THÁI GIÁM CHỨC NGHIỆP TỐ DƯỠNG



Người nọ bám trên xà nhà, ánh mắt bọn họ va chạm ác liệt trong không trung.

Là nữ ?

Hơn nữa, nhìn hơi quen quen, nhất định đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng trong phút chốc hắn không thể nghĩ ra được là thấy lúc nào.

Thủ đoạn sởn tóc gáy kia do nàng gây ra sao?

Gương mặt nàng ta tương đối thanh tú nhu hòa, đôi mắt trong vắt long lanh nhưng con ngươi lại đen như mực, tựa như có thể xuyên thấu lòng người, sự sắc bén khiến kẻ đối diện tim đập thình thịch.

Không, Thất Sát không thể nào là một nữ tử !

Thẩm Kiêu, ngươi tính sai một bước rồi ! Kẻ này xảo trá hơn chúng ta tưởng tượng. Hắn có thể cải trang thành nữ, thậm chí còn giống như đúc.

Tưởng Thần hối tiếc không thôi, rốt cuộc hắn cũng ý thức được sự khác biệt giữa mình và Thẩm Kiêu. Nếu lúc ấy Thẩm Kiêu đứng ngoài Điểm Giáng đài, có lẽ y đã phát hiện ra tiểu cung nữ này có điểm bất thường. Có thể ra tay ngay khi đó thì bọn họ đâu gặp kết cục này ! Nhưng ai có thể ngờ kẻ này chẳng những đoán được kế hoạch của họ, còn tìm được đường thoát thân khi bọn họ đang đắc ý nhất !

Phó Thần đã vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ nhu thuận mềm mại của một nô tài, đôi mắt bắn ra tinh quang bốn phía, chỉ trong tíc tắc, thả người nhảy xuống. Cây trâm trong tay lóe vệt hàn quang, nhắm thẳng vào Tưởng Thần.

Cây trâm này do chính hắn thiết kế, giao cho đám người của Lục hoàng tử chế tác, sau đó được Cẩn phi trao lại cho hắn.

Nó được gọi là Hổ Phách Huyền Tinh. Tên gọi êm tai, tạo hình cũng thanh thoát, phần đuôi trâm chỉ nạm một viên hổ phách. Những phần khác đã được Phó Thần mài cho tướng đối sắc nhọn. Sau khi Cẩn phi đưa nó cho hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn làm vũ khí phòng thân bất cứ lúc nào.

Ở trong cung, trừ thị vệ ra, không ai được phép mang theo vũ khí, hắn đành phải tìm biện pháp từ những chi tiết nhỏ.

Tưởng Thần thân là mãnh tướng, khả năng chiến đấu đều hơn Phó Thần trên mọi phương diện. Phó Thần cũng chỉ có thể tranh thủ mấy khắc này, lúc Tưởng Thần còn ngỡ ngàng, không thể phản ứng ngay lập tức. Đầu tiên, hẵn kiên nhẫn đợi, sau đó xuất hiện bất ngờ, căn thời điểm thích hợp để tấn công.

Lợi dụng trọng lực khi rơi xuống, Phó Thần có thể đạt được tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ.

Cây trâm hướng thẳng về phía Tưởng Thần đâm tới. Kể từ khi đặt chân đến thế giới này, mỗi giây mỗi phút, hắn đều phải nỗ lực vì mạng sống của bản thân, nhưng chưa có lúc nào nguy ngập hơn hiện tại, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể đi đời.

Tưởng Thần phản ứng rất nhanh, nhưng có nhanh hơn nữa cũng không tránh kịp.

Phó Thần đã lao xuống, khi mũi trâm chỉ còn cách mấy tấc, hắn lách mình một cú, tránh được nhất đâm trí mạng, nhưng vẫn bị trúng đòn.

Hắn quay đầu lại, nhìn nửa vành tai rơi trên mặt đất, máu tươi giàn giụa !

Một nhát không trúng, Phó Thần cũng không chút hoảng loạn. Hắn cần tranh thủ một tích tắc, khi đối phương trở tay không kịp, tấn công thêm lần nữa.

Mục tiêu lần này là tim. Động tác không hề kỹ xảo, chỉ dồn toàn lực nhằm lấy mạng đối phương. Nhưng còn chưa đâm tới, đã bị Tưởng Thần vung tay nện một cú, Phó Thần bị đánh bay, văng vào dãy bàn ghế, sau đó lại loảng xoảng lăn từ trên bàn xuống đất. Kiểu tóc búi tinh xảo đã rối tán loạn, xương cốt cũng như bị búa đập tơi bời, đóng đinh lên mặt đất, đau đến nỗi không sao gượng dậy được. Hắn lau máu tươi tràn ra khóe miệng. Máu này do lúc bị va chạm mạnh, bất ngờ cắn nát môi.

Hai mắt hắn choáng váng, chịu đựng cảm giác quay cuồng, một lần nữa đứng lên.

Trầm mặc, trầm mặc như xác chết.

Từ lúc hai người gặp mặt, cho đến lúc ám sát, so chiêu, cũng chỉ qua vài cái chớp mắt. Ai cũng không có thời gian lãng phí để xác nhận danh tính đối phương, cũng không đối thoạn câu nào, tựa như vừa gặp đã biết.

Tình cảnh của Tưởng Thần cũng không khá hơn Phó Thần bao nhiêu. Nếu là lúc hắn toàn thịnh, mười Phó Thần cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng đối phương quả nhiên rất cay nghiệt, cũng rất giảo hoạt. Cơ thể hắn quặn đau từng đợt, da đỏ lên tím tái, hắn biết không ổn rồi, trúng độc !

"Ngươi....Được lắm !" Độc dược phát tác rất nhanh, hắn không còn cơ hội kích sát Phó Thần nữa. Phó Thần vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác, ánh mắt luôn chằm chằm theo dõi Tưởng Thần, phòng ngừa hắn liều chết phản kháng. Tưởng Thần nôn ra mấy ngụm máy, cả một mảng đất nhuộm đầy máu đen. Hai mắt hắn dường như cũng bị hun đỏ, "Nhưng ngươi cũng không thoát được. Vừa nãy ngươi đã bị thương...Chỉ cần ngươi bị thương.....Ta sẽ ở dưới địa ngục chờ ngươi. Cuối cùng cũng không phải đi đơn độc, có một kẻ đường đường là Thất Sát hộ tống lão Tưởng ta...."

