Edit: Miêu Ngư
Ngay sau khi mất đi chỗ dựa là hoàng hậu, Thành Vương theo đó nhận một ly rượu độc, chết trong đại lao, những người liên quan đều bị lưu vong.
Tang sự của hoàng hậu cũng là lặng lẽ mà làm.
Bởi vì tạo phản mà chết, tang sự vốn là không đc phép làm. Hoàng đế lặng lẽ truyền ta vào cung, đặc biệt dặn dò ta xử lý hậu sự cho bà.
Ông nói, "Mặc dù nàng đã làm chuyện sai trái, nhưng cuối cùng cũng là do trẫm sai. Nàng theo trẫm đã lâu như vậy, cũng không có một ngày thoải mái. Trẫm không muốn đến một nơi chôn cất cho nàng cũng không có."
Hoàng đế nói những lời này, ta cảm thấy thực ra cũng không có cần thiết, nhưng ta vẫn đáp ứng ông. Cái này không phải ta cố ý giúp đỡ hoàng đế hối lỗi, mà chỉ bởi vì hoàng hậu từng đối xử với ta không tệ. Hoặc vì đều là nữ nhân, nên đồng cảm với bà mà thôi. Sau khi biết rõ mọi chuyện, ta đúng thật là có chút thương bà.
Ta quay về phủ nói với Triệu Tử Khâm chuyện này. Kỳ thật một đường quay trở về ta đã suy nghĩ rất lâu. Dù sao cái chết thân mẫu Đức Phi cũng có liên quan đến hoàng hậu, nếu để hắn đi phúng viếng bà, chẳng khác nào đâm hắn một dao.
Lúc sau ta nói chuyện cùng với hắn, ấp úng cả buổi vẫn không thể nói rõ ràng ra được. Nhưng Triệu Tử Khâm rất nhanh cũng nghe được ý tứ trong lời nói của ta. Ta vốn nghĩ hắn sẽ khó chịu, nhưng Triệu Tử Khâm vẫn bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đương lúc ta nghĩ thôi thì từ chối với hoàng đế đi vậy, hắn lại chậm rãi nói.
"Ta coi như cũng từng gọi qua bà một tiếng mẫu hậu, tống chung (lo ma chay cho người đã mất) cho bà cũng coi như giúp Trường An an tâm."
Tình nghĩa giữa hắn và Trường An có bao nhiêu ta không rõ, nhưng ta biết hắn cùng hoàng hậu có thể sống chung yên ổn như vậy một phần cũng vì Trường An. Có lẽ trong lòng hắn luôn cảm thấy có lỗi với Trường An.
Ta xử lý tang sự ở phủ Nam Hoa, bà thương yêu Trường An như vậy, tốt nhất vẫn nên yên nghỉ tại đây thôi.
Linh đường xử lý rất đơn giản, một bộ quan tài, lại thêm hai ba người. Ngoài thiếp thân thị nữ, cùng với công công bên người, thì còn có ta.
Triệu Tử Khâm không tới, ta cũng không muốn để hắn tới. Việc tưởng niệm hoàng hậu này, để mình ta làm là đủ rồi.
Bởi vì sợ triều đình phát hiện, tất cả ta đều cho xử lý cẩn thận. Cũng may mọi chuyện cũng thuận lợi, sau khi lo xong mọi chuyện, cửa lớn phủ Nam Hoa cho đóng kín, một chiếc khóa nặng nề giắt lên cửa son, cạch một tiếng đem tất cả khoá lại trong mùa thu lạnh lẽo này.
Ta quay về phủ Thái tử, những ngày này trong cung xảy ra nhiều chuyện. Triệu Tử Khâm trở về nhưng ta vẫn chưa thể cùng hắn trò chuyện yên ổn được, muốn về sớm chút để ăn bữa cơm cùng hắn.
Chân còn chưa bước vào cửa, thân thể đột nhiên bị người ôm ngang lên. Ta hoảng sợ kêu to, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
"Triệu Tử Khâm, chàng làm cái gì vậy?"
"Đã lâu không được ôm nàng, để cho ta ôm một cái nào!"
"..."
"Úi! Nặng nha!"
Ta đập bốp lên đầu hắn một cái, "Lão nương mang thai, hai người làm sao không nặng cho được."
Triệu Tử Khâm nghe thấy càng vui mừng, miệng không khép lại được. Bế ta đi tới bên giường, cẩn thận đặt xuống. Tay hắn chống hai bên ta, cả người dựa sát vào, đôi mắt cong lên, nhìn chằm chằm vào ta.
"Lần trước viết thư, ta hỏi mang thai chưa, vốn chỉ để trêu chọc nàng mà thôi, ngờ đâu đúng thật. Cái này là thai đầu của chúng ta, sau này ngày ngày ta đều chằm chằm nhìn nàng, sơ sẩy một chút cũng không được."
Ta sờ sờ bụng dưới, mím môi bất mãn.
"Cũng vì đứa bé trong bụng mới hầu hạ thiếp như vậy!"
"Còn ăn cả dấm chua của hài tử sao?" Hắn lấy tay nhéo lấy cái má phính của ta, bất đắc dĩ cười nói.
"Cho dù có hài tử hay không, ta cả đời này đều đem nàng để ở đầu quả tim, kiếp sau cũng vậy."
Triệu Tử Khâm nói xong còn thấy chưa đủ, sau đó dán gương mặt tuấn tú kia lại gần, môi kề môi, làm cho ta bối rối.
Lưỡi quấn quanh, hơi thở rất nhanh liền trở nên nặng nề. Đến khi ta không thở được nữa, mới đưa tay đẩy hắn ra, hắn lại vững như tượng, ta đẩy thế nào cũng không được. Cho đến khi ta muốn đánh, hắn mới nắm lấy tay ta, nằm xuống nên cạnh, xoa nhẹ bụng ta, nói.
"Nàng nói xem, nếu lúc động phòng ta không say đến mức ngất đi, có lẽ con của chúng ta đã chạy được rồi."
Ta không nghĩ hắn lại nhắc tới chuyện này, nghĩ lại cảnh đó, hắn uống say khướt, vừa vào phòng đã ôm thẳng ta gọi nương tử, còn nói lung tung, chưa được vài câu đã mê man ngất đi.
Bây giờ nghĩ lại cũng có chút thú vị, nên ta mới cười nhạo hắn.
"Người khác là cùng nương tử động phòng, còn chàng là cùng rượu động phòng."
Triệu Tử Khâm nghe được cũng hào hứng nói.
"Nàng cũng không biết là cha nàng có bao nhiêu không yên tâm về ta đâu, ông ấy sợ nàng gả tới đây sẽ chịu nhiều ủy khuất, lôi kéo dặn dò ta một phen, rượu kia đương nhiên cũng không thể thiếu."
Hắn vừa nhắc tới cha ta, ta lại nhớ tới ông ấy. Mặc kệ hắn ba hoa, ta quay đầu nghiêm túc hỏi hắn.
"Chiến sự ở biên cương thế nào? Cha thiếp bao giờ có thể quay về?"
Triệu Tử Khâm sờ đầu ta, trấn an.
"Sẽ nhanh thôi, không đến một tháng là quay về kinh thành."
Ta thoáng yên tâm, nhìn mặt hắn gầy đi một vòng, nghĩ tới hắn ở bên ngoài ăn không ít khổ, trong lòng thương xót cho hắn. Vốn là ta đang nghĩ sau này sẽ đối xử với hắn dịu dàng hơn một chút, ấy mà Triệu Tử Khâm lại làm ta đỏ bừng mặt, thậm chí còn muốn đào một cái hố mà chui vào.
"Cho ta hôn một cái nữa thôi. Thái y nói không thể sinh hoạt vợ chồng được, chúng ta dùng miệng giải toả cũng được đi."
Ta vô thức tát hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để hắn hôn. Từ ngày hắn đi đến giờ, chắc cũng nhịn sắp hỏng rồi. Dù sao hắn cũng như lang như hổ.