THÁI HẬU MƯỜI LĂM TUỔI

Edit: Lục Vân

Thật khó chịu!

Trên người giống như có hàng trăm con kiến đang bò, như một cọng lông chim đang phe phẩy trên da thịt vậy. Ngữa. Má ơi, còn một chút cảm giác như khô nòng, giống như có một thứ gì đó đang bành trướng trong cơ thể muốn nổ tung ra.

Phẩy phẩy tay đuổi dị vật đáng ghét đó đi vài lần, thế nào vẫn cứ ở đó!

-Lục Ngọc, Thu Dung … –có con kiến… Xuân Yến ngái ngủ gọi không hết câu.

Lời chưa dứt, có cái gì đó mềm mềm chụp lấy môi nàng.

Còn có cái gì ươn ướt ấm ấm tách hai cánh hoa của nàng ra, len lỏi vào giữa hai hàm răng nàng.

Thịt gà sao? Vừa vặn nàng đang đói bụng.

Mơ mơ màng màng, Xuân Yến há miệng cắn một cái.

Một tiếng kêu thảm thiết, thịt gà mọc cánh bay mất.

-Là cắn thật hả! Thật may là ta nhanh! – Dường như có tiếng người nói chuyện bên cạnh, lại có chút cảm giác hú hồn may mắn sống sót qua đại nạn.

Xuân Yến dúi đầu vào trong chăn trốn khỏi tiếng động bên ngoài.

Một tiếng cười khẽ, con kiến lại bò bò xuống dưới, hai chân bị tách ra. Cái gì thế này? Nàng muốn khép lại, nhưng không thắng được sức đối phương.

Vậy thì kệ nó. Nàng muốn ngủ. Đã lâu nàng không ngủ sâu như vậy,

Một thứ gì đó ấm áp đè lên thân mình, sức nặng bất ngờ khiến cho Xuân Yến nhíu mày. Còn đang lo không biết có phải bóng đè không, một thứ nóng rực thật lớn chậm rãi tiến vào bên trong nàng, mạnh dần, sâu dần.

Nếu không tỉnh lại, thì nàng không phải thực vật sẽ là người chết!

Trợn trừng hai mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái cổ và khuôn mặt to tướng của Phượng Dật, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào qua cửa sổ đọng lại trên khuôn mặt hắn một cách đầy mị hoặc.

Xuân Yến chỉ nghe thấy trái tim mình đập bộp một tiếng.

-Nàng tỉnh rồi hả. – Thấy nàng mở mắt, PHượng Dật mỉm cười nhìn nàng, giọng nói khàn khàn lẫn trong sương mờ buổi sớm – một loại gợi cảm không nói nên lời.

Trong lòng sợ run.

-Ngươi… –Sao lại còn chưa đi? Xuân Yến rất muốn hỏi. Nàng nhớ mang máng. Tối qua người này đã nói chỉ ôm nàng một cái rồi đi còn gì?

-Tỉnh thì tốt rồi. Tiện làm việc (hị hị) – Phượng Dật đáp lại cười đến là thâm thâm hiểm hiểm, cúi xuống nhẹ nhàng hôm lên vành tai nàng, cổ nàng, như lông chim nhẹ nhàng vuốt ve, một cảm giác run rẩy lan khắp cơ thể.

Tốt! Giỏi! Cuối cùng Xuân Yến cũng biết sự khó chịu vừa rồi là từ đâu mà ra.

Cả người nàng run rẩy, từng tấc da thịt đều nhuốm một màu đỏ hồng.

Đôi môi Phượng Dật lướt trên cơ thể nàng, nơi nào đã đi qua đều nhuốm một màu đỏ hồng.

-Không cần, khó chịu lắm! – Xuân Yến nhăn nhó cố trốn tránh.

Thân thể ma sát, cảm giác mềm mại từ bên ngoài thấm tới tận tâm, tới tận lúc này nàng mới nhận ra chả biết từ khi nào trên người mình đã thiếu mất vài món quần áo, và cái người trên thân mình lúc này cũng trần như nhộng.

-Ngươi… ngươi đang làm cái gì? _ bắt lấy đôi bàn tay thích làm bậy kia, Xuân Yến gắt gao hỏi.

Dưới hạ thể vẫn không được tha, chính nàng cũng cảm thấy khiêu khích thật rõ ràng, còn đôi mắt nam nhân trên thân mình cũng đang phún lửa dục. Muốn thôi miên mình chắc?

