THÁI TỬ PHI BẤT LƯƠNG: CÔNG CHÚA DỄ THƯƠNG QUÁ

Tần Cẩn Du cảm thấy chân tướng Ngụy Thanh Uyển, đúng là trong lòng nàng đang khinh thường Ngụy Thanh Uyển.

Nhưng lời này cũng không thể nói ra được, Tần cẩn Du cười tủm tỉm nói: "Không phải, chỉ là tại hạ cảm thấy Công chúa rất đẹp lên mới chưa kịp đáp lời."

Tần Cẩn Du vẻ mặt chân thành, ngữ khí kiên định, Ngụy Thanh Uyển lập tức tin là thật, khóe miệng không tự giác nở một nụ cười, ngữ khí cũng chậm lại không ít: "Bản cung là Hộ Quốc Công Chúa, đương nhiên đẹp rồi, các nương nương trong cung ai không khen ta lớn lên giống như tiên nữ chứ!"

Tần Cẩn Du đỡ trán.

Các nương nương trong cung còn có thể nhắm mắt nói dối hơn nàng nữa, Ngụy Thanh Uyển tuy rằng sinh ra đáng yêu, dung mạo có thể tính là trung thượng, nếu nói là tiên nữ thì thật ra có chút khoa trương.

Tần Cẩn Du tưởng rằng Ngụy Thanh Uyển đã bị nàng lừa gạt cho qua chuyện thì Ngụy Thanh Uyển lại cúi mặt xuống khiển trách: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề bản cung, tại sao lại giương oai trên địa bàn của bản cung?"

Tần Cẩn Du trên mặt hiện ra mấy dấu chấm hỏi.

Đây rõ ràng là phụ cận của tâm cung tiên Hoàng Hậu, sao lại thành địa bàn của Ngụy Thanh Uyển? Chính mình như thế nào lại là giương oai rồi?

Tần Cẩn Du nhẹ giọng nói: "Tại hạ không biết đây là địa bàn của Công chúa, thỉnh Công chúa lượng thứ."

Ngụy Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng, xoa thắt lưng nói: "Vậy ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"

Tần Cẩn Du nhịn xuống xúc động muốn đánh Ngụy Thanh Uyển, lắc lắc đầu.

Ngụy Thanh Uyển ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý: "Bản cung là Hộ Quốc Công Chúa, cả hoàng cung này đều là địa bàn của bản cung, mà ngươi, cư nhiên dám đạp vỡ bảo tọa sen vàng của bản cung, hại bản cung không thể thành tiên, ngươi nói xem ngươi có có nên bị đánh không?"

Tần Cẩn Du cúi xuống nhìn thấy dưới chân mình những mảnh cánh hoa, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra hình dáng bảo tọa của Quan Âm trên cuốn sách vẽ.

Nàng lúc này mới nhớ ra, vị Hộ Quốc Công Chúa kiêu ngạo ương ngạnh này luôn đem chính mình làm như tiên nữ, thích chơi một ít trò chơi trong cung, chính là để cho người khác gọi nàng ta là "tiên nữ", còn muốn phối hợp nàng ta chơi đùa.

Ánh mắt Tần Cẩn Du giống như tùy ý nhìn về phía sau Ngụy Thanh Uyển, lại cũng rất nhanh thu hồi lại ánh mắt. Đằng sau bụi cỏ phía sau Ngụy Thanh Uyển, có mấy người đang ẩn núp, mà trong số đó, còn có...

"Lưu Châu, ngươi giáo huấn một chút tiểu tạp chủng này cho ta!" Ngụy Thanh Uyển quen ở trong cung hoành hành ngang ngược, lời nói cũng rất thiếu đánh, vừa mở miệng là mắng ngay Tần Cẩn Du.

Lưu Châu tự nhiên không dám thật sự đi giáo huấn Tần Cẩn Du. Nàng ta sớm biết việc cháu trai Hiền Phi tiến cung, mà vị tiểu công tử trước mắt này tuy rằng y phục bình thường nhưng chất liệu đều phi thường quý giá. Hiển nhiên là cháu trai Hiền Phi nương nương. Ngụy Thanh Uyển mắng Tần Cẩn Du mấy câu có lẽ Hiền Phi sẽ không truy cứu, nhưng nếu là Tần Cẩn Du thật sự bị đánh, thì những ngày tốt đẹp của nàng ta cũng kết thúc.

Ngụy Thanh Uyển tự mình ra lệnh mà Lưu Châu vẫn bất động, thì rất là tức giận, dứt khoát tự mình tiến quăng Tần Cẩn Du một cái tát.

Tần Cẩn Du cũng không tránh, trực tiếp nhận một cái tát.

Ngụy Thanh Uyển tuổi nhỏ, lại có thói quen kiêu ngạo, xuống tay không nặng không nhẹ, làm cho mũi của Tần Cẩn Du sau mới bị va chạm không bao lâu, giờ bị Ngụy Thanh Uyển tát một cái hung ác, máu mũi lại chảy ra.

Tần Cẩn Du nhớ lại lúc trước mình bị Ngụy Thanh Hoài khiến cho ngã sấp mặt xuống, mọi người khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của mình, nhanh chóng đưa tay lau vài cái trên mặt mình.

Sau khi lau xong, Tần Cẩn Du liền lớn tiếng nói: "Ta sai rồi, Công chúa nói cả hoàng cung này là địa bàn của người, vậy thì là địa bàn của người, ta không lên phản bác lại người rằng thực ra đây là địa bàn của bệ hạ."

Ngụy Thanh Uyển tuy rằng cùng tuổi với Tần Cẩn Du, nhưng não lại không linh hoạt bằng Tần Cẩn Du. Nghe thấy Tần Cẩn Du nói vậy cũng không phản bác lại mà lại dương dương tự đắc nói: "Biết sai là tốt rồi!"

Lời còn chưa dứt, đầu Ngụy Thanh Uyển đã bị người vỗ một cái.

Người nọ tuy rằng xuống ta không nặng, nhưng sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

"Ai đánh bản cung!" Ngụy Thanh Uyển nhảy dựng lên, đang muốn giáo huấn đối phương một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương liến sợ hãi.

"Phụ hoàng." Ngụy Thanh Uyển ôm mạnh lấy đùi Hoàng Đế, rồi chỉ vào Tần Cẩn Du lên án: "Người này khi dễ nhi thần!"

Sắc mặt Hoàng Đế hôm nay rất khó coi, kém xa sắc mặt yêu thương ngày xưa: "Thanh Uyển, ngươi thân là Công chúa, không đi theo các tỷ tỷ học tập lễ nghi, ngược lại cả ngày đi khi dễ người khác, hôm nay còn đem công tử Tần gia đánh thành cái dạng này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!"

Những lời nói của Hoàng Đế kỳ thực Ngụy Thanh Uyển nghe không hiểu, cũng không thể lý giải, nàng ta chỉ biết phụ hoàng của mình cư nhiên vì một ngoại nhân mà mắng mình. Trước kia phụ hoàng chưa bao giờ mắng mình cả, tự cảm thấy muôn phần ủy khuất, Ngụy Thanh Uyển liền khóc lớn.

"Xem ra ngày thường trẫm quá nuông chiều ngươi rồi!" Sắc mặt Hoàng Đế đen lại, đối với nữ nhi đang khóc không quan tâm đến. Các cung nữ thân cận Ngụy Thanh Uyển thấy bệ hạ tức giận, đều vội vã tiến lên, muốn kéo Ngụy Thanh Uyển, cuối cùng tuy rằng có thể kéo nàng ta ra nhưng trên mặt cũng bị vài vết cào do Ngụy Thanh Uyển giãy dụa tạo ra.

Tần Cẩn Du mặc dù thông minh hơn so với Ngụy Thanh Uyển, nhưng kỳ thực cũng là một đứa trẻ. Tuy rằng không hiểu tại sao Hoàng đế lại có phản ứng lớn như thế nhưng biết rằng Hoàng đế đang tức giận không quản việc lớn mà ngẩng đầu lên nói tỏ ra "am hiểu lòng người": "Bệ hạ bớt giận, là do thần tự ngã, không liên quan đến Công chúa."

Hoàng đế sớm đã nhìn thấy tất cả mọi việc khi ở sau bụi cỏ, hiện giờ nghe những lời này càng thêm tức giận. Lúc này quát lớn: "Công chúa thật sự không tưởng nổi, cấm túc bảy ngày, trong bảy ngày này phạt nàng không được ăn điểm tâm, bất luận kẻ nào cũng không được cùng nàng chơi đùa!"

Trừng phạt này nhìn có vẻ không nặng, nhưng đối với sở thích vui chơi ăn uống và xuất môn của Ngụy Thanh Uyển thì đây là một loại khổ hình.

Ngụy Thanh Uyển khóc thút thít: "Không được ăn điểm tâm, không được chơi thì ta không sống nữa!"

Hoàng đế không bị thuyết phục: "Đem Công chúa dẫn xuống!"

Ngụy Thanh Uyển bị dẫn xuống, lúc này Cẩm Họa mới đuổi tới kịp, nhìn thấy công tử nhà mình khuôn mặt đầy máu rất dọa người, nội tâm liền lạnh đi hơn nửa. Thất thiếu gia bị nàng dẫn theo nửa ngày, bộ mặt đã bị hai lần biến thành như thế này, nếu bị Tần lão phu nhân biết còn không mắng chết nàng.

Cẩm Họa đau khổ quỳ xuống, trên mặt xuất hiện biểu tình không còn lưu luyến: "Bái kiến bệ hạ!"

Hoàng đế không chú ý đến Cẩm Họa, ánh mắt đều nhìn mặt Tần Cẩn Du, người tiến lên một bước, vốn muốn dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt Tần Cẩn Du, nhưng ngại thân phận lên vẫn chưa ra tay, lên cao giọng lạnh lùng phất tay với Cẩm Họa: "Nhanh chóng đưa công tử nhà các ngươi về, tìm thái y khám một một chút, miễn cho Hiền Phi lại mất hứng."

"Vâng!" Cẩm Họa ước gì có thể nhanh chóng mang Tần Cẩn Du trở về, liền vội vàng dẫn Tần Cẩn Du về cung Hiền Phi.

Tần Cẩn Du quay về đến cung Hiền Phi, thì thấy Hiền Phi đang giáo huấn Ngụy Thanh Hoài làm nàng ngã lúc nãy.

Ngụy Thanh Hoài bị Hiền Phi giáo huấn, mặt mũi khổ sở, mà đứng một bên Ngụy Thanh Hoài là Ngụy Thanh Nguyệt bị kéo đến làm cứu tinh thì tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Hiền Phi thấy Tần cẩn Du trở về, sắc mặt vẫn không tốt: "Nghe nói ngươi ở bên ngoài lại làm cho mặt mình đầy máu?"

Tần Cẩn Du khó hiểu: "Sao nương nương lại biết?"

Tần Cẩn Du rất là ngạc nhiên, trước khi vào tiến vào, Cẩm Họa đã lấy khăn lau sạch máu trên mặt mình, Hiền Phi làm sao mà biết được?

Hiền Phi không nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng vào cái mũi của nàng.

Tần Cẩn Du lúc này mới ý thức được mũi mình vẫn còn đang chảy máu, nhanh chóng lấy khăn tay lau đi.

Ngụy Thanh Hoài hiển nhiên cũng vừa nghe thấy sự việc, hắn vừa mới bị Hiền Phi răn dạy, muốn biều hiện mình rất quan tâm đến "biểu đệ" này, liền nhanh chóng qua đây, rất nhiệt tình giữ bả vai Tần Cẩn Du: "Cẩn Du, nghe nói ngươi bị xú nha đầu Ngụy Thanh Uyển khi dễ? Ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù!"

Tần Cẩn Du nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi dám trêu chọc Hộ Quốc Công Chúa?"

Trong cung các hoàng tử công chúa bình thường đều cách xa Ngụy Thanh Uyển, Ngụy Thanh Hoài thế nhưng có dũng khí này?

Nụ cười của Ngụy Thanh Hoài liền cứng ngắc: "Uhm... ta vốn muốn giúp ngươi báo thù, nhưng Ngụy Thanh Uyển đã bị phụ hoàng trừng phạt, thì không cần ta ra mặt nữa."

Hiền Phi thở dài: "Được rồi, Thanh Nguyệt, dẫn đệ đệ người lui ra đi, ta có lời muốn nói hỏi Cẩn Du."

"Vâng." Ngụy Thanh Nguyệt thành thật mang theo đệ đệ đi ra ngoài, chỉ để lại Tần cẩn Du và Cẩm Họa ở lại đối mặt với Hiền Phi.

Hiền Phi nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi chút nước trà, tựa hồ như hơi không để ý hỏi: "Cẩn Du, ngươi có biết tại sao ngươi có thể rời khỏi tầm cung của ta?"

Tần Cẩn Du không rõ trả lời: "Con là tự mình đi ra lên mới có thể ra ngoài."

Hiền Phị bị nghẹn một chút, mới chậm rãi nói: "Ý của bản cung là, không cần biết là ai, ra vào tẩm cung bản cung cũng không phải đơn giản, ngươi cảm thấy tại sao ngươi có thể dễ dàng đi ra?"

Tần Cẩn Du lúc này miễn cương có thể hiểu Hiền Phi rốt cục muốn nói cái gì, rất kiêu ngạo trả lời: "Bởi vì người khác không lợi hại bằng con! Cho nên chỉ con có thể ra ngoài!"

Hiền Phi: "..."

Cẩm Họa trên mặt tuyệt vọng. Công tử nhà nàng gì cũng tốt, chỉ là lúc nào tự cảm thấy hài lòng, cảm thấy chính mình rất lợi hại.

Hiền Phi im lặng một trong nháy mắt. Tần Cẩn Du dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nói với nàng những thứ phức tạp, nàng cũng không hiểu được. Dứt khoát không nhắc lại vấn đề tại sao nàng có thể dễ dàng đi ra khổi tẩm cung mình, mà thay đổi sang vấn đề khác: "Ngươi hôm nay khi gặp Hộ Quốc Công Chúa, tại sao khi nàng ta đánh ngươi không tránh?"

Bình luận

Truyện đang đọc