TÊN YÊU QUÁI LÀ LƯƠNG THỰC DỰ TRỮ LẠI THÀNH CHỒNG TÔI

Chiều tối Trịnh Kình mặc vest đi giày da trở về biệt thự, vừa nhìn thấy Tiêu Chước, anh đã hỏi: “Nghe Chúc Dư nói cậu tìm được công việc rồi?”

Anh không ngạc nhiên khi một đại yêu như Tiêu Chước đi tìm việc, dù sao vẫn có một số đại yêu sống lâu rồi muốn trải nghiệm một cuộc sống mới hơn, xã hội loài người hiện tại thật sự có rất nhiều điều mới mẻ. Hơn nữa, đối với Trịnh Kình, việc Tiêu Chước tìm được việc là chuyện tốt, điều này có nghĩa Tiêu Chước có thể sớm kiếm tiền và rời khỏi anh.

Lúc này Tiêu Chước đang ngồi trên sô pha, nghiêm túc lật xem quy định của nhân viên mới, nghe anh hỏi cũng không ngẩng đầu lên chỉ gật gật đầu.

Trịnh Kình thuận miệng lại hỏi: “Công việc gì vậy?”

Tiêu Chước trả lời: “Nhân viên giao hàng.”

“Nhân viên giao hàng?” Vẻ mặt Trịnh Kình đầy sự khó hiểu, anh kinh ngạc: “Đấy là công việc cậu tìm được sao?”

Anh thật sự không hiểu, Tiêu Chước hoàn toàn có thể ngồi yên ở văn phòng của Cục quản yêu có điều hòa mát rượi hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, sao phải chạy đi làm loại công việc mệt nhọc phải phơi nắng này.

“Cậu có biết làm nhân viên giao hàng là làm gì không?” Trịnh Kình nghiêm túc hỏi, anh tử hỏi có khi nào Tiêu Chước bị lừa không.

Từ trước đến nay, chuyện như vậy vẫn hay xảy ra, rất nhiều yêu quái vì quá ngây thơ mà bị lừa đi bán hàng đa cấp có khi là đi ăn trộm.

“Biết.” Tiêu Chước gật đầu: “Tất cả đều được viết trên này. Lúc tôi đi phỏng vấn họ còn không nhận tôi. Vất vả lắm tôi mới xin được đấy.”

Trịnh Kình nghe vậy thật sự không biết nên vui hay buồn. Không phải anh kì thị nghề nghiệp, anh chỉ cảm thấy Tiêu Chước đi làm công việc này có hơi lãng phí nhân tài.

Nhưng Tiêu Chước tự nguyện nên anh cũng chẳng thể nói gì hơn.

Trịnh Kình không nói thêm gì nữa, anh xoay người đi lên lầu. Mấy ngày nay anh bận truy lùng một con yêu quái đang làm loạn, cả người rất bẩn, rất khó chịu, hiện tại anh chỉ muốn chạy đi tắm thật nhanh để gột rửa gió bụi trên người mình.

Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình đi lên lầu, đột nhiên cậu nhớ ra, ngại ngùng gọi giật lại: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

“Ừ.” Trịnh Kình trả lời, nhưng không hề dừng bước, đi vội lên lầu, giọng nói từ xa vọng lại: “Chờ tôi tắm rửa xong xuống dưới nói sau.”

Trên người có mùi của một con mãnh thú khác khiến anh rất khó chịu.

Tiêu Chước thấy con rồng thích sạch sẽ ấy đã đi xa, nghĩ đến lời anh nói, trong lòng cậu thấy hơi lâng lâng.

Tắm hả?Đi tắm? Trong đầu cậu bất chợt hiện lên cảnh tượng một con rồng vàng đang nhào lộn trong nước, như ngửi được mùi hương thơm ngát của rồng, cậu không nhịn được mà chảy cả nước dãi.

Tiêu Chước không nhịn được muốn chạy lên lầu xem một tí, chỉ xem một tí thôi. Nhưng không thể đánh rắn động cỏ khiến Trịnh Kình sợ hãi bỏ chạy, lúc đó chỉ khổ cho cái bụng của cậu. Cậu chỉ có thể cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng xuống, nhưng vẫn không thể ngồi yên, yết hầu Tiêu Chước bỗng khô khốc. Cậu không còn tâm trạng để đọc chữ nào trong quyển sổ tay nhân viên nữa.

Ngồi trên sô pha chờ mãi, cuối cùng Tiêu Chước cũng đợi được Trịnh Kình tắm xong đi xuống.

Trịnh Kình đã thay bộ vest ra, anh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi nhưng không kém phần cao quý.

Tiêu Chước nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng lại phát hiện Trịnh Kình quấn kín mít, không lộ ra tý gì, lúc này ánh mắt sáng rực của cậu mới dịu dần, thầm nghĩ con rồng này thật keo kiệt, không cho cậu ăn thì thôi giờ đến nhìn cũng không cho cậu nhìn nốt.

Trịnh Kình đứng trên cao, nhìn vào mắt của Tiêu Chước, anh có thể nhìn thấy những thay đổi trong cảm xúc của cậu, anh thầm vui mừng vì mình đã đoán trước được. Con quái vật này rất kỳ lạ, thật sự nó có ý định xấu với anh.

“Cậu muốn tôi giúp cậu chuyện gì?” Trịnh Kình đi đến chiếc sô pha trước mặt Tiêu Chước ngồi xuống.

Tiêu Chước từng gặp qua rất nhiều con rồng cứng đầu nên lúc hỏi cậu vẫn hơi lo lắng. “Lúc phỏng vấn quản lý nói làm nhân viên giao hàng phải có xe điện và di động, nếu không có thì không làm việc được. Nhưng hiện giờ tôi không có tiền, hay anh cho tôi mượn trước được không? Chờ tôi có tôi sẽ trả lại anh.”

Cậu sống từng ấy năm chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này. Trước đây, có rất nhiều yêu quái nhỏ phải cướp đồ cúng về cho cậu, nào giống như bọn yêu quái nhỏ bây giờ, chả biết quy củ gì cả.

Tiêu Chước hỏi xong còn tưởng rằng Trịnh Kình không muốn cho cậu mượn tiền, không ngờ anh lại đồng ý, anh còn nói thêm: “Cậu không biết mua, tôi đi với cậu.”

“Không cần đâu, không cần đâu.” Tiêu Chước không nhịn được cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ con rồng Trịnh Kình hóa ra cũng không keo kiệt: “Tôi tự đi được rồi.”

Trịnh Kình lại không cho Tiêu Chước cơ hội từ chối: “Cậu biết mua không? Biết loại xe điện nào chạy tốt, biết loại di động nào rẻ lại dễ dùng không? Còn phải cắt tóc nữa, cậu có biết hiện giờ kiểu tóc nào thịnh hành không? Tiệm cắt tóc nào cắt đẹp không? Tôi còn nghe Chúc Dư nói, lúc cậu đến Cục quản yêu còn bị lạc đường nữa?”

“…” Tiêu Chước ngẩn người, không thốt được lời nào, một lúc sau cậu mới thỏa hiệp: “Vậy thì cùng nhau đi.”

Không ngờ con rồng nhiệt tình Trịnh Kình vẫn có điểm trừ, thái độ lúc nói chuyện quá kém.

Trịnh Kình vừa ý gật đầu: “Sáng mai đi, đêm nay cậu ngủ sớm đi. Đợi tôi làm xong việc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi với cậu.”

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Kình lái xe đưa Tiêu Chước đến trung tâm thương mại gần nhà. Trung tâm thương mại này rất lớn, rất sang trọng, trông vô cùng xa hoa.

Bãi đậu xe không thiếu ô tô hạng sang, nhưng chiếc ô tô của Trịnh Kình trông vẫn lấn át tất cả chiếc còn lại.