Bị thương, máu !

Vừa nãy, quả thật do va chạm mạnh nên tay Phó Thần giàn giạu máu tươi, trong phút chốc không thể ngăn lại được. Lúc trước, sau khi hắn cắn rách ngón tay để viết chữ đã lập tức bôi thuốc bột lên.

Nhưng miệng vết thương trên tay lúc này lại lớn quá, mất máu rất nhiều. Hiện giờ hắn cũng rất suy yếu, không thể nhanh tay cầm máu được.

Phó Thần có linh cảm chẳng lành, bởi vì ban nãy Thẩm Kiêu cắt máu để gọi tê tước đến. Chắc hẳn trên người hắn còn lưu lại độc tố có mùi hương đặc thù. Nếu không bỏ được mùi hương này thì hậu hoạn khó lường.

"Lần này ngươi trốn không thoát đâu.... Ha ha." Dứt lời, Tưởng Thần chậm rãi gục xuống đất, lại nôn thêm một cục máu, sau đó chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.

Hắn cắn răng rút từ ngực áo một vật dài dài, được bọc bằng giấy, nhìn hơi giống cây bút, ném ra khỏi cửa. Đây là việc cuối cùng hắn có thể làm trước khi tắt thở.

Thẩm Kiêu bảo hắn đến chòi chim ở hần cửa cung, thả hết toàn bộ tê tước.

Nhưng đó là nếu hắn còn sống. Bây giờ sinh mạng hắn sắp tàn, chỉ có thể ném ra lựu đạn làm tins hiệu. Nếu người coi chòi chim ở cạnh ao trông thấy tín hiệu này, nhất định sẽ thả chúng ra .....Mau thả hết !

Đạn tín hiệu kia va chạm với mặt đất, phụt ra tia lửa, bắn lên rực cháy tuyệt đẹp trong không trung, tựa như một đóa hoa bằng hỏa diễm, thiêu đốt trái tim Phó Thần.

Phó Thần chưa từng dám them thường những hành động của kẻ địch trước khi chết, giống như sĩ tử lúc trước liều mình phun độc tố lên người hắn. Mà Tưởng Thần là kẻ ngang hàng với Thẩm Kiêu, đương nhiên sẽ không làm những chuyện vô nghĩa. Nhưng đạn tín hiệu bắn ra quá nhanh, chỉ trong phút chốc đã vút lên bầu trời.

Bùm một tiếng, ánh sáng nở rộ trong không trung, hình dạng pháo hoa hiếm thấy ở Tấn triều.

Người tại quốc yến cũng thấy được, nhưng lại tưởng là tiết mục được sắp xếp, liên tiếp vỗ tay tán thưởng.

Phó Thần chạy ra ngoài, Tưởng Thần cũng không ngăn cản, chỉ ha ha cười một tiếng, "Vô ích thôi, không kịp nữa rồi. Ngươi chắc chắn sẽ phải chết !"

"Ba mươi chưa phải là tết, chưa đến phút chót thì không biết kết quả đâu." Phó Thần lạnh lùng đáp.

Tưởng Thần cười cười, chỉ cảm thấy Phó Thần là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến tình cảnh này còn cố hãy chết, "Tiểu tử, ngươi tên gì?"


"Ngươi không có tư cách biết." Phó Thần xoay người, ánh sáng yên hoa mơ hồ chiếu rọi khuôn mặt hắn, khí thế sắc bén như lưỡi đao vô hình ẩn trong ngũ quan nhu hòa, yếu ớt.

Nếu người này vẫn mang khí chất như thế ở ngoài Điểm Giáng đài, ai có thể nhận nhầm hắn là nữ tử?

"Ha ha, tính đề phòng thật là cao. Ta chỉ là hiếu kỳ một chút, biết tên ngươi cũng chẳng làm được gì, chẳng qua chỉ muốn rõ ràng, ta bại dưới tay ai ! Ta không thể nào đến Âm ti địa phủ cũng không khai được tên kẻ đã giết mình !" Tựa như hồi quang phản chiếu, đầu óc Tưởng Thần lúc này tỉnh táo khác thường. Vũ khí trên người hắn đều đã bị tịch thu từ lúc vào cung, hắn chỉ có thể lấy tay chống lên mặt đất để mình không ngã xuống, đó là tôn nghiêm của võ tướng. " Nếu có thể chiến đấu cùng ngươi trên chiến trường, không chừng có thể là chuyện vui sướng trong đời ! Đáng tiếc....thật đáng tiếc...."

Hắn lại nôn thêm một ngụm máy, hơi thở suy yếu dần, cái chết đã gần ngay trước mắt.

"Đáng tiếc....Ta đường đường là phiêu kị tướng quân, thế mà không được chết trên chiến trận, lại thua dưới tay đứa con nít miệng còn hôi sữa như ngươi...lại còn chết ở cái cung điện khiến ta đêm đêm gặp ác mộng, ha ha ha...."

Không đợi Phó Thần suy ngẫm ra những lời hắn trăn trối, Tưởng Thần đã khép mắt lại, ngã gục xuống.

Phó Thần đi tới, xác định đối phương đã tắt thở, mới nhẹ nhàng nhắm mắt.

"Tên ta là Phó Thần." Hắn khẽ nói.

Thanh âm phiêu tán tan trong không trung.

Phó Thần chạy về Điểm Giáng đài. Nếu hắn tính không lầm, có lẽ giờ này Thẩm Kiêu đã chẳng còn thời gian đối phó với hắn.

Thật may mắn là, những lời Tưởng Thần nói kia cũng chứng minh một điểm, Thẩm Kiêu quả nhiên rất kiêu ngạo, không thèm nói danh tính của hắn cho bất cứ ai.

Chỉ cần diệt được toàn bộ đám người này...

Một tiếng kêu dài dữ dội, cũng không phải chỉ một, mà là rất nhiều tiếng đồng thời réo lên.

Âm thanh hết sức quen thuộc, hắn vừa nghe trước đó không lâu.

Một tiếng hót vang, chính là tiếng chim tê tước.

Phó Thần bất chợt ngẩng đầu, vừa mới an tâm được đôi chút, hai mắt đã băng lãnh đầu tuyệt vọng. Vào lúc lửa sém lông mày như thế, hắn không kịp nghĩ ra đối sách gì.

Dưới vầng trăng tròn vành vạnh là một đàn, không sai, một đàn tê tước.

Con nào con nấy đều nhỏ xíu, nhưng tốc độ đối nhanh.

CHúng đều đang lao thẳng về phía hắn !

Thẩm Kiêu được An Trung Hải đưa đến thiên điện của tòa cung điện gần đó thay quần áo. Thấy đã được chuẩn bị xong, y mới khoát tay, ống tay áo vung nhẹ trên không trung, "Đều lui xuống đi."

"Phò mã gia, xin cho nô tài hầu hạ ngài thay quần áo."

"Không cần." Thẩm Kiêu lạnh nhạt nói, "Ta có thói quen không để người khác hầu hạ thay áo."

"Đây là lệnh của thánh thượng, thỉnh phò mã đừng làm nô tài khó xử." Khuôn mặt An Trung Hải vẫn tươi cười như trước.

Thẩm Kiêu nhíu mày, một nhóm thái giám đã vây xung quanh hắn. Lúc đối mặt với nguy cơ, hắn liền cảm thấy có gì không đúng. Bất kể là chuyện đỏ rượu lên người hay thái độ cung kính nhưng thật ra là cưỡng ép của An Trung Hải, tất cả đều có điểm gì đấy không bình thường.

"Hải công công." Thẩm Kiêu chỉ kêu lên danh tự của An Trung Hải nhưng ý cảnh cáo đã rõ mười mươi.

"Phò mã gia, ngài đừng làm khó dễ chúng ta, quả thật là....hoàng mệnh khó trái."

"Có chuyện gì mà ồn ào thế này?" Giọng nói biếng nhác của Cẩn phi truyền đến. Nàng xuất hiện ở cửa đại điện, bên cạnh còn có Vịnh Nhạc công chúa vì lo lắng cho phò mã mà đi theo.

"Mẫu phi, công chúa." Phò mã khom người hành lễ.

"Bản cung cùng Nhạc nhi lo cho phò mã nên đến xem thế nào, Hải công công, nếu phò mã đã không quen thì trước hết ngươi cứ lui đi." Dù Cẩn phi có ở vị trí hay thân phận nào cũng mang đầy khí chất hoa quý không thể nói rõ, khiến người ta vô thức thần phục.

"Nhưng mà hoàng thượng...." An Trung Hải cũng có hảo cảm với Cẩn phi, ít ra là có thiện ý hơn hẳn với các phi tần khác. Đây là chuyện đương nhiên. Dù các phi tần kia thường ngày ban thưởng cho bọn họ không ít, nhưng trong cung đâu có ai thực sự coi trọng một nô tài. Cẩn phi lại là người khiến kẻ khác có cảm giác tương đố thoải mái. Sau chuyện lão giúp vạch mặt Kỳ quý tần lúc trước, kẻ khác đều có chút dè chừng lão, nhưng người đối xử ôn hòa như trước, vinh nhục không sợ, có lẽ chỉ mình Cẩn phi. Cho nên khi nàng đến, thái độ của lão cũng mềm mỏng hơn nhiều.

Chỉ là lão không hiểu, sự việc này rõ ràng do Cẩn phi khơi ra, sao đến lúc này lại đổi ý?

"Bản cung sẽ nói với hoàng thượng, hoàng thượng chẳng qua cũng là lo lắng cho phò mã thôi, chắc chắn sẽ châm chước một chút." Cẩn phi mỉm cười.

"Tạ mẫu phi." Phò mã hành lễ, đi vào trong điện. Mọi người đều bị chặn ở ngoài.

"Nương nương, người..." An Trung Hải rón rén chạy tới, do dự hỏi.

"Một lát nữa, Hải công công hãy dẫn người vào." Cẩn phi là nữ tử thùy mị vùng Giang Nam, khi lộ ra vẻ mặt xảo quyệt cũng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng trong nét xảo quyệt ấy còn chứa vẻ đau lòng. Thẩm Kiêu là thật thì tốt, nhưng nếu là một nam nhi giả, thì nữ nhi của nàng rõ ràng đã bị phí hoài biết bao năm tháng. Thanh xuân quý giá nhất của nữ nhi lại cứ thế dâng hiến cho tiền đồ của một kẻ bụng dạ khó lường, sao nàng có thể không đau xót.

An Trung Hải khẽ nói vâng !

Không hổ là Cẩn phi, tung một chiêu tiên lễ hậu binh, phò mã có thể không lộ nguyên hình hay sao?

"Nhạc nhi, dù hôm nay xảy ra chuyện gì, con đều phải nhớ kỹ, con vẫn còn có mẫu phi." Cẩn phi vỗ vỗ mu bàn tay Vịnh Nhạc, nói lời thấm thía.

VỊnh Nhạc công chúa lớn lên ở trong cung, sau khi xuất giá, tình cảm với phu quân tương đối lạnh nhạt. Tuy mang thân phận công chúa cao quý, cũng không được tự do, nhưng nàng là người ôn nhu rộng lượng, cách đối nhân xử thế cũng cực kỳ giống Cẩn phi, nhưng so ra nàng vẫn còn rất thiên chân thuần thiện.

Vịnh Nhạc công chúa sửng sốt, nét mặt có chút yếu ớt, "Người nói gì, nữ nhi không hiểu."

Hoàng thượng cũng đã rời khỏi quốc yến. Chuyện của phò mã là lớn hay nhỏ, còn phải chờ xem chân tướng thế nào. Tất nhiên nếu Tấn Thành đế nhìn thấy thi thể của Tưởng Thần cùng bảy người kia, chắc cũng không thể nào khí định thần nhàn như thế.

An Trung hải đã mang người lặng lẽ đến gần cửa điện, đột nhiên nâng lên một tay ra hiệu.

Cả đám người tông cửa xông vào.

Thẩm Kiêu đã phát hiện ra mọi chuyện không ổn, hắn thay mỗi áo khoác, ở trong phòng tìm cách liên hệ với người bên ngoài, mau chóng tính toán.

