THAM GIA GAMESHOW CÙNG ANH TRẢI NỔI TIẾNG

“Bọn tôi có thể ăn thử không?”

Người nói chuyện chính là Bạch Lộ, cô chỉ ăn một phần cơm trưa đơn giản, một món mặn một món chay và một phần cơm.

Bởi vì là cơm hộp cho nên cũng không phải mới ra lò, bản thân mùi vị của cơm hộp đã không có gì đặc biệt cho nên từ lúc ăn đã thấy không đã ghiền lắm.

Sau khi nghe được mùi thơm này, miệng cô không nhịn được mà nói ra những lời trong lòng.

Sau khi kịp phản ứng lại cô đã ho một tiếng che giấu nhưng lại chợt phát hiện ra sự chú ý của người khác đều không đặt trên người cô, tất cả đều trông mong nhìn chằm chằm vào đồ nướng trên phiến đá.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy Tô Chi cũng không căng thẳng mà tâm trạng ngược lại lại rất tốt, xem ra suy đoán của cô đúng rồi, rửa nhiều tôm cá hơn một chút thật sự có thể kiếm lời được ít tiền.

“Có thể chứ.” Tô Quân Bạch đã quen tay hay việc: “Có thể dùng tiền để mua, hoặc dùng tôm cua cá để đổi.”

Anh ngừng lại một chút rồi lại nói: “Chúng tôi chắc chắn sẽ không gài người như tổ chương trình đâu, cá và tôm đều mười tệ một phần, một phần sáu con, muốn mua thì nhanh.”

Nếu không anh sẽ tăng giá ngay tại chỗ.

Đám người: “...”

Mời tệ một phần sáu con mà không mắc à?

Nhưng, ai bảo Tô Chi làm thơm như vậy làm gì? Thèm quá đi mà, hai người này hiếp người quá đáng!

Mưa đạn:

“Ha ha ha, Tô Quân Bạch và Tô Chi biết buôn bán quá đi.”

“Tên của kỳ chương trình lần này nên đổi thành... Trăm chiêu kiếm tiền của hai anh em Tô Quân Bạch.”

“Ha ha ha, lầu trên tổng kết đúng rồi, từ khi Tô Chi bán cơm xong thì hướng đi của hai anh em này lập tức trở nên kỳ lạ lắm.”

“Mười tệ sáu con tôm hùm lớn, không đắt mà, hơn nữa lại còn nướng chín rồi, mọi người nhanh chóng mua nhanh đi.”

“Cách một màn hình cũng nghe được mùi thơm, Tô Chi còn có gì không biết làm hay không?”

...

Ban đầu Miêu Họa Họa muốn hỏi Tô Chi ăn gì, có phải tự làm không và muốn mua cơm của cô.

Chẳng qua nghe tổ chương trình nói xong, lúc thương lượng với Miêu Văn Quân thì Tô Quân Bạch và Tô Chi đều không ở đây.

Hai người đành phải mua cơm hộp của tổ chương trình ăn trước, một chay một mặn rất đơn giản, không có hương vị gì, ăn không ngon.

Sớm biết Tô Chi làm đồ nướng thì cô đã không tốn tiền cho tổ chương trình rồi, không chỉ ăn không được no mà đồ ăn còn mắc nữa.

“Tôi muốn mua một phần tôm, một phần cá.”

Coi như vừa trả lại chuyện bọn họ đã giúp đỡ cô ta bán đào, vừa có thể được ăn đồ nướng ngon lành.

Thơm quá đi, nghe mùi thôi đã thấy thèm.

“Được, cô thật hào phóng.” Tô Quân Bạch bảo em gái thu tiền. Anh lấy cái hộp nhỏ dùng một lần để đồ lên cho cô ta, chọn mười hai con có bề ngoài không tệ cho hai người.

“Cảm ơn.” Miêu Họa Họa nhận lấy rồi đưa một phần cho Miêu Văn Quân, cô cười cười nói: “Tôi chưa bao giờ ăn đồ nướng trên đá đâu, mùi vị ắt hẳn là sẽ rất ngon.”

Tô Quân Bạch nghe vậy thì nói tiếp: “Được nhiên rồi, đồ ăn Chi Chi làm là ngon nhất, không ai sánh nổi, không chấp nhận phản bác.”

Anh vô cùng tự tin nói thế.

Tô Chi: “...”

Anh hai, anh nói ít lại vài câu đi, em sắp nghe không nổi nữa rồi.

Miêu Văn Quân cười gật đầu: “Ha ha, mùi vị đúng là rất ngon.”

Miêu Họa Họa cũng gật đầu: “Đúng vậy, ngon ghê á.”

Lục Vũ Điểm cũng thèm, mặc dù đã ăn tiệc xa hoa của tổ chương trình nhưng mùi thơm này cứ bay quanh chóp mũi, cậu cũng muốn ăn đồ nướng.