Sau khi dừng xe, cả hai cùng nhau vào trung tâm thương mại, ngay lập tức họ đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Trịnh Kình đẹp trai, từ đầu đến chân đều diện đồ hiệu, Tiêu Chước để tóc dài, khuôn mặt điển trai khiến người ta không thể không liếc nhìn.

Nhân viên bán hàng của cửa hàng xe điện tiếp đón hai người rất nhiệt tình, cẩn thận giới thiệu những chiếc xe điện cao cấp phù hợp với họ.

“Hai loại xe điện này hiện đang là mẫu xe bán chạy nhất. Được làm từ chất liệu ABS, có độ cứng cao, chịu được va chạm nên không dễ vỡ. Khách hàng của chúng tôi rất chuộng kiểu xe này. Ngoài ra, nó còn rất linh hoạt, nhẹ nhàng dễ điều khiển, có khả năng chịu lực tốt… ”

Tiêu Chước cẩn thận lắng nghe, bị lời nói nhân viên bán hàng làm cho hơi dao động.

Trịnh Kình đăm chiêu lắng nghe, anh liếc nhìn giá của hai chiếc xe, đột nhiên thấy đau ví.

Anh đưa mắt nhìn sang nơi khác, chợt thấy trong góc có một chiếc xe điện màu trắng, gương chiếu hậu hình tròn dễ thương, trên tấm biển có viết chữ giá đặc biệt rẻ.

“Lấy cái này đi.” Trịnh Kình chỉ vào chiếc xe điện trắng kia.

Nhân viên bán hàng sửng sốt: “Anh chắc chứ ạ? Chiếc này hơi nhỏ, chỉ có phụ nữ hay dùng.”

“Lấy nó đi.” Trịnh Kình đưa Blackcard cho nhân viên bán hàng, nói: “Quẹt thẻ.”

Tiêu Chước nhìn chiếc xe lại nhìn tấm thẻ, có vẻ muốn nói gì đó lại thôi. Con rồng này thật sự quá bủn xỉn, cậu quyết định rút lại lời khen rộng lượng mình dành cho Trịnh Kình trước đó.

Sau khi mua xe điện, hai người vào một cửa hàng điện thoại di động.

Lần này Trịnh Kình cũng không làm Tiêu Chước thất vọng, nhân viên bán hàng giới thiệu hai chiếc điện thoại bộ nhớ 128G và 256G anh quyết định chọn cái có bộ nhớ 128G.

Nhân viên bán hàng quyết không chịu thua: “Chiếc điện thoại di động này hiện đang được bán rất chạy tại cửa hàng của chúng tôi. Anh chỉ cần thêm 300 tệ là mua được 256G, anh xem …”

“Không cần. Bộ nhớ như thế này đã đủ dùng rồi.” 300 tệ cũng là tiền, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Sau đó hai người đi một vòng quanh trung tâm mua sắm, mua thêm một ít quần áo, giày dép… rồi Trịnh Kình đưa Tiêu Chước đến một salon tóc cao cấp.

Có lẽ do gương mặt Tiêu Chước đẹp trai  không thể tùy tiện phá được nên lần này Trịnh Kình mới không tiếc tiền tìm thợ cắt tóc giỏi nhất tiệm làm tóc cho Tiêu Chước.

Thợ cắt tóc rất chuyên nghiệp, cẩn thận cắt một kiểu tóc phù hợp với gương mặt của Tiêu Chước, còn khen cậu đẹp hơn cả người nổi tiếng nữa.

Trịnh Kình ngồi ở sô pha cúi đầu nghịch di động, không chú ý đến tình hình của Tiêu Chước.

Đợi tới lúc Tiêu Chước cắt xong tóc đi tới gọi anh, Trịnh Kình ngẩng đầu lên, anh không phản ứng kịp.

Lúc Tiêu Chước để tóc dài là vẻ đẹp thanh thú, trên người còn toát ra cảm giác thần tiên, lúc cắt ngắn còn đẹp trai hơn nữa, tóc trên trán cũng được cắt gọn để lộ gương mặt như họa của thiếu niên. Những người ở trong tiệm cắt tóc cũng bị Tiêu Chước thu hút ánh nhìn, trong mắt bọn họ đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ.

“Sao?” Tiêu Chước không quen sờ tóc: “Có đẹp không?”

Trịnh Kình thản nhiên nói: “Cũng được.”

“Chỉ cũng được thôi à? Vừa nãy nhiều cô mới hỏi xin Wechat của tôi lắm đó.” Tiêu Chước hơi bất mãn.

“Cậu cho rồi à?”

“Không có.” Tiêu Chước hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với anh, thì thầm: “Tôi không định sẽ giao phối với con người.”

Khoảng cách này đủ để cậu có thể ngửi thấy mùi vị tuyệt vời tỏa ra từ trên người Trịnh Kình, cho thấy lúc này tâm trạng của anh ta đang tốt.

Đôi mắt của Tiêu Chước sáng ngời, như chứa bầu trời đầy sao, khi cậu chăm chú nhìn một ai đó rất dễ làm người ta động lòng.

Trịnh Kỉnh thở một hơi, gật đầu nói: “Ừ.”

Sau đó anh duỗi ngón tay chống trán lên trán Tiêu Chước đẩy cậu ra, cau mày: “Nói thì cứ nói sao phải đến gần như vậy? Đây là tật xấu đấy.”

*

Cả hai đi mua sắm hết cả ngày, rồi đi ăn tối, khi họ trở về, màn đêm đã buông xuống.

Tiêu Chước ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, cậu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Một lúc sau, cậu mới hỏi Trịnh Kình, “Lúc trước anh nói có chuyện muốn hỏi tôi, là chuyện gì vậy?”

Trịnh Kình chăm chú lái xe, trầm giọng nói: “Chư Hoài vượt ngục suốt đêm chạy về phía núi Nhạn Hồi vì đi gặp yêu chủ trong truyền thuyết. Theo như lời gã ta nói, yêu chủ có thể lãnh đạo yêu tộc thống trị thiên hạ. Nhưng chúng tôi đã tìm khắp núi Nhạn Hồi trừ cậu ra vẫn không tìm thấy con đại yêu nào khác.”

Tiêu Chước đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Vậy nên anh nghi ngờ tôi chính là yêu chủ đó sao?”

“Lúc đầu là vậy.” Trịnh Kình quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Chước: “Nhưng Bạch Trạch tin cậu, nên tạm thời tôi cũng tin cậu. Chỉ là Chư Hoài rất tin chuyện của yêu chủ, cho nên mới liều chết tới đó cúng bái, mọi người mới cảnh giác. Cậu sống ở núi Nhạn Hồi, đã nghe về yêu chủ bao giờ chưa? Biết kẻ đó là ai và muốn làm gì không?”

“Núi Nhạn Hồi?” Tiêu Chước phủ nhận, “Ngọn núi đó tên là Quy Long, là nơi ở của tôi. Tôi chưa bao giờ nghe nói về yêu chủ nào cả. Mấy con quỷ nghe nhắc đến Quy Long đã sợ tới mức hồn bay phách lạc rồi nên vốn dĩ không dám đến gây chuyện. Huống hồ, đại yêu đã biến mất từ lâu rồi, yêu tộc cũng đã không còn hy vọng gì rồi, chuyện muốn thống trị con người thật sự là nằm mơ.”

Nếu nói về sự tàn bạo của dã thú, Tiêu Chước đứng số hai, không một con yêu quái nào dám đứng số một. Nhưng từ rất lâu trước đây, cậu đã cải tà quy chính rồi, cũng không hề làm chuyện ác nữa. Cậu cũng chẳng có hứng thú gì với việc lãnh đạo yêu tộc thống trị thiên hạ.

Nhưng yêu chủ kia không biết là loại yêu quái gì nhỉ, nếu thịt ngon thì Tiêu Chước sẽ có hứng thú đó.

Bình luận

Truyện đang đọc