TÂY SONG TRÚC

Nghe thấy thanh âm “loảng xoảng” vang lên, thành ghế va vào mép bàn, rung động đến nghiêng ngả cả nắp trà nhỏ. Lục Lâm đang nằm mộng bị quấy nhiễu, thốt lên mấy tiếng ư ử, chậm rãi trở mình, rồi lại ôm chăn ngủ thiếp đi.

Lục Hoàn Thành dùng tay vịn ghế, biểu tình kinh ngạc: “Ngươi nói… là thật?”

Sau đó thì khuôn mặt trở nên quái dị.

Một mặt nghĩ đến việc Yến Sâm vẫn đem lòng yêu mình như xưa, y kìm nén không được trong lòng mừng vui phát rồ, nhếch miệng muốn cười, một mặt lại sợ tính cách A Huyền ngang ngược, thuận miệng liền bịa chuyện lừa y, nếu như y cứ tùy tiện tin tưởng, có khi lại bị mỉa mai, thế là tận lực kìm nén không được cười.

A Huyền thấy khuôn mặt của y vặn vẹo, cơ bắp hai má run rẩy, chính mình đã không nín được cười trước: “Ta lừa ngươi làm gì? Cây trúc đó ngày nhớ đêm mong ngươi, cứ gặp ta lại lảm nhảm một trận, ta cũng bất đắc dĩ cực kì.”

Lục Hoàn Thành ánh mắt sáng lên: “Hắn nói với ngươi cái gì thế?”

A Huyền lập tức tinh thần phấn chấn, hắng giọng một cái, làm bộ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt lã chã chực khóc, lỗ tai cụp xuống, ấm ức vạn phần nói: “A Huyền, ngươi nói xem… Hoàn Thành có còn thích ta không? Từ khi ta tỉnh lại, một câu y cũng không thèm nói với ta, bình thường luôn nhìn ta đắm đuối như vậy, có phải là y đã có niềm vui mới, đã thành hôn với tiểu thư nhà nào rồi phải không? Nếu y thành thân, Duẩn Nhi mới bốn tuổi, mấy năm này đã có đệ đệ muội muội hay chưa? Ta, ta không giữ được linh tức, hội tụ không ra nhân dạng, không có cách nào đi ra khỏi trúc thân để gặp y. A Huyền, ngươi giúp ta một chút đi, lấy nhiều nước trên thác hơn chút nào, ta sẽ gặp được y sớm hơn chút nấy…”

A Huyền giả vờ lau nước mắt, run run bờ môi cúi đầu: “A Huyền, ta không muốn lại giống như trước kia, chỉ có thể ở trong cây trúc mà nhìn y cách mình một khung cửa sổ. Y không thường xuyên đến, đôi khi mấy tháng mong ngóng cũng không đến một lần, ta lại ở bên trong trúc thân, còn khó chịu hơn cả chết…A Huyền, ta không muốn như thế này đâu…”

“Thế trước đây sao ngươi không nói cho ta!”

Lục Hoàn Thành không chịu được A Huyền mang Yến Sâm ra giễu cợt, đột nhiên biến sắc, thiếu chút nữa thì túm áo quẳng người kia vào tường: “Hắn đau khổ như vậy, ngươi sớm đã biết, vì sao không nói cho ta?!”

A Huyền nháy mắt thu lại ý cười, lạnh lùng giương mắt lên nhìn y, một đôi con ngươi xanh lam sáng quắc tựa như ngọc lưu ly trưng lên: “Một câu là có thể khiến cho hắn hết đau khổ, còn ngươi vì sao lại không nói?”

Lục Hoàn Thành đột nhiên choáng váng.

A Huyền đẩy tay Lục Hoàn Thành ra: “Ta là báo, không phải Nguyệt Lão, không thích mấy cái chuyện se dây tơ hồng tầm thường kia, huống chi Yến Sâm cũng chưa chắc đã đồng ý cho ta nhúng tay vào. Ngươi đừng quên, giữa các ngươi còn có một Tiểu Nguyệt Lão, Yến Sâm nếu như thật sự chịu không nổi, nói với Duẩn Nhi một câu là được, làm gì mà đến phiên ta tới để ý? Thế nhưng tại sao hắn lại muốn chịu đựng, không nói cho ngươi biết?”

Lục Hoàn Thành là một người trì độn, coi như trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lúc này nhận được chỉ điểm, tâm tư bế tắc lập tức thông thoáng hơn phân nửa.

Y hít sâu một hơi, lui về sau hai bước, nghiêm nghị nói: “Ta hiểu rồi.”

A Huyền nghe vậy, lập tức đổi sắc mặt, cái đuôi sung sướng mà run lên, liên mồm thúc giục: “Nhanh, nhanh đi an ủi hắn đi! Để hắn vui vẻ lên chút!”

Ngữ điệu nhảy nhót hết mức.

Có trời mới thấu mấy tháng này hắn phải trải qua quãng thời gian như thế quái nào!

Bên trong hồn phách Yến Sâm có bảy cái mệnh của hắn, khổ thân cho hắn không thoát khỏi liên lụy. Có đôi khi hắn có ý định bắt một con cá tươi, nhai lấy thịt, vừa uống tí nước, khóe miệng chảy mỡ, đột nhiên một trận tim đập liên hồi không hiểu từ đâu ập tới, nước mắt tí tách tuôn rơi, trong đầu bay ra vô số ý nghĩ kì quặc. Một hồi thì là Lục Hoàn Khang nhẫn tâm không cần hắn nữa, một hồi là hắn bị làm đến mang thai, một hồi lại là bị đuổi ra khỏi cửa, một hồi thì ngậm đắng nuốt cay sinh ra một ổ mèo con lại bị lũ sói tha đi!

Khi chán chường cùng với cáu kỉnh luân phiên nhau hỗn loạn, A Huyền liền bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục cũng hiểu ra chân lý nhân sinh – muốn yên ổn ăn một bữa cá, trước tiên phải chăm sóc thật tốt cho Yến Sâm.

Quả thật là nhân quả tuần hoàn, báo đền oán trả.

Tiểu hài tử thường có trái tim mẫn cảm nhất thế gian. Sáng sớm ngày hôm nay, Lục Lâm vừa duỗi dài cái lưng mỏi, mũi đột nhiên ngửi thấy được hương vị ngọt ngào.

Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa yên lặng rơi.

Tựa như mùi tuyết, lại tựa như không phải mùi tuyết.

Nó mặc một chiếc áo nhỏ, loẹt quẹt đôi hài bông chạy vội ra ngoài phòng, kinh ngạc nhìn cha Mộc Đầu đứng bên cạnh thanh trúc, mắt khép hờ, tinh thần chăm chú nhỏ giọng nói gì đó.

“Cha Mộc Đầu!”

Nó gọi.

Lục Hoàn Thành quay đầu, vẫy tay với nó: “Duẩn Nhi đến đây, chào cha Trúc Tử đi con!”

Lục Lâm nghe lời chạy tới, được Lục Hoàn Thành ôm lên khuỷu tay, sau đó bi bô nói: “Cha Trúc Tử, sáng sớm tốt lành!”

Lục Hoàn Thành cười hôn lên má nó một cái, chuyển qua nhìn về phía Yến Sâm, cũng dịu dàng nói: “A Sâm, sáng tốt tốt lành.”

Lời ít tình nồng, nhẹ nhàng mà tâm ý sâu nặng, quyến luyến trong mắt chỉ có tăng mà không có giảm.

Lục Lâm quay đầu lại nhìn phụ thân mình, lại quay đầu nhìn cây thanh trúc, luôn cảm thấy hình như có cái gì trở nên khác thường với mọi ngày rồi. Nó chống cằm, chu cái miệng nhỏ, làm sao cũng không nói ra được khác biệt ở đâu.

Đến ban đêm trước khi đi ngủ, loại cảm giác quái dị này lại càng thêm rõ ràng.

Trước đây, vừa rửa chân sạch sẽ là nó sẽ gặp cha Trúc Tử để chúc ngủ ngon, Lục Hoàn Thành sẽ chỉ vuốt đầu nó, bâng quơ nói một câu “Đi ngủ thôi”, hôm nay lại xoa mặt nó, cười hỏi: “Duẩn Nhi ngoan, thay phụ thân hỏi cha con một câu, có được không?”

Lục Lâm hiểu chuyện gật đầu nói: “Được.”

“Nói ta yêu cha con, nhưng không phải là mặt đối mặt nói chuyện, mà phải tiến đến gần bên tai, làm như vậy…”

Lục Hoàn Thành đột nhiên ghé sát vào tai nó, nhẹ nhàng thổi một cái.

Lục Lâm sợ nhột, rút cổ về, hi hi ha ha vỗ bụng cười khanh khách, hết nửa buổi mới trì hoãn sự sung sướng, cảm thấy trò chơi lén tập kích này rất vui, nó cũng muốn bắt chước trêu chọc cha Trúc Tử, thế là mang theo lời nhắn của Lục Hoàn Thành hưng phấn nhào vào trong thân trúc.

Ước chừng một chén trà qua đi, Lục Lâm mang theo lời nhắn của Yến Sâm trở về.

Nó bò lên giường, trèo lên bả vai Lục Hoàn Thành, ngước cổ tiến đến bên tai y, lớn tiếng nói: “Cha Trúc Tử nói, cha cũng yêu phụ thân, ngày nào cũng yêu phụ thân!”

Hơi thở của Lục Hoàn Thành bỗng nhiên trở nên gấp gáp.

Tựa như bị sự trở tay không kịp này ném vào trong hũ mật tan ra thành một cái đầm lầy, cam nguyện đắm sâu, cam nguyện chết chìm.

Y ôm đứa nhỏ, dùng sức dán chặt vào khuôn mặt béo múp kia.

Lục Lâm rốt cục phát hiện thứ thay đổi không thể diễn tả được kia là cái gì.

Đó là khoảng cách.

Hai vị cha vốn không thể gặp mặt, thế nên trong lúc vô thức đã từng bước dựng lên một cái cầu ô thước. Bọn họ so với ngày trước đã ngày một gần hơn, hai tay Lục Lâm cùng dắt hai người, tựa như đã có thể đồng thời nắm tay bọn họ, bất luận ngủ ở trong ngực ai, nó đều thấy an ổn viên mãn.

Buổi chiều Lục Lâm phải đến Phật đường cùng với bà nội, khi trở về, luôn có thể nhìn thấy Lục Hoàn Thành đang thầm thì với cây trúc trong đình viện, trong ánh mặt tràn đầy nồng đượm yêu chiều. Hoặc là đứng trước án, bày giấy mài mực, thân bút phác nên một cây trúc ở cửa sổ phía Tây, lại vẽ một thiếu niên trẻ đang đứng dựa trúc non mà mỉm cười, bên cạnh viết một chữ “Sâm”.

Lục Lâm lần đầu tiên nhìn thấy, liền nhận ra người bên trong.

Bởi vì bình thường bọn họ thực sự rất giống nhau.

Sau này, Lục Lâm bốn tuổi đã ôm một bụng thi từ ca phú.

Cha Mộc Đầu luôn luôn ở trước mặt nó dạy một câu, sau đó nó lại phải nhập trúc thân để đọc cho cha Trúc Tử nghe, cha Trúc Tử sẽ dạy câu tiếp theo, nó lại phải ra khỏi trúc thân để đọc cho cha Mộc Đầu. Cách thức mới mẻ này, Lục Lâm đặc biệt ưa thích, cho nên làm không biết mệt, từ bên trong trúc thân lại chạy ra ngoài trúc thân, liền đem từng trang từng trang thơ nhớ kỹ thuộc làu.

Hài tử không hiểu ý thơ, một số năm sau trưởng thành mới hiểu được, lúc ấy trên lưng nó… chỗ nào cũng đã cõng đầy thơ tình.

Hai vị cha muốn tâm sự với nhau, tâm lý lại chưa thông suốt, liền ăn ý thực hiện phương pháp đọc thơ, mời tiểu hài tử làm hồng nương, làm Nguyệt Lão, làm một con chim khách bắc cầu, đưa nhớ nhung và ái mộ tới thế giới bên kia vách trúc.

Gần cuối năm, Lãng Châu rơi một trận tuyết lớn kéo dài.

Tuyết rơi lả tả cả ngày lẫn đêm, trong ngoài thành quách đều có tuyết đọng quá gối, cây rừng ở ngoại ô đã rụng gãy vô số. Lục Hoàn Thành lo tuyết nặng sẽ ép gãy cành lá của Yến Sâm, không dám có chút sơ sẩy, ban đêm luôn luôn ngủ không yên giấc, cách một canh giờ liền tỉnh dậy một lần, phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, rũ sạch tuyết đọng trên mình Yến Sâm.

Sáng hai mươi chín tháng Chạp hôm đó, tuyết ngừng rơi, trời xanh không mây.

Thương Ngọc Hiên mới dán một đôi câu đối, đỏ trước vàng sau, là màu sắc hoan hỉ nhất. Dưới mái hiên treo hai ngọn đèn lồng, thắp sáng trong đêm, ánh lên nhành trúc xanh màu đỏ ấm áp. Bên trong hơi lạnh thấu xương, ao nhỏ rêu xanh kết thành một lớp băng dày, mà trên bàn trà trong phòng, bình gốm cắm vài nhánh mai vàng.

Lục Hoàn Thành từ sáng sớm đã tới cửa sổ, tầm mắt dừng ở chỗ mái hiên, màu xanh mênh mông che phủ đi màu trắng, lộ ra xanh biếc hiếm thấy.

Đây là trúc của y.

Ba trăm năm, ba trăm lần trời đông giá rét, A Sâm của y không biết đã ngạo nghễ vượt qua bao phong sương, lại một mực khiêm nhường lưu lại duyên trần. Y chỉ là lữ khách qua đường, có tài đức gì, lại có phúc phận hưởng ưu ái của Yến Sâm, có thể tại kiếp này trở thành phu quân của hắn.

Lục Hoàn Thành quay đầu lại, nhìn sang khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Lục Lâm trên giường.

Thậm chí… còn sinh ra một hài tử.

Y đẩy cửa ra ngoài, rảo bước tới trước cửa sổ phía Tây, ngón tay từng tấc từng tấc mơn trớn vách trúc, nhắm mắt nghiêng người, tặng cho Yến Sâm một nụ hôn.

“A Sâm, sắp Tết rồi, ngươi sớm trở về đi, được không?”

Trúc xanh không đáp.

Thế nhưng Lục Hoàn Thành biết, Yến Sâm nhất định nghe được.

Bình luận

Truyện đang đọc