THÂM SƠ

Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Khương Sơ mở to mắt nhìn anh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì: “Hứa Đình Thâm…”

Một đám bóng đèn còn đang chờ chụp tiếp thì lại thấy Hứa Đình Thâm kéo Khương Sơ đi mất. Trần Niệm Niệm ở phía sau lo lắng gọi một tiếng nhưng thấy Hứa Đình Thâm không thèm quay đầu thì thở dài, nói mấy câu với đạo diễn.

May là việc chụp hình hôm nay khá suôn sẻ nên nghỉ giải lao một chút cũng được.

Hứa Đình Thâm kéo cô vào phòng nghỉ, Khương Sơ lo lắng nhìn anh: “Thâm Thâm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không…”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh hôn tới tấp, Khương Sơ suýt không đứng vững được nhưng may là có anh ôm eo cô. Không biết qua bao lâu Khương Sơ mới được thả ra, cô thở dốc nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ lay động lòng người: “Anh… Anh tới đây chỉ vì thế này?”

Nếu thật là thế thì cô không còn gì để nói nữa.

Hứa Đình Thâm cũng không biết, trong khoảnh khắc ấy anh chỉ muốn bất chấp tất cả chạy đến bên cô, ôm cô hôn cô, giữ lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong xương thịt.

Ai bảo cô nói ra những lời cảm động lòng người như vậy.

Di động trong túi lại rung lên nhưng Hứa Đình Thâm mặc kệ: “Anh nghĩ là em nhớ anh cho nên đến đây để thỏa mãn nguyện vọng của em.”

Khương Sơ: “?”

“Có phải là vô cùng cảm động, vui mừng, bất ngờ, không thể tin được không?”

Khương Sơ cạn lời nhìn anh: “…” Bớt giùm đi

Anh giữ cằm cô, khẽ cười: “Cảm động đến mức không nói nên lời rồi hả?”

Khương Sơ bĩu môi khinh thường nhìn anh, đột nhiên bị hôn một cái.

Không biết vì sao, chỉ cần chạm nhẹ một cái hay chỉ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của anh, tim cô lại rung động.

Khi Khương Sơ trở lại, có người tinh mắt phát hiện son môi cô đã phai nhạt nhưng nhìn vào lại càng thấy tự nhiên động lòng người. Mấy người lén trao đổi ánh mắt mờ ám với nhau. Trần Niệm Niệm lập tức chạy đến kéo tay áo Khương Sơ, nhìn cô một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, tốt rồi, không có dấu hôn như lần trước, nếu mà có chắc chị Lật Diệp lại điên lên mất.”

Khương Sơ đỏ mặt: “Em nói cái gì đấy?”

“Hứa Đình Thâm tìm chị có chuyện gì quan trọng à?”

Cô mím môi trợn mắt nói dối: “Ừ, đương nhiên là có chuyện quan trọng chứ không tự dưng đến đây làm gì.”

Nếu nói Hứa Đình Thâm đến đây chỉ để hôn cô một cái thì chắc Trần Niệm Niệm sẽ cảm thấy anh ấy bị thần kinh mất.

Trần Niệm Niệm nói: “Nhìn dáng vẻ lúc mới đến của anh ấy em còn tưởng anh ấy đến cầu hôn chị.”

Khương Sơ nhìn Hứa Đình Thâm đang ngồi cách đây không xa, anh đứng bên cạnh đống đồ linh tinh tay lật một cuốn sách với dáng vẻ lười biếng, cho dù đứng ở nơi không có ánh đèn flash thì anh vẫn là tâm điểm của chú ý. Đột nhiên Khương Sơ nhớ đến lời Trần Niệm Niệm đã nói thì hơi chột dạ, không biết chuyện lần trước có làm anh thấy tổn thương hay không.

Hứa Đình Thâm đang đứng đợi Khương Sơ chụp ảnh thì điện thoại trong túi lại rung lên, không biết đây là lần thứ bao nhiêu, anh đi ra bên ngoài nghe máy.

“Đại gia ơi! Sao giờ anh mới nhận điện thoại, em chuẩn bị đi báo cảnh sát luôn rồi đấy.”

Hứa Đình Thâm cười nhạo: “Cô có kiến thức thông thường không đấy, còn chưa được hai mươi bốn giờ.”

“Cút cút cút.” Lâm Kỳ điên mất, không hiểu tại sao mình lại đi theo ông chủ như vậy: “Anh quên nay còn có một buổi chụp hình nữa à, mau đến đây đi.”

Hứa Đình Thâm tắt điện thoại, đến nói vài câu với Trần Niệm Niệm rồi vội vàng rời đi.

Khương Sơ chụp xong thì không thấy Hứa Đình Thâm đâu, Trần Niệm Niệm bảo: “Anh ấy có việc gấp nên đi trước rồi.”

