THẨM CÔ NƯƠNG TRUY THÊ CÔNG LƯỢC

Không nghi ngờ gì nữa, Trì Hành mới ngủ dậy đã la hét ầm ĩ bị mẹ ruột đánh một trận tơi bơi, đám hạ nhân nhìn thấy cảnh này đều cúi đầu cười trộm.

Bị đánh một trận, Trì Hành vừa xấu hổ vừa tủi nhục, cảm nhận lực đánh của nương, "kẻ trộm" là ai cũng đã rõ ràng.

Trước khi nàng muốn đi tắm, đi ngủ đã khóa chặt cửa, ổ khóa không ai đụng vào nhưng quần nhỏ lại không cánh mà bay – Nương vào bằng cách nào?

Bỏ qua việc nương vào bằng cách nào, nương mang quần áo của nàng đi, nhất định là nhìn ra được gì đó rồi.

Trì Hành ôm đầu, thật muốn vùi vào trong chăn không bao giờ ra ngoài.

Mãi đến giờ ăn tối, nàng vẫn ở trong phòng không ra ngoài, Trì Anh Trì Ngải sợ ấu đệ ở trong phòng buồn chán nên muốn đi gọi, lại bị Trì phu nhân ngăn cản.

"Đừng để ý đến nó, bây giờ con đi kêu nó, xem nó có dám ra ngoài hay không."

Câu nói này thật khó hiểu. Không chỉ hai huynh đệ Trì gia hoang mang mà Trì đại tướng quân cũng thấy khó hiểu: Lời này của phu nhân sao nghe khó hiểu thế nhỉ? Nhãi ranh lại làm gì nữa rồi?

Nhãi ranh – Hành ở trong phòng cuộn tròn trong chăn gấm, mặt đỏ bừng: "Chết mất chết mất thôi, đã làm trò hề trước mặt Uyển Uyển rồi, giờ còn bị nương phát hiện, ông trời cũng muốn giết mình..."

Nàng say sưa vặn mình trên giường.

Nương còn đỡ, nương là người đã sinh ra, nuôi nấng nàng, mất mặt thì thôi, bị bắt quả tang cũng thôi. Uyển Uyển lại chính là người mà nàng muốn thổ lộ tình cảm, còn chưa kịp thổ lộ đã bị nàng ấy bắt gặp hình ảnh không có tiền đồ của bản thân. Trì Hành đập đầu xuống đất: Thật sự, không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Cái này còn tệ hơn hai năm trước nữa!

Trì Hành bắt chéo chân dài, chợt nhớ tới cảnh Uyển Uyển tựa vào ngực lau mặt cho nàng, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, rót một cốc trà lạnh uống cạn trong một hơi.

Uống một ngụm trà lạnh, lạnh đến tận tâm can.

Dù sao cũng là thịt từ trên người rơi xuống, sao Trì phu nhân có thể thực sự mặc kệ? Nàng bưng mâm cơm bước vào cửa, khẽ nâng mí mắt: "Sao còn chưa xuống nữa? Có gì đâu, con nghĩ thoáng chút đi, đây là dấu hiệu trưởng thành, chứng tỏ A Hành đã lớn rồi."

"..."

Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của nương, Trì Hành đi giày xuống giường.

Nàng cầm chén đũa lên bắt đầu ăn, trong lúc đó nương cứ nói mãi không thôi, lải nhải đến mức tai nàng như muốn bốc khói.

"Ăn nhiều một chút cho cao lớn hơn, sau này còn bảo vệ nương nữa."

Trì phu nhân âu yếm sờ đầu nàng.

Trì tiểu tướng quân nhìn nương với ánh mắt yêu thương, không còn bận tâm đến chuyện mất mặt kia nữa, nuốt hạt cơm xuống, trịnh trọng đồng ý.

Ăn tối xong, bụng đã no, nỗi xấu hổ trước đó đã bay đi cùng tiếng cười nói vui vẻ giữa hai mẹ con.

Trì phu nhân tối nay đến đây không chỉ để mang cơm cho nữ nhi, mà còn là vì cuối cùng nàng cũng nhớ trách nhiệm làm mẫu thân của mình.

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, để tránh việc nữ nhi nhà mình làm xằng làm bậy đi ăn hiếp cô nương tốt nhà người ta, nàng đã ân cần dạy cho Trì Hành một bài học chi tiết về tình yêu.

Điều gì không nên làm thì không được làm, muốn ở bên một người là chuyện cả đời, phải tôn trọng, yêu thương và che chở người đó. Dù cho lửa tình khó nhịn thì cũng phải là lưỡng tình tương duyệt, không được làm những việc cưỡng bức.

Ban đầu Trì Hành còn chăm chú lắng nghe, nhưng nghe chưa được mấy câu, thấy nương càng nói càng sai lệch, nàng nói với giọng oán trách: "Nương, con đâu phải người như vậy!"

"Nương còn không biết con sao? Phải nghe kỹ lời nương nói."

"Ồ."

Nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung: Mình cũng là một cô nương ngoan hiền đàng hoàng, sao lại trở thành một tên lưu manh ham mê sắc đẹp chứ? Quan hệ giữa mình với Uyển Uyển cũng tốt, sao dám làm trái ý nàng ấy?

Trì Hành sờ nhẹ cằm, tự nhủ: Nương đề cao mình quá rồi.

Sau khi giải thích chi tiết mọi chuyện, Trì phu nhân nhìn hai mắt nữ nhi lờ đờ, nghe tai này lọt tai kia với vẻ lo lắng, liền tức giận đến mức muốn vặn tai con bé. Nàng không nhịn được cảm thấy may mắn vì nữ nhi và con dâu của mình đều là nữ tử, dù có càn quấy đến đâu cũng sẽ không giống như con cháu thế gia nào đó làm ra chuyện tai tiếng như sinh con ngoài giá thú.

A Hành mang mệnh đế vương, Trì gia mười mấy năm nay đều đang chuẩn bị cho việc đưa nàng lên ngôi xưng đế.

Đế vương giàu có khắp thiên hạ, hậu cung ba ngàn giai lệ. Nữ đế thì sao?

Nàng không biết làm thế nào để dạy dỗ một vị Nữ đế có đủ tư cách, chỉ xem con bé như nữ nhi nhà mình. Nàng không hy vọng nữ nhi mà mình nuôi dưỡng lại trở thành một kẻ ham mê nữ sắc, là người bội tình bạc nghĩa.

Nhưng nàng cũng biết A Hành đã trưởng thành và có suy nghĩ riêng, ngăn cản không bằng khơi gợi, bèn hỏi: "Con đã nhớ kỹ những gì nương dặn chưa?"

Trì Hành gượng dậy tinh thần, vừa định nói thì há miệng ngáp một cái khiến cho Trì phu nhân tức giận véo tai nàng: "Vài tháng nữa là đến lễ gia quan của con rồi, con mà có muốn làm xằng bậy thì cũng phải giữ ý tứ cho nương! Thanh Hòa dung túng con là một chuyện, con tuyệt đối không được dựa vào việc nàng thích con mà được voi đòi tiên..."

"Nương!" Nàng la lên.

Trì phu nhân bị tiếng la của nàng làm cho sững người, buông tay ra: "Con la cái gì?"

"Nương." Trì Hành xoa xoa đôi tai đỏ bừng, bất đắc dĩ thở dài: "Con biết mình đang làm gì mà. Nương yên tâm, con sẽ không trở thành loại người ham mê nữ sắc, bội tình bạc nghĩa phụ lòng người ta đâu.

Con với Uyển Uyển...Con với Uyển Uyển thân nhau, nương cũng biết nàng ấy mang trong mình hàn độc, tuổi thọ bị giới hạn, con không cam chịu số phận, nàng ấy cũng không cam chịu. Yêu đương là chuyện đơn giản và tốt đẹp biết bao, sao phải lo lắng nhiều như vậy? Uyển Uyển vui là được, nàng ấy tận hưởng, con cũng tận hưởng, có gì không ổn đâu?

Rất nhanh thôi, con sẽ biết được suy nghĩ của nàng ấy. Nương, đây không phải là chuyện có thể ngăn cản bằng vài lời khuyên bảo, nếu thật sự như vậy thì trên đời này đâu còn si nam oán nữ.Con hiểu những gì nương nói. Nửa đời vui vẻ của cha mười phần thì có đến sáu phần là do nương mang lại, hai người đã hưởng thụ niềm vui thích khi cá nước thân mật rồi, sao con với Uyển Uyển lại không thể? Nếu là vì giữ trọn lễ giáo, chẳng lẽ chúng con không có lễ giáo hay sao?

Sau khi đính hôn, nàng ấy đã được Trì gia công nhận là con dâu, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn [1], hôn sự của hai phủ cả thiên hạ đều biết, nếu con và nàng ấy thực sự muốn làm gì đó thì ắt hẳn là lưỡng tình tương duyệt. Bản tính con người, sao có thể là chuyện không thể nói ra?"

[1]: Nguyên văn: "父母之命, 媒妁之言" nghĩa là việc hôn nhân do cha mẹ làm chủ, thông qua sự giới thiệu của người làm mai.

Bên trong phòng yên tĩnh, Trì phu nhân đứng ngây người ở đó, không biết nên trách mắng nàng vì nói năng bừa bãi hay nên chấn động bởi nàng còn trẻ mà đã suy nghĩ sâu sắc như vậy.

Những lời này nếu không cân nhắc kỹ lưỡng thì sẽ không thể nói ra một cách bình thản như thế, điều đó cho thấy trong lòng nàng thực sự nghĩ vậy.

A Hành thật dũng cảm, nếu những lời đó lan truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đạo đức giả lên án nàng.

Nếu không phải Khương đạo sĩ kết luận nàng là Đế tinh trời giáng, Trì phu nhân hẳn sẽ thắc mắc rốt cuộc tại sao bản thân lại sinh ra một nữ nhi vô pháp vô thiên thế này?

"Con muốn Uyển Uyển, muốn nàng ấy cho con hạnh phúc, cũng muốn cho nàng ấy cảm nhận được hạnh phúc."

Trì Hành biết mình không thể rụt rè, nếu không nương sẽ lại coi nàng như trẻ con, nàng không muốn làm trẻ con nữa, sắc mặt không thay đổi: "Quy củ là chết, con là sống, Uyển Uyển cũng là sống. Dù không muốn thừa nhận nhưng sinh ly tử biệt vẫn là con hổ dữ chắn ngang trước mặt con và nàng. Tình hình như vậy, ngoại trừ sinh tử, còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa?"

"..."

Trì phu nhân hiếm khi bị ai làm cho cạn lời như vậy, người nói những lời này lại là "áo bông nhỏ" được nàng cưng chiều nhất.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, vỗ một cái bốp vào mông nữ nhi: "To gan, góc tường của lão tử lão nương mà con cũng dám nghe?!"


Bị nương đánh một cái đến choáng váng, Trì Hành không còn giữ được vẻ trang nghiêm nữa, lập tức nhảy lên, ngoài miệng phản bác: "Con cũng không muốn nghe, đây chỉ là tình cờ nghe phải thôi..."

Tình cờ nghe phải?

Nhãi ranh!

Trì phu nhân hung hăng trừng phạt nàng một trận, sau khi giải tỏa xong cơn tức giận vì bị con nói đến á khẩu không trả lời được bèn hất tay áo, oai phong lẫm liệt rời đi.

Thật là.

Mặc kệ các ngươi nhão nhão dính dính, thích gì thì cứ thích!

Đi qua mấy hành lang, nàng dừng bước, quay đầu nhìn lại, không nhịn được buồn bã nghĩ: Nháy mắt đã trưởng thành rồi, hồn nhiên thuở ấu thơ đã bị nhuốm màu thất tình lục dục của thế gian, đứa bé ngày nào còn trong nôi trong lúc mơ màng đã lớn vút thành người trưởng thành.

Dù không đồng tình với lý lẽ cố chấp sai lầm của nữ nhi, nàng vẫn lau nước mắt — vừa vui mừng, vừa cảm khái.

Trưởng thành là gì?

Là dám lên tiếng vì chính mình.

***

Đóng cửa lại, Trì Hành ngửa mặt ngã xuống giường.

Đừng nhìn nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trước mặt nương, theo quan điểm của nàng, Uyển Uyên có muốn "hạnh phúc" cùng nàng hay không vẫn còn là điều bí ẩn.

Nàng xấu hổ che mặt lại, nỗi xấu hổ muộn màng khiến mặt nàng ửng đỏ.

Vì chuyện mất mặt ở biệt uyển mà Tiểu tướng quân nhất thời không thể bình tĩnh lại, sau khi kết thúc ngày hưu mộc, nàng đúng giờ đến cung để trực, trong lúc đó cũng cố gắng né tránh Công chúa Cẩm Nhung.

Về đến nhà, nàng phát hiện nương lại đi giặt quần áo cho nàng, Trì Hành vì sĩ diện đành phải tìm lời khuyên can Trì phu nhân để nàng bớt yêu thương nữ nhi quá mức.

Đã ba ngày liên tục nàng không đến biệt uyển, Thanh Hòa có ba ngày thanh nhàn.

Ngày thứ tư, Trì Hành rời khỏi cung điện, lao thẳng đến biệt uyển Tú Xuân, cầm bó hoa mai lớn trong tay, nàng gõ cửa khuê phòng của Thẩm cô nương.

Mấy ngày không gặp, nay gặp lại, Thanh Hòa mỉm cười không nói gì. Hai người cách vài bước nhìn nhau, tơ tình vấn vít, niềm vui chân thành, không tì vết hiện rõ trên khoé mắt đuôi mày. Trì tiểu tướng quân ôm hoa tiến tới: "Uyển Uyển, tặng cho tỷ."

Nhận lấy những bông hoa mai tươi thắm nở rộ, Thẩm cô nương mỉm cười rạng rỡ, hàm răng trắng ngần, đôi mắt sáng ngời: "Giao cho đầu bếp làm bánh hoa mai, làm xong mang lên cho ta."

Liễu Cầm chứng kiến tiểu thư nhà mình nghịch ngợm, mỉm cười ôm hoa bước ra ngoài.

Trì Hành chớp mắt, nhẫn nhịn không nói đây là hoa nàng hái trộm trong vườn mai ở cấm cung lúc nhậm chức, tốn không ít công sức.

Mỹ nhân cười như không cười, giống như giận mà cũng giống như vui: "Không chạy nữa à?"

Tiểu tướng quân mặt dày mượn gió bẻ măng: "Hôm nay ở đây luôn."

"Không có chỗ cho ngươi."

"Hả?" Trì Hành bị nàng chèn ép, dùng đầu ngón tay cào cào mặt mình.

Hai người sóng vai đứng ngắm hoa mai trắng ngoài cửa sổ, nhất thời không ai nói gì. Ngửi mùi hương lành lạnh nhàn nhạt bên cạnh mình, tâm tư của Tiểu tướng quân cũng như hương thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ?"

Giọng nói của nàng trong trẻo, dư âm không mất đi sự du dương êm dịu. Thanh Hòa nhẹ nhàng nghiêng đầu, bất ngờ bị hôn lên má.

Ánh mắt Trì Hành sáng ngời, tràn đầy chân thành, ngượng ngùng nũng nịu: "Tỷ tỷ tốt, chuẩn bị cho ta một phòng được không?"

Chậc.

Mỹ nhân kế.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cách nhìn nhận tình yêu của A Trì và Thanh Hòa có sự khác biệt so với người lớn, điều này liên quan đến nền tảng tình cảm từ nhỏ cũng như bản tính của họ. Có thể người khác cảm thấy khó đồng tình, nhưng hai người đều hiểu những lý lẽ sai trái của nhau, tâm hồn hòa hợp ~

Bình luận

Truyện đang đọc