Cho nên dù bọn họ có xông vào bất cứ thời điểm nào cũng không thể thấy Thẩm Kiêu quần áo không chỉnh tề. Nhưng nếu Tấn Thành đế đã đích thân đến đây thì chuyện này không còn quan trọng nữa. Hắn là một hoàng đế thích gì làm nấy, những chuyện lộn xộn từng trải qua nhiều không kể xiết, chắc chỉ có lúc còn làm thái tử mới ngu ngơ đôi phần.

Lúc ba người Hoàng đế, Cẩn phi, công chúa cùng tiến vào, Thẩm Kiêu đã mặc quần áo ngay ngắn ngồi trên ghế, cứ như đang chờ bọn họ đến vậy.

"Bắt hắn lại, lột quần áo ra." Hoàng đế hạ lệnh.

Thái giám tiến lên, nhưng không dám lập tức làm gì, bởi vì động tác của Thẩm Kiêu quá mức thong dong bình tĩnh.

Khí chất kia không giống như đang bị uy hiếp, mà như thể hoàng đế mời y uống trà, ai nhìn vào cũng phải tán thưởng, quả là khí độ của bậc văn nhân nho nhã.

"Hoàng thượng, sĩ khả sát bất khả nhục, thần tuy không phải trụ cột trong triều, nhưng từ ngày làm quan đến nay luôn cần cù nghiêm chỉnh, chưa từng gây chuyện gì hại nước hại dân. Quân bắt thần chết thần không thể không chết, nhưng thần chỉ muốn biết, ai mưu hại thần." Thẩm Kiêu nhẹ nhàng quay đầu. Hai thái giám đứng bên cạnh bị ánh mắt y uy hiếp, tay thoáng buông lỏng.

Y sưa sang góc áo, chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ.

Bị màn diễn xuất này tác động, hoàng đế cũng do dự đôi phần.

Những điều Cẩn phi nói chỉ là có khả năng. Nếu Thẩm Kiêu thực sự là một nam nhi, vậy thì chuyện bọn họ làm hôm nay quả thực quá đáng, hắn cũng mất đi một vị lương thần. Các triều đại ít có phò mã tiến được đến vị trí cao, suy cho cùng vẫn là lo rằng ngoại thích tham gia quá nhiều chính sự. Nhưng Tấn Thành đế không thèm để ý, hắn ưng Thẩm Kiêu này, cho nên tình nguyện ban cho y rất nhiều lợi lộc, ngay cả nữ nhi của mình cũng gả cho y.

Cẩn phi sửng sốt, đến bên cạnh đế vương. Nàng vốn không muốn báo chuyện riêng của công chúa và phò mã cho hoàng đế. Lúc đầu nàng chỉ nói hai người này thành hôn đã nhiều năm mà không có con cái, nàng hoàng nghi không biết có phải phò mã có vấn đề hay không. Nàng vẫn muốn giữ chút thể diện cuối cùng cho nữ nhi, nhưng bây giờ thì không thể không nói.

Nghe xong lời Cẩn phi, Tấn Thành đế trợn mắt trừng trừng, "Lột quần áo của hắn, còn chờ cái gì, muốn trẫm nhắc lại lần thứ ba sao !"

Hắn không muốn nghe Thẩm Kiêu ba hoa thêm lời nào nữa.

Đế vương đùng đùng nổi giận, khiến đám thái giám nhanh chóng ra tay.

Thẩm Kiêu nheo mắt, hắn biết hôm nay không tránh khỏi rồi.

Chuyện lần này, tuy Thất Sát không hoàn toàn ra mặt, nhưng hầu như lúc hắn cũng có thể đối phó với bọn họ bằng cách đó, ẩn mình đằng sau, thao túng kẻ khác. Nếu không phải như vậy thì y bọn họ đâu mất nhiều công sức dể biến danh tính hắn.

Bỗng nhiên, tiếng pháo hoa nở rộ từ cửa sổ truyền đến. Tiếng nổ không hề giống những loại pháo hoa thông thường. Dựa vào âm tiết và tần suất có thể nhận ra, chính là đạn tín hiệu của bọn họ.

Tưởng Thần, hắn....

Chết rồi ! Nếu không phải sắp chết, Tưởng Thần tuyệt đối sẽ không phát ra tín hiệu cuối cùng như thế.

Tuy bọn họ có nhiều xung đột, nhưng cũng từng hợp tác bao năm. Trong phút chốc, Thẩm Kiêu tim đập dồn dập, hít thở nặng nề, sắc mặt tái nhợt thống khổ.

Mười năm mai phục ở Tấn triều, bọn họ chưa từng thất bại triệt để như thế.

Thất Sát, thiên hạ chi sĩ, tính toán đến từng chi tiết nhỏ, cài cắm hoàn mỹ, thấu triệt lòng người.

Phi Khanh, ngươi gặp phải đối thủ rồi.

Kẻ này tuyệt đối có tư cách khiến ngươi coi trọng.

Vịnh Nhạc công chúa nhìn thấy vẻ mặt của phò mã, có chút không nỡ lòng, muốn đi lên ngăn cản nhưng bị Cẩn phi giữ lại, "Nhạc nhi, nếu oan cho hắn, nửa đời sau, vi nương nhất định sẽ bồi tội với phò mã, nhưng việc này con không thể mềm lòng. Hôm nay chúng ta cần phải tra ra ngọn nguồn."

Mấy thái giám động tác rất nhanh. Bọn họ đều là người được hoàng đế tin dùng, cũng là tâm phúc, không lo tin tức bị lộ.

Tấn Thành đế nhăn mày ngồi trên tọa tháp. Hắn đương nhiên hy vọng phò mã là thật. Bằng không, chẳng phải hắn có mắt như mù suốt mười năm nay, thậm chí còn gả nữ nhi cho y, hại nàng nhiều năm thủ tiết. Chỉ nghĩ đến chuyện như vậy, Tấn Thành đế cảm thấy không chịu nổi.

Đám thái giám đã nhanh chóng lột sạch quần áo trên người phò mã.

Thẩm Kiêu nghe tiếng lòng mình rào rào sụp đổ. Đã nhiều năm qua, lần đầu tiên y bị phơi bày thân thể trước mặt bao người như thế, nhục nhã đến độ y căm phẫn đến suýt ngất.

Vóc người y không tồi, trắng nõn thon dài, béo gầy vừa vặn, rất có mị lực của một nam tử trưởng thành, nhưng thân dưới không trọn vẹn khiến người ta nghẹn họng trân trối.

Đối với đám thái giám như An Trung Hải, cảnh tượng này cũng không xa lạ gì.

Phía dưới kia, cũng như bọn họ, hoàn toàn trống rỗng sau khi bị thiến.

"Hoàng thượng, chuyện này..."

Tấn Thành đế đứng bật dậy, phẫn nộ không cách nào kiềm chế, túm chặt cằm Thẩm Kiêu, quan sát hầu kết y, "Dám lấy giả tráo thật ! Giỏi lắm, Thẩm Kiêu, ngươi thật đáng chết !"

Một tên hoạn thần mà dám cưới công chúa của Đại Tấn triều bọn họ ! Đùa giỡn hắn suốt bao nhiêu năm !


Cẩn phi lảo đảo lùi lại. Phán đoán nghi ngờ và tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhưng nàng không thể suy sụp được, bây giờ người đau thương nhất là Vịnh Nhạc công chúa.

Trên mặt Vinh Nhạc đầy mơ hồ, nước mắt dâng ngập bờ mi, tựa như một đứa trẻ lạc đường. Nàng nở nụ cười ngây ngốc, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non, "Mẫu phi, con nhìn nhầm đúng không? Đây không phải sự thật...."

"Xin lỗi, Vịnh Nhạc...." Cẩn phi ôm chặt lấy Vịnh Nhạc. Công chúa từ khi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, khiến kẻ làm mẫu thân như nàng cũng thấy hổ thẹn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt như vậy của nữ nhi.

"A...." Nước mắt rơi như mưa. Vịnh Nhạc ban đầu nhỉ nhẹ giọng nức nở, sau đó dần dần òa lên, "A.....A !"

Nhìn thấy nữ nhi đau đớn như vậy, Tấn Thành đế như bị con dao rỉ sét đâm thẳng vào tim. Hắn không dám nhìn, cũng không biết phải nói gì với hai mẹ con họ. "Thẩm trưởng sử dối trên gạt dưới, mưu đồ làm loạn, phải xử thật nặng, phế bỏ chức quan, biếm làm thứ dân. Niệm tình y từng là vị hôn phu của công chúa, đưa vào Lệ Hình xử chờ phán xét."

Lời này của hoàng đế chỉ đề cập đến việt Thẩm Kiêu lừa gạt người khác nhưng không nói rõ là lừa dối chuyện gì, lại thêm chữ "từng là", ý nói cho phép bọn họ hòa ly.

Đương nhiên bọn họ phải tìm cách giữ gìn thể diện hoàng gia, càng không thể khiến công chúa bị tổn thương hơn nữa. Việc của phò mã đương nhiên không được gióng trống khua chiêng, càng ít người biết chuyện càng tốt. Ngay từ đầu Phó Thần đã đoán được tâm lý của đế vương nên mới nhắc Cẩn phi. Bản thân hắn cũng không mong nữ nhi của Cẩn phi bị người đời chỉ chỏ.

Từ xưa đến nay đều là như vậy, xã hội luôn hà khắc với nữ nhân. Nữ tử sinh sống trong hoàn cảnh đó ngay từ đầu đã không công bằng, còn phải chịu đựng nhiều lời phỏng đoán, đồn đại vô căn cứ. Ví dụ như chuyện công chúa xuất giá đã lâu mà không con cái, đa số mọi người đều không cho là phò mã có vấn đề mà chỉ xì xào về khả năng mang thai của công chúa. Nếu có thể, hắn cũng nguyện ý giúp đỡ một phen, khiến bọn họ có thể chia tay êm đẹp.

Tấn Thành đế vốn không quá quan tâm đến con cái. Chỉ có nhi nữ do mấy sủng phi của hắn sinh ra mới được để ý đôi phần, nhưng thực ra lại chẳng có bao nhiêu tình thương thật sự.

Tuy nhiên, lúc này hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn với nữ nhi trước mặt, đặc biệt là khi nhìn hai mẹ con họ quỳ sụp trên mặt đất khóc thấu trời.Tấn Thành đế đau lòng quay mặt, "Chuyện hôm nay không được để cho ai khác biết."

Tấn Thành đế kéo bước chân ngả nghiêng lảo đảo đến Minh Túy cung. Đó là nơi hắn luôn tới để tìm sự thanh tĩnh mỗi khi gặp chuyện phiền lòng.

Hắn đuổi người lui xuống, muốn ở lại một mình để bình ổn tâm trạng.

Hắn là đế vương, là kẻ quyền lực nhất trên đời này, mỗi tấc đất hòn sỏi trên khắp lãnh thổ Tấn triều đều là của hắn, nhưng cuối cùng hắn có được gì? Hắn chỉ là người trần mắt thịt, cũng cần phải che giấu đi một góc yếu đuối mới có thể xuất hiện trước mắt quần thần với phong thái của đế phương chí cao vô thượng.

Tấn Thành đế đi đến Minh Túy cung, nhưng không ngờ ở đó đã có người khác, cũng là người duy nhất hắn cho phép tùy ý ra vào Minh Túy cung để tưởng niệm Trân Ý hoàng quý phi, Mai Giác.

Vì hôm nay vừa bị phong phi, Mai Giác dường như không mấy bình tĩnh, đáy mắt tràn ngập đau thương. Khi nhìn thấy Tấn Thành đế hùng hổ bước vào, nàng giật mình hoảng sợ.

"Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."

"Nàng...." Tấn Thành đế đùng đùng nổi giận khi thấy nàng đối mặt với hắn mà thái độ vẫn lạnh nhạt như thường. Nhưng thế mới là nàng, người con gái độc nhất vô nhị trong lòng hắn.

Nàng đương nhiên là hận trẫm rồi.

Vì sao mỗi khi tâm tình trẫm xúc động mãnh liệt đều gặp phải nàng.

Chắc đây chính là duyên phận. Nàng có lẽ là người mà mẫu phi phái tới để an ủi hắn lúc về già.

"Nô tỳ xin cáo lui." Vẫn như trước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

"Không cho đi ! Ngươi dám đi, trẫm sẽ giết sạch cung nữ ở tây thập nhị sở !" Tấn Thành đế vội vàng nắm lấy tay áo nàng. Kể từ sau khi thất thần xem điệu múa kia, hắn vẫn có cơ hội nhìn ngắm nàng lần nữa.

Da mặt hắn có dày đi chăng nữa cũng không tiện đi tìm nàng khi vùa mới phong phi, nhưng bây giờ tình cờ gặp được, sao có thể để nàng trốn mất.

Nét mặt Mai Giác sửng sốt kinh hoàng, "Sao ngài có thể như thế?"

Nàng đã nuôi lớn bao nhiêu cung nữ, những cung nữ kia đều xem nàng như nữ thần mà kính trọng. Vẻ kinh hãi này không phải giả vờ, thậm chí nỗi căm hận hoàng đế trong lòng nàng càng sâu thêm một tầng.

Đối với nàng, Tiểu Ương chỉ là giọt nước làm tràn ly. Sự căm hận này vốn đã tích trữ qua nhiều năm nhiều tháng. Khi thấy Phó Thần lặng lẽ báo thù cho Trần Tác Nhân, nàng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa !

"Vì sao không thể? Thiên hạ này là của trẫm, nàng cũng là của trẫm !" Tấn Thành đế đột nhiên ôm lấy hai má Mai Giác, uy hiếp nói. "Nàng cũng biết sợ sao? Nàng không sợ trẫm giết nàng, nhưng lại sợ trẫm động vào mấy cung nữ không thân không thích kia ! Mai Giác ơi Mai Giác, nàng thật sự là bảo bối !"

Có lẽ vì sợ Mai Giác thật sự căm hận mình, Tấn Thành đế rốt cuộc vẫn nhu hòa trở lại, "Chỉ cần nàng không kháng chỉ, ta sẽ không động vào bọn họ. Quân vô hí ngôn."

Có lẽ tính nết hỉ nộ vô thường của Thiệu Hoa Trì cũng di truyền từ phụ hoàng mà sang.

Thân thể Mai Giác run khẽ, Tấn Thành đế cho là nàng hoảng sợ.

"Đừng sợ, chỉ cần nàng đồng ý là phi tần của trẫm, trẫm sẽ không ép buộc nàng." Hắn ôm chặt Mai Giác, dịu dàng nói.

"Nếu ta đồng ý, ngài sẽ không làm gì tây thập nhị sở sao?" Nàng không nhúc nhích, đứng im như một con rối gỗ, mặc cho hắn ôm.

"Đúng..." Trẫm biết nàng không tình nguyện, nhưng lại không thể buông tay. Mai Giác, nàng đã hạ bùa mê gì cho trẫm, khiến trẫm muốn ngừng không được. "Trẫm muốn nàng ở bên trẫm, ngắm nhìn giang sơn Đại Tấn ta."

Tấn Thành đế im lặng chờ đợi hồi đáp của nàng.

"Thần thiếp đồng ý." Nàng sửa lại cách xưng hô.

Đây cũng là lần đầu tiên, nàng tự xưng phi tần.

Tấn Thành đế mừng rỡ, nét vui sướng sáng rực trên gương mặt.

Mai Giác bị đế vương ôm lấy, ngửa đầu nhìn trời sao.

Lúc ở hậu trường, nàng nhận được tin báo của Tiểu Chỉ Diên, bảo nàng hôm nay chờ ở chỗ cũ.

Chỗ cũ của nàng và Tấn Thành đế chỉ có một nơi.

Nàng biết, bước thứ tư trong kế hoạch của Phó Thần đã khởi động.

Quả nhiên không bao lâu sau, Tấn Thành đế xuất hiện.

Lúc hai người ôm nhau vẫn không phát hiện ra, hoàng hậu đã đứng ngoài của Minh Túy cung tự lúc nào.

Hoàng hậu trông thấy Tấn Thành đế rời đi liền lén lút đi theo, sau đó lại trông thấy một người đã đợi trong sân từ rất lâu rồi. Bởi có lính gác đứng đó nên nàng không thể tới gần hơn. Sau đó đế vương lại bảo mọi người lui, một mình vào sân viện.

Nàng vốn đang cảm thấy nghi hoặc, vì sao hoàng đế lại đến Minh Túy cung đã hoang phế nhiều năm này.

Cho đến khi trông thấy hoàng đế dùng cách thức vô liêm sỉ mà chiếm giữ một cung nữ, cung nữ kia thậm chí còn không tự nguyện.

Nàng chưa từng thấy Tấn Thành đế nhân nhượng với ai như thế !

Chuyện này thực sự hoang đường ! Bọn họ là người hiểu rõ hơn ai hết sự cao ngạo của kẻ trong hoàng tộc. Thế mà người kia mạo phạm như thế, chẳng những không bị hỏi tội mà còn được hoàng đế cầu làm phi tần.

Tấn Thành đế thiếu nữ nhân sao?

Sao có thể ? Trong số tú nữ tiến cung gần đây, đâu ít người dung mạo xinh đẹp như hoa, tranh đấu lẫn nhau chờ sủng ái.

Cung nữ múa dẫn đầu này, chắc chắn không phải mới gặp Tấn Thành đế lần đầu tiên !

Nàng ta có lẽ không giống người khác.

Không phải mấy vị chân ái của hắn trước kia, đây là người Tấn Thành đế thực sự khắc trong cõi lòng.

.

Phi Khanh ngồi xếp bằng trên trận Bát Quái, đang tiến hành nghi thức trước khi tính quẻ. Y cần tắm rửa chay tịnh, dâng hương cầu nguyện chừng ba ngày.

Tâm tình bất ổn, sẽ không thể tính mệnh cách.

Y biết hiện giờ không phải lúc thích hợp. Tung tích Thiệu An Lân còn chưa rõ, khiến y không thể khí định thần nhàn như mọi khi.

Nhưng thời gian không đợi ai cả. Khi Thất Sát tìm thấy Toàn Cơ, thời gian để y ngăn hắn hủy diệt Tử Vi tinh động càng ít.

Chỉ trong mấy ngày này, y đã bói đến quẻ thứ bảy mươi mốt, mà mỗi lần khởi quẻ, thọ mệnh của y lại ngắn đi một ngày. Y đã mất đi bảy mốt ngày trong sinh mệnh.

Hai tay y lật nhẹ trên gối, tóc bạc phất phơ, không gió mà động, phiêu nhiên dục tiên.

Xung quanh hắn có đến mấy chục gốc thi thảo, mỗi gốc đế đặt ở vị trí tương ứng, có mấy đồng tiền xu lơ lửng trên hố lõm. Những xu tiền đồng này lúc nào cũng được Phi Khanh mang theo bên người, "Lại là.....thiểu âm hào bát."

Y lặp lại động tác lần nữa, không ngừng suy đoán vị trí nơi Thất Sát sinh ra.

Quá trình khởi quẻ tốn nhiều thời gian, cần sự kiên trì cao độ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi đã thấm đẫm toàn thân, lấm tấm trên da thịt, cả người như ngâm trong nước. "Càn là thiên, khôn là địa, chấn là lôi...."

Một đồng tiền từ không trung rơi thẳng xuống hố lõm, lại thêm một đồng nữa, sắc mặt Phi Khanh càng lúc càng tái nhợt, như một xác chết, Mãi cho đến khi không có thêm đồng nào rơi xuống nữa, y mới từ từ mở mắt, nhìn hai vị trí này, "Khôn là đia, địa lôi phục....tính chất thổi. Ly là hỏa, hỏa phong đỉnh.....Tính chất hỏa."

Thổ và hỏa, hỏa, nóng bức, trên thổ có hỏa, ý chỉ hạn hán.

Nơi có thường xuyên xảy ra hạn hán nghiêm trọng nhất ở Tấn Triều, cũng là nơi nhiều thổ địa nhất, vùng tây bộ và bắc bộ,

Thứ tự rơi là Tây trước Bắc sau, cũng có nghĩa là tây bộ thiên về phía bắc. Thất Sát xuất thân từ châu huyện vùng Tây Bắc.

Cuối cùng cũng có được một tin tức hữu ích liên quan đến Thất Sát, miệng Phi Khanh tràn ra một ngụm máu tươi.

Tiếng chuông vang lên trong phòng. Đó là dụng cụ thuộc hạ chuyên dùng để báo cáo, nhưng Phi Khanh vẫn không nhúc nhích, ngồi yên lặng trên Bát Quái trận như lúc đầu.

Sau khởi quẻ, y không được rời khỏi vị trí. Nếu rời đi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, mà y đã thất bại bảy mươi lần, phải một lần thành công mới có cơ hội tính ra thêm nhiều tin tức về Thất Sát, sao y có thể sơ suất được.

Đang định tiến hành lần thứ bảy mươi hai, bỗng nhiên, bên ngoài bỗng vang một tiếng pháo hoa nở rộ. Âm thanh cùng tiết tấu kia chính là đạn tín hiệu của bọn họ.

Phi Khanh giật mình, nhìn chằm chằm trận Bát Quái, cuối cùng đứng dậy.

Bước chân có chút loạng choạng, y nhìn về phía hoàng cung. Vì không muốn Thẩm Kiêu thất bại trong gang tấc, y đã phái thêm Tưởng Thần đi theo bên cạnh hiệp trợ. Một người hành động dễ có nhiều sơ sẩy, hai người với sở trường trái ngược cùng nhau xuất mã, khả năng thất bại sẽ thấp hơn rất nhiều.

Nhưng một người trong bọ họ đã ngã xuống.

Nếu không cũng sẽ không phóng ra tín hiệu cuối cùng này để báo tin.

Một ngụm máu trong ngực Phi Khanh lại chực ùa lên. Y đã tổn hại hai nhóm thuộc hạ. Nhóm người cuối cùng này là những thành viên trọng yếu của tổ chức, đã mai phục ở Tấn Triều suốt bao năm, người nào người nấy võ nghệ cao cường.

Những người này đã được sắp xếp hoàn hảo, từ thân phận, khẩu âm cho đến quê quá, sau đó mới cho tiến cung, chậm rãi tiếp cận trung tâm quyền lực trong cung. Nô tài ở trong cung thăng tiến không hề nhanh chóng. Để một đám người trà trộn vào đó cho đến nay phải mất đến mười mấy năm, thậm chí vài chục năm.

Nhưng thủ lĩnh của một lực lượng như vậy vẫn thất bại.


Phi Khanh ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Y tập trung theo dõi, "Thất Sát ....!"

Sao Tố Nữ vốn ảm đạm, tưởng như sắp tắt lại bỗng nhiên rực lên, càng lúc càng tỏa sáng, lấp lánh ngay bên cạnh Thất Sát.

Tố Nữ tinh, mị hoặc đế vương, cướp đoạt nhân tâm, khuynh quốc khuynh thành, là tuyệt sắc yêu cơ.

Đồng thời cũng là một phụ tinh của Sát Phá Lang.

Thêm một phụ tinh nữa, bên cạnh hắn đã có đến hai phụ tinh.

Từ lúc Toàn Cơ sáng đến giờ còn chưa qua bao lâu?

Nhớ đến mục đích hành động đêm nay, Ngũ Hào phát ra tín hiệu cuối cùng, Thẩm Kiêu hoặc Tưởng Thần ngã xuống, người kia có tám thành khả năng chính là Thất Sát !

Phi Khanh đi vào phòng, rung chuông.

Thuộc hạ ngay lập tức tiến vào.

"Vừa nãy có chuyện gì?" Đây là hộ vệ y mới phái đến Quan Tinh Lâu gần đây, chuyên phòng ngừa kẻ phá hư nghi lễ.

Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, bọn họ sẽ không rung chuông.

"Chủ công đã xuất phát, ba ngày nữa sẽ tới Loan kinh."

"Cái gì !"

Khi Khanh khẽ run lên, nghĩ ngợi một hồi. Thất Sát nhất định phải chết, dù cho cái giá phải trả là gì.

"Tập hợp mọi người, hỗ trợ Thẩm Kiêu hoặc Tưởng Thần, giết kẻ bị nghi ngờ là Thất Sát !"

"Nhưng...." Hộ vệ có chút do dự, "Nếu đánh động trong cung...."

Hoàng cung Tấn triều tuy ngoài nghiêm ngặt trong lỏng lẻo nhưng cũng không phải nơi bọn họ có thể gióng trống khua chiêng.

"Chính vì lúc nào cũng lo trước lo sau chúng ta mới mất nhiều người như vậy. Tận dụng mọi khả năng để hỗ trợ mà không bị phát hiện. Còn nếu có nguy cơ bại lộ thì lập tức rút lui." Phi Khanh nhìn về phía hoàng cung. Lúc này e là đã lộ mất rồi.

Đợi hộ vệ rời đi, Phi Khanh phun ra ngụm máu đã nghẹn trong lồng ngực nãy giờ, là do bị phản phệ sau khi làm thệ nghi.

Phi Khanh từ từ ngã xuống, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

.

Lúc này, tê tước nhanh chóng truy đuổi Phó Thần.

Bộ dạng thoăn thoắt sắc bén thế kia, chắc chắn không phải chuyện tốt lành.

Chỉ cần trên người có mùi, chúng sẽ không ngừng truy đuổi. Theo Phó Thần tính toán lúc đầu, trừ Thẩm Kiêu ra vẫn còn sáu tử sĩ, bất cứ ai trông thấy, hắn đều có nguy cơ bại lộ.

Phó Thần quyết định thật nhanh, chạy ra dòng sông hộ thành cách đó không xa.

Chim đều sợ nước bởi đó là địa phận chúng không am hiểu. Trốn xuống nước, dù có bị tử sĩ nhìn phát hiện cũng không thấy được mặt hắn. Trốn xuống nước tiện hơn trốn trên mặt đất rất nhiều.

Hắn chạy một mạch đến sông hộ thành, đó cũng là nơi Phó Thần cùng Vương Phú Quý đến thả đèn hoa đăng ước nguyện vào dịp tết hoa đăng, thậm chí còn tình cờ nhặt được đèn của thất hoàng tử. Hắn không nghĩ lần quay lại này, lại là để đào mệnh.

Phó Thần lao mình xuống nước.

Ở phía bên kia, Phó Thần thấy hoàng đế và hoàng hậu đã rời đi thì cũng không cần làm bộ làm tịch nữa. Y sai dũng sĩ bên cạnh tản ra tìm kiếm Phó Thần. Do trong lòng bất ổn, đứng ngồi không yên, y quyết định phải đích thân đi tìm mới có thể an lòng.

Nhưng vừa mới đến gần, y trông thấy một người ăn mặc quen thuộc, vóc dáng cũng quen thuộc từ xa chạy đến.

Đó là, tiểu cung nữ ban nãy !?

Khuôn mặt kia....Rất tinh xảo, rất xinh đẹp, người mà y thoáng chốc rung động, cuối cùng đã trông thấy dung nhan.

Cho dù nhìn lướt thật nhanh, cũng có thể nhận ra, ngũ quan nét mặt cực kỳ giống Phó Thần.

Không, không giống !

Không không không, sao có thể là Phó Thần được.

Cái thể loại cứng đầu cứng cổ như thế, dù có ra sao cũng không đời nào mặc đồ cung nữ mà đùa nghịch.

Nhưng đáy lòng y chẳng hiểu sao lại kêu gào.

Chờ đã, nàng ta làm gì thế?

Thiệu Hoa Trì trơ mắt nhìn tiểu cung nữ kia lao mình xuống nước.

Nhảy sông? Tự sát?

Ngay khi Phó Thần nhảy xuống, bầy chim tê tước đã lao tới, hung hắng mổ máu nổi lên mặt nước như loài ác điểu. Một tầng đỏ thẫm nổi lên, nhưng ban đêm nhìn không rõ ràng. Nước chảy nhanh sẽ mau chóng cuốn máy trôi đi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.

Thấy cảnh đó, Thiệu Hoang Trì không kịp suy nghĩ, chạy đến bờ sông, bịt mũi nhảy xuống.

Cho đến khi nước ngập quá đầu, y mới đột nhiên nhớ ra, vì bóng ma tâm lý từ thuở nhỏ, y vất vả tập luyện bơi lội. Tuy không giỏi bơi nhưng khả năng nhịn thở thì tương đối tốt.

Khụ khụ.

Y sặc nước, chậm rãi dìm mìm muốn lòng sông, muốn bơi về phía tiểu cung nữ kia rơi xuống để tìm kiếm.

Những tưởng y đã ẩn mình nhiều năm, lớn nhỏ gì cũng là hoàng tử, sinh tồn được trong cung, còn đứng hàng thứ bảy, không thể chết vì thứ nguyên nhân tầm thường như thế này được.

Nhưng bây giờ, đầu y lại nóng lên, như thể ra lệnh cho bản thân không được làm chuyện ngu ngốc.

Tối đen, tốn đen mờ mịt.

Y mải tìm tiểu cung nữ kia, dưỡng khí càng lúc càng ít.

Xem ra dù khả năng nhịn thở tốt nhưng cũng tới cực hạn rồi.

Có cái gì đó vướng vào chân y?

Y không làm sao nổi lên mặt nước được.

Có giãy dụa cũng phí công.

Nước tràn vào ngũ quan, tối tăm lạnh lẽo, tựa như chính con người y vậy? Đây là nơi cuối cùng y yên nghỉ sao? Trời sinh ra y xấu xí như quái vật, khiến người người khinh ghét. Để cho đại ca và nhị ca an tâm, y giả ngây giả dại. Để khiến hoàng đế yêu thích, y không ngừng cố gắng. Nhưng người bên cạnh y càng lúc càng ít, mẫu phi bị hại chết, mưu sĩ cũng phải ép buộc.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn, cơn đau đớn do hít thở không thông nay ăn mòn đi sinh mệnh !

Nếu chết đi lúc này, liệu có người nào rớt cho y một giọt lệ xót thương?

Dù chút ít thôi cũng được.

Phó Thần, nếu ngươi thật sự hận ta như thế, mạng này ta trả cho ngươi, ngươi thấy bồi tội như thế đã đủ hay chưa?

Thật không cam lòng ! Ta sao có thể chết ở chỗ này được. Ta còn nhiều việc chưa làm, nhiều điều tiếc nuối !

Ngay khi y cảm thấy mình không còn chống đỡ nổi, một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy y.

Kéo y ra khỏi mặt nước tăm tối.

Y không thể mở mắt, chỉ mơ hồ cảm thấy đối phương vuốt ve mặt mình, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Sau đó, chạm vào.

Đôi môi được phủ lên một hương vị xa lạ, không khí tươi mắt tiến vào khoang miệng.




Bình luận

Truyện đang đọc