“Ừ.” Khương Sơ nghĩ nghĩ rồi đột nhiên thì thầm với Trần Niệm Niệm: “Hai hôm trước Hứa Đình Thâm nói muốn kết hôn với chị…”

Suýt nữa thì Trần Niệm Niệm hét ra tiếng, cô nhìn quanh bốn phía sau đó kìm lại tâm trạng kích động, cầm tay Khương Sơ lật qua lật lại: “Nhẫn đâu?”

“Hả? Cái gì?”

“Anh ấy không cầu hôn chị à?”

Khương Sơ sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu.

Trần Niệm Niệm cảm thấy không thể tin nổi: “Vậy chị đừng có mà đồng ý, đàn ông ấy mà, khi ăn được rồi thì sẽ không biết quý trọng chị nữa đâu, chưa cầu hôn đã đòi kết hôn rồi.”

“Cầu hôn…” Khương Sơ nhỏ giọng lặp lại lần nữa.

“Chị đừng có giả vờ ngớ ngẩn.” Trần Niệm Niệm biết Khương Sơ rất dễ dụ: “Đừng cho rằng hình thức không quan trọng, ngay cả hình thức cũng không có chứng tỏ là không để chị ở trong lòng, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, chị có hiểu không hả?”

Khương Sơ nghe không vào chỉ gật đầu ứng phó, cô đến một góc mở lịch ra xem ngày, sắp đến sinh nhật Hứa Đình Thâm rồi.

Cô chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh cả.

Cô quay đầu, “Niệm Niệm, chắc xong rồi đấy nhỉ?”

“Dạ? Chị định đi đâu à? Ơ nãy vừa bảo tối nay đi ăn cùng mọi người mà? Chị quên rồi à?”

Khương Sơ hơi mất hứng, vừa định nhắn tin cho Hứa Đình Thâm thì Hứa Đình Thâm đã nhắn cho cô rồi: “Tối nay anh sẽ về khá muộn đấy.”

Cô gõ chữ: “Em cũng vậy.”

Một tuần sau đó cả hai người đều rất bận rộn, anh và cô đều đi công tác ở nước ngoài nhưng Khương Sơ về sớm hơn. Dự định là đêm về đến nơi nhưng lại có việc đột xuất nên Hứa Đình Thâm đành phải nhắn tin cho Khương Sơ bảo cô không phải đợi anh.

Khương Sơ thở dài đưa mắt nhìn quà tặng giấu ở góc phòng, hôm nay là sinh nhật Hứa Đình Thâm. Cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nhưng toàn bộ kế hoạch đều bị hỏng mất rồi.

Khương Sơ cảm thấy rất buồn khi nghĩ đến lúc mười hai giờ đêm mình không được ở bên cạnh anh, muốn mà không làm gì được chính là như thế này đây.

Biết chưa chắc hôm nay Hứa Đình Thâm sẽ về nên buổi chiều Khương Sơ ra ngoài uống rượu với Trì Tinh và Đàm Điềm, Đàm Điềm hỏi: “Hứa Đình Thâm nhà cậu cho cậu uống rượu đấy à?”

Khương Sơ cảm giác mình đang bình thường, qua miệng Đàm Điềm lại biến thành người sợ Hứa Đình Thâm thì dùng tay làm thành chữ X, kiêu ngạo nói: “Còn chưa kết hôn mà anh ấy đã muốn quản tớ à?”

Trì Tinh phất tay: “Không có gì không có gì, tuy Hứa Đình Thâm quản vợ nghiêm nhưng dù có tức giận đến mấy thì chỉ cần Khương Sơ là chị đây khóc một tiếng thì chẳng những không mắng mà cậu ta còn dỗ dành chị ấy chứ.”

Đàm Điềm phì cười.

Nói xong Trì Tinh nghĩ đến cái gì liền lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra: “Đây là đồ chó nhà em mang, chị dâu nhớ đưa cho Hứa Đình Thâm.”

Khương Sơ ngơ ngác: “Đồ của chó nhà cậu thì đưa cho Hứa Đình Thâm làm gì?”

Đàm Điềm cười điên cuồng, cô không giống Khương Sơ không hay lên mạng, sự kiện Trì Tinh bị cư dân mạng cười nhạo cô là người chứng kiến từ đầu đến cuối.

Trì Tinh tức giận: “Bởi vì em không tìm được cái gì xứng với cậu ta hơn.”

Nhưng khi được đưa về nhà Khương Sơ lại để quà trong xe, cô say đến mức đi còn không vững thì làm sao mà nhớ đến quà của Trì Tinh được nữa.

Khương Sơ mở cửa đi vào nhà, mơ mơ màng màng mà lật tung đồ đạc lên.

Lúc Hứa Đình Thâm trở về liền thấy có một người ngồi lù lù trên thảm, đầu cô đội mũ sinh nhật, hai má đỏ bừng kèm theo ánh mắt mê man nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

“Sao em lại ngồi ở đây?”

Hứa Đình Thâm đang định ôm cô lên nhưng vừa mới đến gần thì chân đã bị ôm lấy, cả người mềm mại của cô dán lên da anh, anh bất đắc dĩ: “Em uống say à?”

“Không.” Khương Sơ lắc đầu: “Em còn nhớ hôm nay là sinh nhật anh mà.”

Mắt cô lấp lánh nhìn anh, cái đuôi phía sau còn vẫy vẫy đợi Hứa Đình Thâm khen ngợi mình.

Anh nhíu mày: “Vậy quà của anh đâu?”

Khương Sơ giấu quà dưới rèm cửa nhưng vì uống say nên chính cô cũng không nhớ là ở đâu, cô cúi đầu nhìn quanh chỗ chân Hứa Đình Thâm: “Quà ở đâu ấy nhỉ?”

Khương Sơ tìm mãi mà chẳng thấy, luống cuống nói: “Quà của em đâu rồi? Thâm, em không tìm thấy.”

Cô làm nũng: “Hu hu em không tìm thấy.”

Hứa Đình Thâm trêu cô: “Vậy giờ phải làm sao đây? Hôm nay là sinh nhật anh mà em lại không có quà?”

Khương Sơ gặp khó không biết làm sao đành ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn Hứa Đình Thâm: “Làm sao bây giờ, em không có quà cho anh rồi.”

Hứa Đình Thâm cúi người, kéo cô lên rồi ôm cô vào lòng: “Thế nên có phải Tiểu Khương Sơ thiếu anh một phần quà không?”

“Ừm.” Khương Sơ uống say lại càng nghe lời dễ lừa gạt: “Thiếu.”

Hứa Đình Thâm tỏ ra rất nuối tiếc: “Vậy thì xem ra em phải dùng thân gán nợ rồi.”

“Hả? Đừng…”

Cuối cùng cũng thấy quà ở sau bức rèm nhưng Hứa Đình Thâm ôm eo cô chẳng thèm quan tâm.

Hôn đủ rồi Hứa Đình Thâm mới ôm cô đi tắm, lấy quà ra dùng nhưng dùng trên người Khương Sơ.

Cô tặng Hứa Đình Thâm áo sơ mi có khuy cài đính đá ở cổ tay, Hứa Đình Thâm lấy cái áo sơ mi đó mặc cho Khương Sơ.

Chờ đến khi cô tỉnh rượu mới biết mình bị Hứa Đình Thâm lừa, cô nhảy xuống giường đi đến trước mặt Hứa Đình Thâm, hai tay chống hông: “Em đã chuẩn bị quà cho anh rồi.”

Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nam rộng thùng thình, đôi chân trắng dài thẳng tắp có thể nhìn thấy không sót một chỗ nào, yết hầu Hứa Đình Thâm dao động, anh gật đầu: “Anh biết rồi, đêm qua đã dùng rồi, hương vị không tồi.”

Khương Sơ đỏ mặt đá anh một cái: “Anh biết em nói đến cái gì mà.”

Hứa Đình Thâm giả bộ không biết gì, đi đến ôm cô vào lòng hôn cô thêm một lúc nữa: “Em đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”

Khương Sơ vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo khác rồi mới ra, Hứa Đình Thâm liếc mắt đánh giá: “Em mặc quần bò đẹp đấy, mông mẩy lắm.”

Khương Sơ sặc trước lời khích lệ này, Hứa Đình Thâm vẫn không chịu buông tha cô: “Nhưng em không mặc thì anh cũng biết, dù sao anh cũng được cảm nhận rồi.”

Khương Sơ chỉ ước có một cái động để chui vào. Mặt cô nóng bừng, cô ăn hai miếng rồi nhanh chân chạy vào phòng khóa trái cửa lại. Khương Sơ quyết tâm gọi cho Trì Tinh tìm sự giúp đỡ: “Hứa Đình Thâm cứ trêu đùa tôi, có cách nào để giải quyết vấn đề này không?”

“Là đùa giỡn ấy hả?”

“…” Biết rồi thì không cần phải nói ra đâu người anh em ạ.

Đối với con chó đẻ kia Trì Tinh rõ như lòng bàn tay: “Cậu ta cố ý làm vậy là muốn nhìn thấy chị thẹn thùng đỏ mặt thế nên chị phải mặt dày hơn cậu ta, cậu ta đùa giỡn chị thì mặt chị không được đổi sắc cũng không được phản ứng lại, nếu có thể đáp trả lại thì chị chính là người chiến thắng.”

Khương Sơ nghiền ngẫm thấy có lý, người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ, tuy nhiên để có thể so sánh được với trình độ mặt dày của Hứa Đình Thâm thì cần phải luyện thêm.

Buổi tối một ngày nào đó, Hứa Đình Thâm lại bắt đầu thực hiện kế hoạch đùa giỡn vợ mình mỗi ngày, Khương Sơ hít sâu kìm nén có chết cũng không phản ứng lại, thế là Hứa Đình Thâm trực tiếp tiến công.

Tóm lại là một một đêm hỗn loạn.

Sau đó Khương Sơ tức giận đi tìm Trì Tinh nói: “Cậu lừa tôi.”

Trì Tinh: “…”

Tôi oan uổng!

Bình luận

Truyện đang đọc