Hắn hít sâu, cuối cùng quyết định: “Tôi ở Cao Hùng có quen một nữ thẩm phán …”

Nói đến đây, Kiều Khả Nam đã hiểu, hắn trố mắt: “Cậu ngoại tình?!”

“Không có! Chúng tôi chỉ là bạn bè!” Trần Dụ biện giải. “Tôi cũng ở trong ngành, sao lại không biết? Nếu thực sự có chuyện đó, vợ tôi đã kiện tôi thông dâm.”

“… Nhưng, cậu đang ngoại tình tư tưởng.” Kiều Khả Nam không kiêng nể vạch trần.

“Đúng.” Trần Dụ không phủ nhận, thở dài nói: “Khi tôi luân chuyển về Cao Hùng, cô ấy không chịu theo, chê điều kiện ở đó không tốt … Cậu biết Cao Hùng là quê tôi chứ? Đó là nơi nuôi tôi lớn khôn! Nhưng cô ấy chỉ về có hai lần, còn nói như vậy, tôi rất bực, nên cũng không cần cô ấy theo …”

Hôn nhân là nấm mồ tình yêu, cự ly là tình yêu sát thủ, chuyện đến nước này phải nhờ công sức của hai người, không chết mới lạ.

Kiều Khả Nam: “Trên phương diện pháp luật, cậu cũng không chiếm ưu thế, tình huống như vậy sẽ chẳng có luật sư nào muốn nhận.” Đã biết đánh không thắng, án ly hôn liên quan đến dân sự, không có trường hợp kiện ngoại tình chỉ vì chồng/vợ gặp người khác giới, mặc dù không có chứng cứ Trần Dụ ngoại tình, nhưng nếu không đưa ra lý do chính đáng, thì hai bên chỉ có thể tự thương thảo với nhau.

Chỉ có một số trường hợp đặc biệt mới có luật sư nhận: Phí rất cao. Thường, đã ngoại tình kiên quyết ly hôn chắc chả tiếc chút ấy, nhìn tình huống bây giờ có vẻ như thế thật.

Trần Dụ: “Tôi hiểu, nếu có thể tôi chỉ muốn chia tay trong hoà bình … Căn nhà có thể miễn cưỡng chia cho cô ấy một phần, nhưng con thì không, con bé là bảo bối của bố mẹ tôi.”

Trải qua nhiều năm “hun đúc”, Kiều Khả Nam cũng có thể lí giải phần nào nguyên nhân ngoại tình, nếu không phải gặp được người khiến mình si mê, thì là … tự nhiên đốc chứng. Tóm lại, chuyện tình cảm như nước uống, nếu không giữ được cái đầu lạnh, thì đáng bị người ta khinh thường.

Hơn nữa, trời sinh chẳng có ai luôn luôn ngoan ngoãn, Kiều Khả Nam không đứng trên lập trường đạo đức chỉ trích, như-cái-chuyện-của-hắn-ngày-trước, đã đủ mệt tâm.

Vụ này tuy khó, nhưng không phải không có cách, chỉ tiếc, nó vượt ngoài ranh giới chấp nhận của Kiều Khả Nam.

Kiều Khả Nam: “Tôi …”

Nói chưa xong, Trần Dụ đã cắt ngang, khẩn cầu nhìn hắn: “Nhờ cậu, việc này … không thể truyền ra ngoài, tôi hiểu mình phạm pháp, nhưng không thể kéo lên tòa, chỉ hi vọng hòa giải, tôi thực sự … không nhịn được cô ta nữa.”



Kiều Khả Nam và Tô Phái chia tay không lâu, mới loáng thoáng nghe tin Trần Dụ kết hôn.

Khi đó, hắn và Lục Hành Chi còn mập mờ không rõ, hơi sức đâu nhớ lại chuyện xưa, hơn nữa cô dâu lại là người hắn không ưa. Không, phải nói là ghét cay ghét đắng. Vì vậy, nghe qua thì thôi, không để trong lòng.

Có một ngày, Tô Phái đang dọn nhà, bỗng nói: “Anh ấy, nhìn thì có vẻ trọng tình cảm, nhưng khi nào quyết bỏ, sẽ ném không thương tiếc, không chừa lại đường lui.” Chính vì thế lúc chia tay Tô Phái một câu biện giải cũng không nói ── vì cậu biết có nói cũng vô dụng.

Cũng chỉ có Lục Hành Chi không quan tâm, đánh bậy đánh bạ, vừa lầy vừa dính, mới có thể trói kẻ ngoan cố như hắn vào tay.

Trên phương diện nào đó mà nói: Cuộc sống mà, không thử sao biết?

Khi từ chối chuyện Trần Dụ, Kiều Khả Nam rất chần chừ, hắn tin cậu ta đã đi đến bước đường cùng, gặp trắc trở khắp nơi, mới phải tìm đến mình.

Trước khi đi, Trần Dụ nắm tay Kiều Khả Nam. “Mặc kệ thế nào, được gặp lại cậu tôi đã rất mừng.”

Nhiệt độ lòng bàn tay thật lâu chưa tan, rất nhiều chuyện cũ lần lượt hiện lên, chồng chồng chéo chéo. Có một lần, Kiều Khả Nam ốm nặng, Trần Dụ mang hắn đến bác sĩ, kiên quyết bắt hắn nằm xuống giường, nắm tay hắn nói: “Yên tâm, có anh chăm sóc cu.” Khi đó, Kiều Khả Nam đã nghĩ mình chết cũng không tiếc.

Lúc rời xa đối phương, một phần vì hắn sợ không khống chế được tình cảm của mình, một phần khác vì sợ một ngày nào đó sẽ có người vạch trần bí mật mình cố chôn giấu … Hắn không thể chịu được ánh mắt khinh miệt của Trần Dụ, càng sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm, mà “người nào đó”, dĩ nhiên chính là vợ Trần Dụ, người cậu ta đang hận không thể ly hôn ngay lúc này.

Thế nhưng, tình cảm đúng là biến ảo khôn lường, trước đây yêu, sau lại ghét, trên đời này đúng là chẳng có gì vĩnh viễn.

… Ngoại trừ kim cương.

Kiều Khả Nam đánh một dấu hỏi sau câu cuối cùng, khép sổ lại.

_Hết_

Bình luận

Truyện đang đọc