THÂM DẠ THƯ ỐC

"Ngươi muốn, thế chỗ ta không?"

Vấn đề này làm Chu Trạch sững sờ.

Đây là có ý gì?

Trực tiếp từ một hộ khẩu phải trốn đông trốn tây trong thành phố thoáng 1 cái biến thành công vụ viên bản địa rồi hả?

Kinh hỉ quá đột ngột. chu trạch có chút không dám nhận.

trên trời sẽ rụng bánh có nhân nhưng phần lớn người gặp chuyện này cuối cùng đều bị bánh có nhân đập chết.

Quan trọng là Chu Trạch không rằng mình cứu nàng một mạng đã làm nàng đối tốt với mình như vậy.

Phải biết rằng chuyện của người tài xế vẫn chưa làm rõ, đây là túi da của nàng. Hứa Thanh Lãng cũng từng nói, nàng xuất hiện trong tiệm mỳ, mặt không đổi sắc vươn đầu lưỡi mang linh hồn của cha mẹ hắn đi. Mặc hắn khóc lóc cầu xin thế nào vẫn sừng sững bất động..

Dáng vẻ như vậy ngươi không thể hi vọng xa vời nàng là người có ân tất báo, không cắn ngược ngươi một cái ngươi nên cảm ơn trời đất đi.

Thân là quỷ sai âm ti, gặp bao nhiêu thăng trầm? gặp bao nhiêu dạng người? bao nhiêu loại quỷ? Nàng sẽ không đơn thuần là tiểu nữ sinh, cũng không có khả năng.

“ sao không trả lời?” Tiểu loli hỏi.

“ không biết nên nói gì, ngươi là tùy tiện hỏi sao? Chu trạch dè dặt hỏi.

“ ngươi có thể trả lời không muốn” Tiểu loli nói.

Sau đó yên lặng., tiểu loli bổ xung tiếp “ sau đó ta bắt ngươi xuống.”

“ …” Chu Trạch.

Tốt rồi, như vậy chẳng phải thư thái hơn sao, cái gì là lựa chọn, là trực tiếp điền chỗ trống. nếu khôngphải đáp án ‘Y’ thì trực tiếp xử bắn.

“ ta đồng ý” Chu trạch đáp, lần này không có do dự, cũng không quấn quýt.

Tiểu loli xoay người, cười cười, có chút khờ khạo ngây ngô, sau đó chậm rãi đến trước mặt Chu trạch, giả bộ như tiểu đại nhân muốn giúp Chu trạch sửa cổ áo.

Giống như cấp trên biểu hiện coi trọng cấp dưới, giống như hoàng đế ban ân cho thần tử có cơ hội ăn cơm với mình.

Chỉ là tiểu loli quá thấp, đứng trước mặt chu trạch không sửa được cổ áo Chu trạch chuyển sang sửa dây lưng.

“ ôm ta” tiểu loli bĩu môi ra lệnh.

Chu trạch cúi người, ôm tiểu loli. Tiểu loli chỉnh cổ áo cho Chu trạch, sau đó nhíu nhíu mày tựa hồ có cảm giác bị Chu trạch ôm như ôm con gái.

“ ta như vậy, nhìn rất ngu?”

“ rất đáng yêu”

Tiểu loli duỗi tay muốn tát vào mặt Chu trạch.trong nháy mắt này tay đang ôm tiểu loli, móng tay dài ra đen thông thấu.tiểu loli dừng lại khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa. Chu Trạch cũng không làm động tác tiếp theo.

“ ngươi có biết không, ở trước mặt ta mà bày ra vẻ mặt phẫn nộ và phản kháng là một hành động rất ngu?” tiểu loli hỏi.

“ không sao cả, dù sao cũng là người đã chết qua 1 lần.”

“ cái đó là vì vận khí ngươi tốt, mới đi 1 đoạn ngắn trên đường hoàng tuyền đã rời đi, ngươi căn bản không trải qua thống khổ và tra tấn ở địa ngục!” tiểu loli cao giọng “ loại tra tấn đó làm cho người tự sát cũng muôn phần hối hận! chết tử tế không bằng sống, đây cũng không phải nói suông.”

“ thật sao?”

“ thả ta xuống.”

Chu trạch đặt tiểu loli xuống.

Tiểu loli lui về sau một chút, nhìn Chu trạch “ biết vì sao lại chọn ngươi không?”

Chu trạch lắc đầu.

“ vì ngươi rất thông minh, hoặc có thể nói ngươi bình thanrm hiểu được đúng mực” tiểu loli bóp ngón tay “ âm ti có trật tự, dương gian có phương pháp, vì các loại nguyên nhân mà không ít người nhập cư trái phép, nhưng ngươi là người đầu tiên ta thấy có thể hòa nhã như vậy.”

“ ta không tin đây là nguyên nhân thật sự” Chu trạch nói.

“ nguyên nhân thật sự ta không muốn nói cho ngươi biết.” tiểu loli duỗi lưng “ ta mệt mỏi, lại vừa avwnj gặp ngươi mà ngươi sẽ không gây nhiễu loạn quá lớn, liền chọn ngươi. Haha, ở Dung thành có người, làm ầm ĩ rất lợi hại, rõ ràng là khách nhập cư trái phép lại tự xưng là quan tòa, thân là quỷ lại vọng tưởng xử dụng hỉnh phạt của mình ở nhân gian, ngươi nói, hắn có ngu không?”

“ ngu xuẩn”Chu Trạch đáp, lại lập tức nhớ đến lão đạo hình như cũng ở Dung thành “ sau đó hắn thế nào?”

“ bị phong sát” tiểu loli nghiêng đầu, vẻ mặt khờ khạo “ quy củ là sống nhưng nếu dẫm vào vạch thì 1 chút hi vọng cũng không có.”

“ hắn đã chết?” Chu trạch hỏi “ ý ta là, bị bắt quay lại địa ngục hay hồn phi phách tán?”

Nghe vậy trên mặt tiểu loli hiện ra giận dỗi, tựa hồ chạm đến nghịch lân ( vảy ngược) của nàng.

“ cái này ngươi không cần biết.”

Tiểu loli bắt lấy tay Chu Trạch, áp tay vào tay hắn. sau đó Chu trạch cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, đến khi tiểu loli rút tay lại, Chu Trạch thấy trên lòng bàn tay mình xuất hiện một đạo phù văn màu đen. Phù văn không phức tạp, giống như 1 ánh mắt.

“ âm ti có trật tự, hoàng tuyền dẫn lối.” tiểu loli nghiêm túc nói “ người nên xuống, ngươi hãn tiễn hắnxuống, người nên đánh, ngươi có thể trực tiếp đánh tan. Đương nhiên gặp chuyện bất bình ngươi có thể rống một tiếng nhưng hậu quả phải tự gánh vác. Chơi vượt luật phải tự nhận.” tiểu loli ngáp 1 cái, hình như mệt mỏi.

“ ngươi nói mệt mỏi, vậy muốn nghỉ ngơi bao lâu? Ta đây coi như thế hệ mói sao” chu Trạch hỏi.

“ chờ ta về hãy nói.” Tiểu loli chuẩn bị xuống tầng.

Chu trạch lại hỏi “ ta phải làm gì? Trời tối thì ra ngoài tuần tra, tìm quỷ, sau đó giở trò quỷ?”

“ cửa trên tay ngươi, ngươi tự xem mà làm, ngươi có thể tiếp tục mở tiệm sách của ngươi, ngươi là quỷ, quỷ mượn xác hoàn hồn, những thứ kia sẽ tự giác tiếp cận ngươi. Đối với bọn chúng ngươi là ánh đèn trong đêm còn bọn chúng là bươm bướm. mặc khác ấn ký ta lưu lại cho ngươi, đã giúp ngươi thăng cấp từ ngọn nến thành đèn chân không, đủ để sáng lóa mắt chó cuả bọn chúng.”

“..” Chu trạch.

Tiểu loli xuống tầng, Chu trạch theo sau.

“ ta đọc sách 1 lúc, lát nữa mẹ của thân thể này sẽ đến đón.”

Tiểu loli ngồi xuống ghế nhựa, tùy tiện cầm quyển truyện tranh. Chu trạch đứng bên cạnh, không phải để hầu hạ mà là còn điều muốn hỏi.

“ nói đi” tiểu loli mở miệng.

“ cái này.. có tiền lương không?” Chu trạch hỏi “ ngươi cũng biết chỗ này của ta luôn làm ăn lỗ vốn.”

“kinh tế đình trệ, tiền của người sống càng ngày càng khó kiếm.” tiểu loli cảm thán.

“ đúng vậy a” Chu trạch phụ họa.

“ vậy thì kiếm tiền của người chết chứ sao.”

“ tiền của người chết không dùng được a” Chu Trạch nhún vai.

“ đó là do phương pháp của ngươi không đúng.” Tiểu loli giơ tay “ đưa tiền đây, tiền mà người chết cho.”

Chu Trạch lấy ra 1 xấp tiền lấy 1 nửa đưa cho nàng.

“ kiếm được không ít nha” tiểu loli liếc qua cười nói.

Chu Trạch không dám nói 1 nửa là lão đạo đến từ Dung thành cho mình. Chu trạch cảm giác nếu nóicho tiểu loli chuyện này mình sẽ gặp phiền toái.

Tiểu loli cầm tiền, ra khỏi tiệm sách, ngồi xổm ven đường.

“ bật lửa”

Chu trạch đưa bật lửa.. tiểu loli đốt tiền âm phủ, tro nhanh chóng bị gió thổi tan.

Lập tức tiểu loli đứng dậy phủi tay “ tốt rồi”

Chu Trạch có chút lộn xộn trong gió. “ đây là đốt tiền gửi vào tài khoản ngân hàng dưới đất cho tôi rồi hả?”

“ chờ một chút, chỗ này của ngươi không đủ nhân khí” tiểu loli và chu trạch, hai người 1 lớn 1 nhỏ đứng đợi ở ngoài cửa tiệm, chờ khoảng nửa giờ. Mặt mũi mềm mại của tiểu loli cũng bị gió thổi đỏ. Chu trạch không sợ lạnh, nhưng thấy giống như hai kẻ đần đứng ở ven đường nhìn quanh, cảm giác rất quái dị.

Rốt cuộc, một trung niên bụng bự đi qua hai người, sau đó ví tiền của hắn rơi xuống nhưng hắn khôngphát hiện mà vẫn đi về phía trước.

Chu trạch nhặt lên, thấy bên trong có mấy nghìn khối, còn có thẻ căn cước các loại.

“ ta trả cho hắn?” Chu Trạch dò xét.

Tiểu loli ‘ phụt’ bật cười “ người này làm việc trái lương tâm, lần này coi như dùng tiền đuổi tai, ngươi nên được.”

Tiểu loli đẩy cửa vào tiệm sách, sau đó xoa xoa tay, hiển nhiên đứng nửa giờ ngoài đường bị cóng không nhẹ, vẫn ở trong tiệm sách là ấm áp thoải mái.

Chu Trạch cầm ví tiền, có chút không dám tin nói “ hắn không báo cảnh chứ?”

“ tiền này ngươi cầm sẽ không phỏng tay.” Tiểu loli có chút không kiên nhẫn.

“ được, vậy sau này ta đốt tiền ở cửa sẽ có người chủ động đưa tiền chứ?” Chu trạch có chút dở khóc dở cười nhưng cũng thấy thú vị.

Lúc Hứa Thanh lãng đến, trong tay cầm một bình nước mơ chua lớn.

“ này, trong tiệm nhiều sách như vậy..”

Hứa Thạnh lãng đầy cửa vào nhìn thấy tiểu loli ngồi đó, cả người lảo đảo, chai trong tay rơi xuống, vỡ nát. Nước mơ chua tung tóe khắp tiệm.

Chu trạch nhìn Hứa Thanh lãng, ý bảo hắn kiềm chế.

Tiểu loli tựa hồ hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra với hứa Thanh Lãng. Chính xác là vận khí tốt, không đáng để nàng liếc mắt.

“ con gái nhà ai mà đáng yêu vậy, haha, bạn nhỏ, nhà thúc thúc có chậu cá vàng, có muốn về nhà thúc xem không a?”

Hứa Thanh Lãng cười rất lúng túng, cứng rắn nặn ra.

Tiểu loli chỉ phun một chữ “ cút.”

Hứa Thanh Lãng cười 1 tiếng quay người về tiệm của mình.

“ có phải cảm thấy ta rất quá đáng?” tiểu loli ngẩng mặt hỏi Chu trạch.

“ có chút” Chu trạch ăn ngay nói thật.

“ ta nói cho ngươi biết, người tài xế kia chết chẳng qua là do ta trên xe cảm thấy có chút nhàm chán nên lộ ra chân thân đùa một chút. Ngươi cảm thấy có quá đáng?”

Tiểu loli ngẹo đầu nhìn Chu trạch với vẻ mặt ngốc manh.

Bình luận

Truyện đang đọc