Chẳng qua cậu không nói với anh mình, cậu biết anh có mối quan hệ không đội trời chung với Tô Quân Bạch cho nên chắc anh sẽ không đời nào bỏ tiền ra mua đồ của Tô Quân Bạch, cậu vẫn nên cố nhịn thì hơn.

Lục Úc lên tiếng hỏi cậu: “Em muốn ăn à?”

Hai con mắt đều muốn dính lên trên đó rồi, không muốn để ý cũng khó.

“Muốn ăn.” Lục Vũ Điểm trả lời thành thật theo phản xạ, nhưng rất nhanh sau đó kịp phản ứng lại, cậu nhanh chóng lắc đầu: “Anh, em không muốn ăn.”

Bởi vì anh cậu có chướng ngại tâm lý với nước biển cho nên cả buổi trưa trạng thái đều chăng ra sao cả, hai người cộng lại cũng không bắt được bao nhiêu cua tôm cá.

Nhiệm vụ kiếm tiền của tổ chương trình khó như vậy, bọn họ nên ít dùng tiền thì hơn.

“Đi thôi.” Lục Úc ra hiệu bảo cậu đi qua: “Mua cho em.”

Mười đồng hẳn là có thể lấy ra được mà, mùi thơm này bay lên làm cho anh cũng thèm quá.

“Cảm ơn anh, chiều nay em sẽ cố gắng bắt thật nhiều cá.” Lục Vũ Điểm vui mừng nói: “Anh, nếu không thì để em đi mua cho, anh chờ em ở đây đi.”

“...” Lục Úc: “Không sao, cùng đi thôi.”

Mặc dù mối quan hệ giữa anh và Tô Quân Bạch không ra sao cả nhưng anh sẽ không tìm anh ta mua, anh có thể mua của Tô Chi.

Nghe Lục Úc muốn xuất tiền mua cá tôm, Tô Quân Bạch vui vẻ lắm: “Bán cho cậu cũng được.”

Anh ngừng một hồi rồi nói: “Chẳng qua thức ăn của bọn tôi không nhiều lắm cho nên lên giá nha, mười lăm tệ một phần, cậu ăn không?”

Khó khăn lắm mới có cơ hội làm thịt được Lục Úc, sao anh có thể bỏ qua được.

“...” Lục Úc. Có lẽ anh không nên đi qua.

Lục Vũ Điểm ngạc nhiên chỉ vào đống đồ nướng: “Không phải bên kia vẫn còn rất nhiều sao?”

Tô Quân Bạch nói một cách hợp tình hợp lý: “Mấy cái kia đều là do Chi Chi nướng cho anh, nể tình mọi người đều là khách mời nên anh mới ưu đãi cho các cậu, các cậu hẳn là nên cảm ơn anh mới đúng.”

Dù sao anh cũng đã ăn đủ no rồi, chia cho bọn họ còn có thể lời được ít tiền, tuyệt vời.

Lục Vũ Điểm: “...” Bẫy người quá đi!

“Anh, vậy em không ăn nữa đâu.” Toàn bộ tiền trên người bọn họ cộng lại cũng chỉ có mười mấy tệ, ăn đồ nướng rồi thì sẽ bị đánh trở lại con số không.

Lục Úc biết lòng dạ nhỏ mọn của anh liền cầm tiền đưa cho Tô Chi, chẳng qua tiền lại bị Tô Quân Bạch nhận lấy: “Đưa tiền cho tôi là được.”

Đừng mơ nói chuyện với em gái anh, Tô Quân Bạch đi về phía trước một bước, ngăn cản anh lại gần.

Sau đó anh nhanh chóng lấy hộp rồi đưa cho cậu ta: “Của cậu nè, đi lẹ đi, đừng cản trở chúng tôi làm ăn.”

Lục Úc: “...”

Tên này lúc nào cũng nhắc đến tiền, hành động thật điên rồ.

Mặc dù thấy khó chịu với Tô Quân Bạch nhưng tay nghề của Tô Chi đúng là tốt thật, Lục Úc ăn hai con tôm to rồi lại nhìn cái hộp đã trống không của mình.

Thèm đồ nướng thì chờ sau khi tống nghệ kết thúc mình lại về nhà làm ăn vậy.

Bạch Lộ cũng không nhịn được mua một phần, vừa cùng Giang Thế Lâu ăn vừa tán dương: “Ngon quá!”

Hiện trường chỉ có duy nhất hai tổ không mua đồ nướng là Điền An An và Dịch Kinh Hòa.

Điền An An vừa ăn tiệc xa hoa xong, đã bỏ ra năm mươi tệ, mặc dù cũng thèm đồ nướng nhưng bọn họ lại không có nhiều tiền tiêu như vậy.

Còn Dịch Kinh Hòa thì chỉ đơn giản là không muốn tiêu tiền cho Tô Quân Bạch mà thôi, anh ta đứng ở kế bên ngửi một chút là được.

Nghe thấy bọn họ đều khen ngợi Tô Chi, Điền An An lên tiếng hỏi: “Tay nghề của Tô Chi tốt thật đó, học được ở đâu vậy?”

Chỉ ở chung trong mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Điền An An đã phát hiện ra Tô Chi có rất nhiều thứ đặc biệt, còn là kiểu tay nghề và kỹ năng để vượt qua và hoàn thành mọi chuyện.

Nếu không có chuyện gì thì một nữ sinh như Tô Chi học mấy thứ này làm gì, ngoại trừ khuôn mặt có vẻ hơi giống Tô Quân Bạch ra thì những chỗ khác không hề giống em gái Tô Quân Bạch chút nào cả.

“Đúng vậy, cô biết làm đồ ăn ngon, anh Bạch có phúc lắm mới đi theo cô, bọn tôi chả biết làm gì cả.”

Suy nghĩ của Dịch Kinh Hòa cũng giống như cô ta vậy, hơn nữa anh ta còn nắm được sơ sơ về tình hình gia đình Tô Quân Bạch, chưa từng nghe anh nói có một đứa em gái bao giờ.

Lại còn là em gái cái gì cũng biết làm, những thứ mà Tô Chi biểu hiện ra không hề giống con cái của nhà có tiền, anh ta lại càng nghi ngờ Tô Chi không phải là em gái của Tô Quân Bạch mà là do Tô Quân Bạch tìm người đóng giả.

Tô Chi cầm sẵn kịch bản cái gì cũng biết còn Tô Quân Bạch thì cầm kịch bản cá ướp muối nằm cũng thắng.

Đoàn đội sau lưng Tô Quân Bạch cũng mạnh mẽ thật, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Tô Quân Bạch đã lên hot search bốn năm lần, hành động quái lạ gì cũng có thể lên được.

Anh ta căng thẳng học theo, hôm qua lúc đi ngủ mặc dù không chảy quá nhiều nước bọt mà ngược lại là tướng ngủ quá kém, lại còn phát ra âm thanh không dễ nghe.

Nếu như anh ta biết Tô Quân Bạch không có dàn dựng gì cả, chỉ lên hot search bằng bản lĩnh thôi thì không biết có bị tức chết hay không đây.

Tô Chi nghe hai người bọn họ trước sau tra hỏi thì đáp: “Cảm ơn đã quá khen, rất nhiều chỗ dạy nấu ăn, nếu như cô muốn học tôi có thể đề cử giúp cô, phí thu rất rẻ.”

Điền An An: “...”

Há miệng ngậm miệng đều nhắc đến tiền, sao lại thực tế như vậy chứ?

Tô Chi mặc kệ bọn họ nói gì, bán xong mấy phần đồ nướng thì nghỉ ngơi với anh hai một hồi rồi lại bắt đầu ăn.

Mùi hương bay đi rất xa, đám người chịu không nổi nữa nên chỉ có thể đi cách xa hai người bọn họ một chút, đi ra biển tìm cá.

Khách mời đã đi rồi nhưng người của tổ chương trình thì vẫn còn phải ở lại nhận lấy sự mê hoặc của món ngon.

Sao bọn họ lại thảm thế này, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, rất muốn cắn một miếng.

Cứ như biết bọn bọn họ đang nghĩ gì, Tô Chi chủ động hỏi người của tổ chương trình: “Mấy người ai muốn ăn đồ nướng nào?”

“Cần tiền không?”

“...” Tô Chi. Hai người giống như loại người chỉ biết đến tiền thôi sao?

Cô nói: “Không cần tiền.”

Không cần tiền thì người của tổ chương trình có thể từ từ thưởng thức món ngon rồi, còn chưa kịp vui xong thì lại nghe cô nói thêm một câu: “Bắt giúp bọn tôi ba mươi cân hải sản, đám đồ nướng này đều là của các người.”

Cô chuẩn bị rất nhiều, đã cùng anh hai ăn không ít, sau khi bán đi mấy phần thì vẫn còn dư lại rất nhiều.

“Có bắt không? Các vị?”

Tổ chương trình nhiều người như vậy, đối với bọn họ mà nói thì ba mươi cân không tính là gì.

Tổ chương trình: “...”

Hai người các người làm thịt khách mời thì thôi đi, sao còn muốn làm thịt bọn tôi, nhìn bọn tôi giống như người thiếu ăn như vậy sao?

Chẳng qua mùi thơm này đúng là làm cho lòng bọn họ rung rinh không ngừng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Quân Bạch: “Ồ, thì ra còn có thể đi bẫy tổ chương trình, mới học được.”

Tô Chi: “Học tập giỏi vào.”

Tổ chương trình: “Hai người các người hiếp người quá đáng mà!

Bình luận

Truyện đang đọc