Phượng Dật nhín vai, ngẩng đầu nhìn nàng, nhếch mép cười:

-Như nàng thấy đó!

Sau đó, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp làm người.

Xuân Yến hết hồn nhìn hắn đang vùi đầu vào ngực mình, kinh hoảng kêu lên:

-Ngươi… ngươi… không phải ngươi đã nói sẽ không làm gì ta sao?

-Ta nói tối qua làm gì nàng, không có nói sáng nay không làm gì nàng. – Phượng Dật thản nhiên vô tội giải thích.

Sáng sớm tỉnh dậy, mỹ nhân váy áo trễ nài đang nằm gọn trong lòng mình, không phản ứng mới không phải nam nhân. Hơn nữa, lần trước nếm thử cũng đã hai tháng rồi, bây giờ hắn đúng là hỏa bốc từng cơn. Hắn chỉ làm theo lời kêu gọi của dục vọng thôi mà…

Già mồm cãi láo! Xuân Yến trừng mắt tức giận mắng:

-Hỗn đản!

-Được, ta là hỗn đản. – Phượng Dật biết nghe lời phải không cãi, trước sau như một hai tay cùng phối hợp nhịp nhàng dẫn lửa lên người nàng.

Xuân Yến chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, trong bụng dường như có một đám lửa đang thiêu đốt.

-Ngươi…. Ngươi đi chết đi! – Chỉ có thể hé ra cái miệng khả dĩ động đậy được, nàng lựa chọn không hề khí chất mà thét lên chói tai.

-Thì ta đang muốn chết trên người nàng đây! – Phượng Dật lơ đễnh cười nói, cảm thấy đắc ý vì mình đã bức ra được cảm xúc thực sự của nàng.

Nam nhân này từ khi nào mà miệng lưỡi trơn tru như thế????

-AAAAAAAAAAA! Nói không lại, Xuân Yến ngửa mặt lên trời kêu dài.

Hỗn đản! Vương bát đản! Nói không giữ lời!

Bị tiếng la của nàng dọa cho giật mình, Phượng Dật áp đôi môi mềm mại của mình nuối lấy nửa tiếng kêu còn lại.

Đôi môi đỏ mọng đang mở ra khiến cho lưỡi của hắn dễ dàng lách vào, nghịch ngợm cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng một chút. Hôn đủ mới buông nàng ra, liếm liếm môi tiếc rẻ hắn mới thản nhiên nói:

-Còn có sức kêu bậy không bằng tiết kiệm để làm chuyện lớn khác.

Làm … làm chuyện lớn? Làm chuyện gì?

Nhìn ánh mắt mê man mà đắc ý của hắn, nàng hiểu!

Vương bát đản! Được tiện nghi một lần là được nước lấn tới! Xuân Yến vừa cuống vừa tức, động động đôi môi bị hôn tới đỏ lên, không chút nghĩ ngợi há miệng cắn vào vai hắn một cái.

Vết thương cũ mới lành đã lại thêm vết thương mới, Phượng Dật dám lấy chính đầu mình mà đóng dấu khẳng định sẽ lại đổ máu.

-Này, nàng… nghiền cắn hả? – Cũng chẳng đẩy nàng ra, hắn chỉ bình tĩnh hỏi.

Nếu nàng thích cắn người như thế, hơn nữa lại còn muốn gần nàng nhiều hơn, thì từ sau trong cung nên chuẩn bị nhiều kim sang dược hơn. Hắn đã âm thầm tính toán xong.

Xuân Yến ngước mắt quật cường nhìn hắn, hai hàm răng ngập sâu vào vai hắn nhất định không nhả ra.

Được rồi, nếu thích cắn thì tùy nàng.

Phượng Dật sủng nịnh nhìn nàng, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, phát động tấn công mãnh liệt!

Bão táp qua đi, hai người ướt sũng mồ hôi, hít sâu mấy hơi lấy sức, Phượng Dật xoay người ôm chặt lấy người mình yêu thương vào lòng, vừa nói vừa thở:

-Thế nào, lần này không đau chứ?

Xuân Yến còn đang bối rối nghe được câu này, sương mù trong mắt đã lập tức tan hết, phẫn nộ nhìn nam nhân bên người, nghiến răng đấm một đấm vào vai hắn rống giận:

-Phượng Dật, ngươi thật hỗn đản.!

Câu hỏi có chút thiếu kiềm chế âm lượng!

Cứ việc thể hiện sự phẫn nộ, nhưng sau khi kích tình, tay chân nàng mềm nhũn ra không thể đấm mạnh hơn, nên một đấm đó cũng chẳng hơn cái vỗ yêu là mấy, ngay cả tiếng phát ra cũng nhỏ xíu

Một tay Phượng Dật giữ lấy tay nàng, một tay ôm thắt lưng của nàng lim dim mắt thấp giọng nói:

-Đừng làm loạn, ngoan cho ta ôm một cái.

Mệt! Nhưng lại rất thỏa mãn. Hắn lại có được nàng.

Ngoan để yên cho ngươi ôm? Tối qua ngươi ôm một cái mà ôm tới tận bây giờ. Lại để yên cho ngươi ôm thì ta là con ngốc! Xuân Yến vội xoay mình, dồn sức vào chân phải một cước đã hắn lăn xuống giường.

Không hề đề phòng, giống như đêm hôm đó, Phượng Dật lại ngã nhào xuống giường, lăn mấy vòng dưới đất, duy nhất một điểm khác là, lần trước, trên người hắn, tốt xấu cũng còn có vài miếng quần áo, lần này thì trần như nhộng.

-Xuân… xuân Yến …

Phượng Dật cười khổ đứng lên muốn tiếp tục leo lại lên giường, không ngờ Xân Yến kéo chặt màn không cho hắn vào, còn lớn giọng kêu:

-Lục Ngọc, hu Dung, Tiểu Nhân, các người vào hết đây cho ai gia!

Tiếng gọi thật là to, trừ là kẻ điếc, nếu không thì không có khả năng không nghe được.

Nét mặt Phượng Dật căng như dây đàn:

-Xuân Yến!

Đã muộn! Không còn kịp nữa rồi!

Mấy người được gọi tên phá cửa xông vào, cái đầu tiên đập vào mắt là nam nhân trần truồng đứng giữa nhà kia.

Liếc một cái, sửng sốt vài giây, mấy người đỏ mặt tía tai vội quay đi chỗ khác.

Thân hình trần trụi, mái tóc dài ướt mồ hôi, rối tung như vậy mà lại cực kỳ gợi cảm, như muốn nói rõ cho người ta hiểu đêm qua đã xảy ra cái gì vậy.

Phượng Dật vội vàng nhặt quần áo quấn quanh che đi nơi trọng yếu nhất của mình.

-Thái… Thái Hậu. – Quay lưng lại phía họ, Lục Ngọc hé ra khuôn mặt còn đỏ hơn cả bình minh buổi sáng.

Xong rồi, cái không nên nhìn đã nhìn xong rồi, nàng có thể chui vào lỗ kim được không.

Còn có…. Người bị xem trúng lại đúng là Hoàng thượng đó! Nếu người nổi giận mà trách tội thì bọn họ đâu đủ đầu để chết? Thu Dung sầu mi khổ kiếm thầm than thở.

Kéo lại tấm áo ngủ bằng gấm che lại thân thể, Xuân Yến thò đầu ra ngoài màn giường, lạnh lùng phân phó:

-Lục Ngọc Thu Dung, các người chuẩn bị nước ấm cho ai gia, ai gia muốn tắm rửa. Tiểu Nhâm, ngươi đi gọi đám người Tiểu Thạch Tử, bảo bọn họ tới đưa chủ nhân của mình về.

-Dạ. – Mấy người lĩnh mệnh, đi nhanh hơn chạy ra ngoài nội điện, trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa.

Nghe được tiếng cửa đã đóng, Phượng Dật vội vàng mặc đồ, bước nhanh tới mấy bước, nói với Xuân yến lúc này đã co rúm lại một đống trên giường:

-Xuân Yến…

Xuân Yến quay đầu vào trong, thả lại một câu:

-Ai gia mệt. Hoàng thượng mời quay về đi.

-Xuân Yến…

Nhìn hình bóng nhỏ xinh trong nội trướng, Phượng Dật ngập ngừng một lát, sau đó không tình không nguyện chấp nhận:

-Được rồi, ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi

Trên giường, xuân Yến ôm hai má đang đỏ hơn than chúi mặt vào trong chăn mà trốn

Xong đời xong đời rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc