THÁI HOANG THÔN THIÊN QUYẾT

Tình thế trên võ đài đột nhiên thay đổi, Liệt Diễm Ưng thức. tỉnh thuộc tính của mình vào thời khắc mấu chốt.

Ngọn lửa dày đặc bao trùm toàn bộ võ đài, khiến thuần thú sư không thể đến gần, càng ngày càng dữ dội.

Độc Giác Mãng giải phóng sức mạnh thuộc tính một lần, đang ở giai đoạn suy yếu, ngọn lửa kinh khủng lập tức nhấn chìm Độc Giác Mãng đang lao tới, phát ra âm thanh xèo xèo.

Mùi yêu thú bị nướng chín tràn ngập toàn bộ trường đấu thú.

Ngọn lửa kéo dài mười phút, Liệt Diễm Ưng năm yếu ớt trên võ đài, khó khăn sống sót.

Cách đó không xa, Độc Giác Mãng bị đốt chỉ còn lại xác th1t, không thể chết được nữa và bị thiêu chết.

“Không thể nào!”

Vạn Bất Đồng hét lên, sao có thể như thế này? Hẳn ta đã nắm chắc phần thắng, tại sao Liệt Diễm Ưng lại thức tỉnh thuộc tính, trong tư liệu cho thấy xác suất để Liệt Diễm Ưng thức tỉnh thuộc tính là chưa đến một phần vạn.

Trên mặt Tiết Ngọc hiện lên một tia kinh hãi, thua một ván có lẽ là trùng hợp, nhưng liên tiếp thua hai ván thì có chút bất thường, mỗi lần đều là vào thời khắc cuối cùng trở mình, quá kỳ lạ rồi.

Vạn Vinh Triết đứng dậy, trừng mắt nhìn thuần thú sư, người này làm ra vẻ mặt đầy bất lực, hắn ta cũng không biết vì sao Liệt Diễm Ưng lại đột nhiên thức tỉnh thuộc tính, thật sự quá trùng hợp.

Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Thanh Dương đều thay đổi, có chút kính sợ xen lẫn một chút khó hiểu.

“Ca, ngươi là ca ruột của ta, trận kế tiếp hãy nói cho ta biết nên chọn gì, ta sẽ làm theo. Vạn gia rất giàu có, lần này ta phải kiếm một khoản tiền lớn từ họ.”

Tùng Lăng ôm cánh tay Liễu Thanh Dương, dựa sát vào hắn như huynh đệ ruột thịt, rước lấy cái nhìn dữ tợn của Từ Hàm Yên.

Vạn gia quả thực rất giàu có, hàng ngày đều dựa vào trường đấu thú. để kiếm tiền.

Gia chủ Tùng gia vừa uống một ngụm trà đột nhiên phun ra, làm sao ông ta có thể nuôi ra một kẻ dở hơi như vậy, dám nói những lời này trước mặt gia chủ Vạn gia?

“Vinh Triết huynh, huynh đừng để ý, tên nhóc này chỉ nói đùa thôi.”

Gia chủ Tùng gia nhanh chóng giảng hòa, tuy không sợ Vạn gia nhưng cũng không cần thiết phải trở mặt.

“Chê cười rồi. Vạn gia chúng ta đã mở cửa làm ăn, sẽ không sợ mất hết của cải.”

Vạn Vinh Triết cười như không cười nói, chỉ một nén nhang, Vạn gia đã thua một triệu năm trăm nghìn tiền vàng, điều này khiến ông ta rất đau lòng.

Một triệu tiền vàng được chuyển đến bàn của Liễu Thanh Dương một cách hợp pháp, cùng với một chồng thẻ ghi số liệu chỉ tiết.

“Liễu Thanh Dương, ngươi có dám đánh cược một trận nữa không?”

Vạn Bất Đồng có chút điên cuồng, thoạt nhìn rất đáng sợ, tóc xõa ra, áo choàng cuồn cuộn, nếu thua một trận nữa, rất có thể sẽ hộc máu chết vì tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc