THẨM NGỮ

Chương 46: Video bị truyền khắp nơi
 
Bây giờ đang là giờ học, đồ ăn đêm cũng còn nhiều, xếp hàng mãi cuối cùng cũng đến lượt cô nhưng lại hết cháo, chỉ còn cơm gà, Thẩm Ngữ bất đắc dĩ gọi một phần.
 
Thịt gà dai nhách ăn không ngon nhưng do quá đói bụng nên cô cũng phải ráng ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Ngữ tìm chỗ để ngồi xuống, một người lập tức ngồi xuống phía đối diện.
 
Cô ngẩng đầu nhìn, là Khương Tá.
 
“Cậu cũng tới đây ăn à?”
 
Khương Tá gật đầu, bá đạo đẩy phần sủi cảo của mình đến trước mặt cô, sau đó giành lấy phần cơm của cô, “Cô ăn cái này đi.”
 
Khương Tá nhìn thấy quá trình mua cơm của cô.
 
“Cậu không thích sủi cảo?” Thẩm Ngữ hỏi.
 
Nếu không phải do cô lười xếp hàng thêm lần nữa thì chắc chắn cô cũng sẽ mua sủi cảo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cơ thể cô không khỏe.”
 
Khương Tá lời ít ý nhiều, lấy đũa bắt đầu ăn.
 
Thẩm Ngữ cảm thấy vô cùng ấm áp, cô thật lòng nói, “Cảm ơn cậu.”
 
Gương mặt thiếu niên đỏ lên, mất tự nhiên nói, “Không cần.”
 
Quy định của trường Trung học số Mười ba rất nghiêm, ít có nam nữ đơn độc ngồi ăn chung với nhau, bàn Thẩm Ngữ đang ngồi lập tức trở thành tâm điểm.

 
Cộng thêm việc Thẩm Ngữ rất nổi tiếng ở trường, không ít nữ sinh âm thầm truyền tai nhau rằng nữ thần lạnh lùng đã có bạn trai. Có người còn chụp lén cảnh bọn họ ăn cơm chung rồi  đăng lên diễn đàn trường, trong phút chốc đã thu hút sự chú ý của cả trường.
 
Diệp Lâm Lâm không phải người nghiện điện thoại nhưng cũng nhìn thấy tin này, cô lập tức trả lời: Tin đồn nhảm! Thẩm Ngữ độc thân! Tôi là bạn cùng lớp với cậu ấy.
 
Phía dưới lập tức có người trả lời: Tôi cũng là bạn cùng lớp của cô ấy, tôi có thể chứng minh hai người bọn họ ở bên nhau.
 
Có người hùa theo: Hơn nữa bọn họ còn được sự chứng nhận của thầy chủ nhiệm.
 
Tiếp theo là một dọc +1…
 
Diệp Lâm Lâm giận tím người, tức đến muốn đấm hết đám người đó.
 
Nhưng đương sự vẫn như không có việc gì xảy ra mà vẫn vùi đầu học tập khiến cho mọi người cũng ngại bàn tán thêm.
 
***
 
Trong gara, Cố Uyển Như câu tay Diệp Lệ Thành, “Sao tối hôm qua anh không nghe máy?”
 
“Uống say nên thuê phòng ngủ luôn.”
 
Lúc trước, Cố Uyển Như rất thích thái độ có gì nói đó của Diệp Lệ Thành nhưng bây giờ cô ta lại ghét nó nhất.
 
Từ lúc trở về sau lần Diệp Lệ Thành bỏ đi, hai người đã không ngủ cùng nhau, cũng ít trò chuyện hơn rất nhiều. Cố Uyển Như không chịu nổi nói, “Lệ Thành, chúng ta nói chuyện đi.”
 
“Nói chuyện gì?” Diệp Lệ Thành không ý thức được sự thay đổi trong mối quan hệ của bọn họ.
 
“Anh không cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi rồi sao?”
 
Diệp Lệ Thành cau mày suy nghĩ xem thay đổi chỗ nào.
 

Cố Uyển Như nói thẳng, “Là vì Thẩm Ngữ sao?”
 
“Sao lại nghĩ như thế?” Diệp Lệ Thành đi vào thang máy.
 
“Em cũng không biết, chỉ là trực giác của em nói rằng là do cô gái đó.” Cố Uyển Như nhìn vào mắt anh, “Lệ Thành, anh nói thật với em đi, là do em bắt anh làm trị liệu với con bé ấy nên anh mới không vui phải không?”
 
“Không có, em đừng nghĩ nhiều.” Diệp Lệ Thành trả lời.
 
Cố Uyển Như lớn mật hỏi, “Vậy anh thích con bé sao?”
 
“Sao lại hỏi như vậy?”
 
Cố Uyển Như không ngờ là chồng mình vẫn luôn trong trạng thái bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô ta cảm thấy xa lạ.
 
Không, cô ta không thích chồng việc chồng mình bình tĩnh đến lạ như thế!
 
Cố Uyển Như muốn kích thích cảm xúc của Diệp Lệ Thành, nên  càng cố ý châm chọc anh, “Chẳng lẽ không phải sao? Hôm qua anh ở ngoài cả ngày, ai biết anh đã làm gì chứ.”
 
Diệp Lệ Thành nhìn cô, “Được, vậy như em mong muốn.”
 
Sau đó anh ra khỏi thang máy, không hề quay đầu lại.
 
“Anh có ý gì?”
 
“Không phải em muốn như vậy sao?” Diệp Lệ Thành giọng điệu bình thản, “Ban đầu là do em gọi cô ấy đến, bây giờ lại liên tục nghi ngờ anh lăng nhăng với cô ấy.”
 
“Bây giờ anh đi tìm cô ấy, em vừa lòng chưa?”
 
Diệp Lệ Thành cũng bực bội, anh biết mình ngoại tình là không đúng, nhưng rõ ràng là do Cố Uyển Như cứ liều mạng đẩy Thẩm Ngữ đến bên cạnh anh, bây giờ lại bày ra dáng vẻ vô tội để chất vấn anh.

 
Cố Uyển Như bị thái độ không sao cả của Diệp Lệ Thành chọc giận, vẻ ngoài trang nhã cũng mất hết, “Em làm vậy không phải là vì anh hay sao! Đàn ông mà làm thế nào cũng không cứng lên được, anh như vậy thì sao có thể khiến em mang thai? Anh khiến em không có chỗ đứng trong nhà họ Diệp!”
 
“Đủ rồi!”
 
Diệp Lệ Thành hai mắt đỏ đậm, tay nắm chặt, hô hấp dồn dập chứng tỏ anh đang tức giận, bây giờ nhìn anh giống như một con sư tử đang nổi giận.
 
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu được việc mình bị sỉ nhục ở chuyện “đó”.
 
Cố Uyển Như lui về sau vài bước, cô ta vịn tay lên tường, ánh mắt hoảng sợ.
 
Diệp Lệ Thành nhịn đến gân xanh trên trán nổi lên, cuối cùng anh chỉ nhìn vợ mình bằng ánh mắt thất vọng rồi xoay người rời đi.
 
Cố Uyển Như nhũn chân ngã ra đất, ngơ ngác nhìn chìa khóa trên tủ giày, không biết đang nghĩ gì.
 
Diệp Lệ Thành tâm tình phiền muộn, anh chạy xe dọc theo đường núi.
 
Lời nói của vợ khiến anh bị tổn thương, thì ra trong lòng Cố Uyển Như anh chỉ là một công cụ thôi sao?
 
Diệp Lệ Thành cũng có mặt yếu ớt, chẳng qua anh luôn giấu nó đi. Bây giờ Diệp Lệ Thành chỉ muốn ôm Thẩm Ngữ, cảm nhận sự ấm áp của cô.
 
Lúc đi học Thẩm Ngữ luôn tắt điện thoại, nhưng không biết sao hôm nay cô lại phá lệ không tắt máy.
 
Tiết tự học buổi tối trôi qua được một nửa thì Thẩm Ngữ nhận được tin nhắn.
 
Cố Uyển Như: Còn nhớ hợp đồng lúc trước không? Tôi muốn cô thực hiện nhiệm vụ cuối cùng.
 
Thẩm Ngữ trong lòng một mảnh hỗn loạn, cô run rẩy trả lời: Nhiệm vụ gì?
 
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: Mấy ngày nữa tôi sẽ gặp cô để nói.
 
Thẩm Ngữ dâng lên cảm giác bất an, đầu cô trở nên trống rỗng.
 
Cô mơ mơ hồ hồ học xong tiết tự học, trên đường về nhà Thẩm Ngữ vẫn luôn suy nghĩ Cố Uyển Như muốn cô thực hiện nhiệm vụ gì, thế nên dù đèn phòng khách đang mở cô cũng không phát hiện.
 

Diệp Lệ Thành đi đến trước mặt cô, “Đang nghĩ gì đấy?”
 
Thẩm Ngữ giật mình lùi về sau vài bước.
 
“Làm sao vậy?” Diệp Lệ Thành ôm cô vào lòng, đụng chạm da thịt làm cảm xúc trong anh dần bình tĩnh trở lại.
 
Thẩm Ngữ do dự một lúc rồi mới nói, “Chú ngồi xuống nghe em nói.”
 
“Thật ra em và dì Cố có ký một hợp đồng.”
 
“Hợp đồng gì?”
 
“Là… Về chú.” Thẩm Ngữ rụt rè nhìn anh, ấp a ấp úng nói, “Là hợp đồng giúp chú trị liệu.”
 
Diệp Lệ Thành gật đầu, Cố Uyển Như đã từng nói với anh, ký hợp đồng hẳn là một phần trong đó.
 
“Lúc nãy dì nói với em là muốn em thực hiện nhiệm vụ cuối cùng.”
 
“Nhiệm vụ gì?”
 
“Em cũng không biết, dì nói vài ngày nữa sẽ gặp mặt em để nói.”
 
“Vậy đừng nghĩ nhiều, đừng sợ, có tôi ở đây.” Diệp Lệ Thành trấn an, vỗ nhẹ lưng Thẩm Ngữ, Thẩm Ngữ miễn cưỡng gật đầu, nội tâm vẫn bất an như cũ.
 
Cô bị anh bế vào phòng tắm, Diệp Lệ Thành nói, “Thẩm Ngữ ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây, cô ấy có gửi tin nhắn gì thì phải nói cho tôi, biết chưa?”
 
“Đừng giấu tôi, cũng đừng gánh vác một mình, chúng ta phải cùng nhau gánh vác.”
 
Phòng tắm bốc hơi mù mịt, trong bồn tắm, cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng nõn đang dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Diệp Lệ Thành ôm lấy vai Thẩm Ngữ, tay xoa xoa lưng cô để trấn an, xua đi bất an cùng sợ hãi của cô.
 
Mấy ngày nay Thẩm Ngữ vẫn luôn bất an, nhiệm vụ mà Cố Uyển Như nói còn chưa tới thì một sự kiện lớn khác đã ập đến khiến cô trở tay không kịp.
 
Không biết học sinh trường Trung học số Mười ba lấy ảnh chụp màn hình video từ đâu, trong hình là một cô gái đang làm tình bên cửa sổ. Quan trọng là cô gái ấy đang mặc đồng phục trường, chỉ trong một buổi sáng mà tấm ảnh ấy đã bị truyền đi khắp nơi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc