THÂM TÌNH TRONG MẮT ANH

Cuộc họp báo của Lý Lăng Bạch xảy ra sự cố, tất cả những bản thảo soạn sẵn cũng chìm vào đáy đại dương như chưa từng được biết đến. Tối đó, Bắc Kinh nổi gió lớn, ánh sáng như bị che lấp đi một nửa, cả thành phố như bị tàn phá bởi cuồng phong, ánh đèn lay lắt, trời đất hỗn loạn, sương mù dày đặc, không ai thấy rõ con đường phía trước.

Thai Minh Tiêu thấy có lẽ cả đời mình cũng không quên được cảm giác này, anh cùng Diệp Mông bị truyền thông bốn phía vây lấy, ánh sáng hận không thể xuyên qua mắt họ, loa đài hận không thể chui vào miệng họ, đám phóng viên như hổ dữ vồ lấy mồi, không chút tình cảm nào, cào xé phấn khích với hy vọng kiếm được chút tin tức.

Anh ta và Diệp Mông đều biết, lúc này bất kể họ nói câu gì, cũng sẽ bị truyền thông phóng đại lên.

Thai Minh Tiêu cuối cùng bất chấp phong độ mắng một câu: “Lý Lăng Bạch chính là con mụ thần kinh! Tôi đề nghị tối nay các người cứ viết vậy là được.” Sau đó anh bước đi oai hùng giữa đám đông, bị cảnh sát nhét vào xe giải về đồn.

.....

Phòng thẩm vấn, ánh đèn sáng lên, viên cảnh sát chỉnh lại đèn, chiếu thẳng vào mặt Diệp Mông.

“Vừa nãy là do cô tự báo cảnh sát?”

1 tiếng trước, cảnh sát khu vực Quán Sơn nhận được một cuộc gọi nặc danh, đầu dây bên kia lạnh lùng báo một địa chỉ khách sạn: “Lát nữa ở đó sẽ có người đến gây sự buổi họp báo, xin các anh tới ngay cho.”

Diệp Mông mặc bộ suit đen nhìn thanh lịch, nhanh nhẹn, cô ngồi trên ghế thẩm vấn, hơi cúi đầu, đáy mắt không chứa cảm xúc gì, lãnh đạm đáp một tiếng “Ừ.”

Người phụ nữ này bình tĩnh thật, viên cảnh sát thầm nghĩ.

“Tại sao lại làm như thế?” Cảnh sát tiến hành đặt câu hỏi theo phép thường.

Diệp Mông lúc này đang suy nghĩ về ánh đèn trong phòng thẩm vấn, rõ ràng không sáng đến thế, nhưng lại chói mắt hơn bất cứ ngọn đèn nào, nó như một cây kim đâm thẳng vào mắt cô, ngực cô, khiến cô trong phút chốc cảm thấy nhói đau.

Trong lòng cô thầm cảm khái, chàng thiếu niên 20 tuổi năm đó, anh đã từng phải chịu đựng những gì?

“Tôi có nói gì thì anh cũng không tin, vì chuyện chưa xảy ra, Lý Lăng Bạch có thể sẽ nói là mình không định làm thế, nếu tôi nhờ anh đi lấy chứng cứ từ phóng viên thì bà ta cũng có thể đi thủ tiêu chứng cứ một cách sạch sẽ.” Diệp Mông cười nói, cô hơi nghiêng mặt đi, giọng nói có chút bất lực nhưng lại như đang bày mưu tính kế gì đó: “Làm sao đây? Chuyện này xem ra là tôi sắp đặt không thông minh cho lắm, ít nhất cũng phải để bà ta nói hai ba câu cho mọi người biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng tại sao tôi lại không làm thế?”

Viên cảnh sát cảm thấy lời nói của cô như đang châm chích chính bản thân chứ thực ra không muốn giải thích điều gì. Viên cảnh sát còn rất trẻ, tầm 25, 26 tuổi, có vẻ như mới vào làm, kinh nghiệm không phong phú cho lắm, cầm ngòi bút ghi hết từng câu Diệp Mông nói vào tờ khai.

“Nhưng kết quả hiện tại khiến tôi rất hài lòng, tạm giam hay phạt tiền tôi đều OK.” Diệp Mông nói.

*

Lý Lăng Bạch giận dữ hầm hầm, phủ nhận hết tất cả. Sau khi làm xong mọi thủ tục ở đồn cảnh sát, bà ta làm ra vẻ như mình không hề biết gì về chuyện này, hơn nữa còn rất hùng hổ yêu cầu Diệp Mông và Thai Minh Tiêu đưa ra bằng chứng bà ta muốn phỉ báng, bôi đen con trai.

Lúc này, cả ba đồng thời bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cả hai bên đều ngồi trong đại sảnh, bên ngoài cửa là một đống các phóng viên tham lam chờ lấy tin, bị một viên cảnh sát quát lớn mới chịu rút lui.

Thai Minh Tiêu và Diệp Mông đều biết Lý Lăng Bạch sẽ nói như vậy, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt là sự châm biếm, đùa cợt.

Lý Lăng Bạch ngoài đời nhìn như một con búp bê, rất giả, ánh mắt trống rỗng không có cảm xúc. Ánh nhìn của bà ta từ đầu đến cuối đều dừng trên người Diệp Mông, coi Thai Minh Tiêu như không khí.

Vì Diệp Mông quá dịu dàng, quá ấm áp. Cô mặc một bộ suit đen, nhìn cả người thành thục giỏi giang lại chỉnh tề. Nếu không phải gặp nhau theo cách thế này mà là ở một hội trường khác, Lý Lăng Bạch cảm thấy mình sẽ để ý đến cô, vì đôi mắt của cô vô cùng dịu dàng, mà ngoài sự dịu dàng còn là sự thoải mái, đường hoàng, tự tin.

Bà ta nghĩ, có lẽ bên trong con người cô gái này là linh hồn tự do tự tại, vừa ung dung vừa tiêu sái, vừa trong sáng lại phong tình đây.

“Cô và con trai tôi có quan hệ gì?” Lý Lăng Bạch nhịn không được hỏi một câu.

“Cô ấy và Lý Cận Dữ chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Không đợi Diệp Mông trả lời, Thai Minh Tiêu đã chen vào.

Đám phóng viên bên ngoài nhìn chăm chăm vào cánh cửa, vì phóng viên nào cũng muốn tòa soạn mình là bên đưa tin sớm nhất nên không khí ở đây còn căng thẳng hơn bên trong đại sảnh. Ai nấy cũng căng não để kiếm tìm một tiêu đề độc nhất vô nhị.

“.....Hay là viết, cô gái thần bí bất ngờ xuất hiện trong buổi họp báo của Lý Lăng Bạch, hóa ra chính là vị hôn thê của con trai ruột!”

Biên tập viên: “.......”

Lý Lăng Bạch giở giọng hăm dọa: “Bạn bè bình thường mà có thể vì nó làm đến mức này? Cô Diệp, cô có biết, nếu tôi nhất quyết đòi kiện thì chỉ cần một câu của tôi thôi, cô cậu có thể đối mặt với việc tạm giam 3 đến 5 ngày không.”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào náo động.

“Mau mau mau, đổi thành… Lý Lăng Bạch quyền thế ngút trời, một câu nói có thể khiến cô gái thần bí bị tống vào trại giam.”

Biên tập bất mãn than thở: “Rốt cuộc là đăng thế nào đây?”

“Đăng như thế đi!”

Lời vừa dứt, lại nghe bên trong có một giọng nói vang lên, một phóng viên của tạp chí nào đó tập tức dỏng tai lên, vừa ghé vào tường vừa đưa tay ra hiệu: “Đợi chút đợi chút....”

Diệp Mông nhìn Lý Lăng Bạch, cô bật cười, tiếng cười quá thản nhiên, như thể cô không thèm để cái gì vào mắt: “Tôi nói rồi, tôi không quan tâm, tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, dù có phải trả giá thế nào tôi đều chấp nhận. Ngoài ra, xin bà nhớ cho, từ bây giờ tôi sẽ theo sát bà, trước khi bà làm bất cứ mội việc xấu nào, thì cân nhắc cho kỹ vào, xem chuyện đó có làm tổn thương đến con trai mình không. Tôi không chắc rằng chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần hai lần ba đâu. Dù sao tôi cũng không cần một công ty lớn như bà để ý tới.”

Hệt như kiểu điếc không sợ súng, lần đầu tiên Lý Lăng Bạch cảm nhận được thế nào là bó tay với loại không biết sợ, bà ta cảm thấy cô gái này như sắp tức điên lên rồi.

Lý Lăng Bạch lạnh lùng cong khóe miệng, vẻ mặt cứng như tượng sáp của bà ta không thể bày tỏ được thái độ gì, duy chỉ có ánh mắt là còn nhấp nháy được, bà ta đang định nói gì đó thì trợ lý bên cạnh đã đưa điện thoại sang: “Chủ tịch Lý, có điện thoại.”

Lý Lăng Bạch mất kiên nhẫn hất tay ra, trợ lý dè dặt bổ sung thêm một câu: “Là con trai bà.”

Là Lý Trác Phong, bình thường cậu nhóc đi ngủ rất sớm, buổi tối hầu như sẽ không gọi điện cho bà ta. Lý Lăng Bạch chau mày lại, bất ngờ nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lãnh đạm quen thuộc:

“Lý Lăng Bạch!”

Lần đầu tiên anh không gọi bà ta là mẹ. Trước đây, dù là ở đâu, khi nào, dù bà ta có lạnh lùng với anh bao nhiêu, anh cũng ngoan ngoãn gọi bà ta là mẹ, kể cả lần quay về Bắc Kinh này, dù bà ta không ưa gì chuyện gặp anh, anh vẫn thản nhiên gọi bà ta một tiếng mẹ.

Biệt thự không bật đèn, Lý Cận Dữ mặc quần tây, áo sơ mi, ngồi trên sofa, rèm cửa vẫn mở cho ánh trăng hắt vào, chiếu xuống giày anh, bao phủ cả dáng người lạnh lẽo của anh.

“Mày muốn làm gì?” Lý Lăng Bạch lạnh lùng nói.

Lý Cận Dữ từ từ cởi hai cúc áo trên, cong lưng ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt lên đầu gối, một tay áp điện thoại bên tai, sụp mắt xuống, một tay gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Thả hai người họ ra, nếu không, sau đêm nay bà không còn được nhìn thấy Lý Trác Phong nữa. Bà biết tôi rồi đấy, làm cho một người biến mất mà thần không biết quỷ không hay đối với tôi mà nói, không phải chuyện khó.”

“Cho nên mày thừa nhận đúng không!” Ánh mắt Lý Lăng Bạch bỗng trở nên lạnh lẽo, tàn nhẫn: “Năm đó có phải chính mày đã giết chết anh mày!”

Lý Cận Dữ dựa ra phía sau, một chân gác lên bàn: “Tôi thừa nhận hay không quan trọng sao? Trong mắt bà, tôi vẫn luôn là hung thủ, không phải sao?”

Lý Lăng Bạch nghiến răng, quai hàm kẹp sát vào nhau khiến bà ta như một con búp bê mỏ nhọn gầy gò: “Mày và đứa con gái này là gì của nhau?”

“Cô ấy và Thai Minh Tiêu đều là bạn tôi.” Anh nói rất thản nhiên, như thể không mang theo cảm xúc nào: “Bà có thể thử, xem tối nay tôi có vứt Lý Trác Phong từ trên cao xuống không.”

Cộp! Lý Lăng Bạch ném điện thoại xuống.

Diệp Mông bất chợt hiểu ra, thói quen ném điện thoại của Lý Cận Dữ là từ đâu mà có. Nhiều năm làm mẹ con, kiểu gì cũng chịu ảnh hưởng. Cô bỗng hiểu ra, tại sao Lý Cận Dữ lại ghét chính mình, thực ra anh hận chính mình mắc những thói quen nhỏ của Lý Lăng Bạch.

*

Tối đó, Lý Lăng Bạch lại lên hot search, có điều lượng bình luận tiêu cực lần này cao ngất, mỗi ngày một tăng, xóa bao nhiêu cũng xóa không hết, giống như có một vài chuyện không thể cứ che đậy mãi được.

Kịch đã mở màn rồi, thì khó mà khép lại giữa chừng, dù dưới sân khấu không có người xem, cũng phải diễn đến cùng.

Lý Cận Dữ mời Thái Nguyên Chính đi ăn, địa điểm vẫn là trung tâm thương mại lần đó. Lý Cận Dữ đứng ở cửa hút hai điếu thuốc, Thái Nguyên Chính mới khoan thai bước đến, nhìn nho nhã, đạo mạo, cười nói: “Xin lỗi nhé, kẹt xe quá.”

Lý Cận Dữ dập thuốc, đút tay vào túi, chậm rãi nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”

Trong ấn tượng của Thái Nguyên Chính, Lý Cận Dữ là một người ít nói, nhưng không hẳn là cao cao tại thượng, cũng không phải là kiểu có thể đem ra đùa cợt, anh rất quy tắc, cũng rất lịch sự, nói chuyện với ai cũng rất có lễ độ, hơn nữa còn rất ngoan. Năm đó anh nhỏ tuổi nhất trong đội, lại còn là đội trưởng, còn là hotboy của cả trường, ai nấy cũng xem anh là em út, chăm sóc, quan tâm anh.

Bây giờ gặp lại, cảm giác Lý Cận Dữ là em út của ngày xưa vẫn còn,ngược lại  Thái Nguyên Chính thấy mình không còn giống đàn anh nữa, mà giống một ông chú hơn.

Hai người đi vào phòng bao của nhà hàng, Lý Cận Dữ vừa kéo ghế ngồi xuống vừa thuận miệng hỏi: “Nghe thầy Lỗ nói đàn anh dạo này đang viết tiểu thuyết.”

Thái Nguyên Chính gật đầu: “Ừm, đúng thế.”

“Là tiểu thuyết trên mạng sao? Hay là kiểu gì?” Lý Cận Dữ không hiểu lắm về phương diện này, dựa vào ghế vừa nhìn menu vừa hỏi.

“Trên mạng cũng có viết, nói chung là làm cho qua ngày thôi.”

Lý Cận Dữ lắc đầu: “Làm gì có, anh thế là giỏi lắm rồi.”

Thái Nguyên Chính bắt đầu hỏi lại: “Cậu về lại Bắc Kinh định làm gì?”

Lý Cận Dữ gọi món xong thì gấp menu lại đưa cho phục vụ, thong thả nhấp một ly trà rồi nói với anh: “Còn chưa biết nữa, muốn tìm một công việc gì đó để làm, đàn anh có việc gì hay giới thiệu em với?”

Thái Nguyên Chính cười, nếp nhăn vì thức đêm từ từ dãn ra: “Tôi thì có thể giới thiệu được gì chứ, chả lẽ tôi lại kêu cậu đi viết sách với tôi? Dù sao thì làm việc gì cũng được, đừng viết sách, cái nghề này ai làm rồi mới thấm.”

Lý Cận Dữ cười theo: “Lúc trước em có đọc một quyển sách ở nhà bạn, viết hay lắm, có điều em không biết phải mua nó ở đâu, vì sách không đề tác giả nên em cũng không biết là ai viết luôn.”

“Là sách gì?”

“Để em nhớ lại xem.” Lý Cận Dữ dựa ra sau ghế, một tay vòng trước ngực, một tay gõ gõ thái dương như thể đang trầm tư nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm nói: “Hình như tên là “Môn”, có điều đợt trước có một cô gái ôm quyển sách đó nhảy lầu nên cảnh sát liệt nó vào sách tà giáo mất rồi thì phải? Thực ra em thấy quyển sách đó có gì là tà giáo đâu, nói không chừng người ta chỉ cầm đại quyển nào đó để làm đệm nhảy xuống ấy.”

Thái Nguyên Chính nhấp một ngụm trà, hồi lâu mới đặt chén xuống: “Cậu thích quyển “Môn” sao?”

“Ừm, thích thật.” Lý Cận Dữ nói: “Chuyện năm đó ảnh hưởng rất lớn đến em, cho nên lần đầu tiên đọc quyển sách đó, trong lòng em như được an ủi vậy.”

“Mấy năm nay cậu vẫn đến gặp bác sĩ tâm lý sao?”

“Ừm.” Lý Cận Dữ gật đầu.

Thái Nguyên Chính im lặng, mắt láo liên hồi lâu, cuối cùng nói: “Thế này đi, tôi giới thiệu cho cậu một bác sĩ tâm lý, biết đâu có ích với cậu.”

“Đắt không ạ?” Lý Cận Dữ hỏi.

“Cậu....chắc không thiếu tiền chứ?” Thái Nguyên Chính nhìn anh.

“Nói thật thì, ông ngoại chỉ cho em cổ phần trên danh nghĩa chứ trong tay em không nắm được bao nhiêu. Nếu đắt quá em sợ em trả không nổi.” Lý Cận Dữ cúi đầu nói.

“Không đắt đâu, chẩn đoán đợt đầu là miễn phí, sau đó thì còn phải xem cậu có cần hay không nữa đã.” 

*

Lương Vận An ngồi trong xe, nghe hết đoạn hội thoại, không lọt một chữ, thầm nghĩ phần tử của tà giáo đúng là quá xảo quyệt, lấy mấy danh nghĩa như bác sĩ tâm lý, bác sĩ trị liệu các thứ để dỗ dành, lừa gạt những người có bệnh về tâm lý. Chả trách những người bị tẩy não thực sự tin rằng con người có thể đến một thế giới mới, thoát khỏi khổ đau, thoát khỏi tai ương bệnh tật.

“Phát công văn hỗ trợ điều tra, vài ngày nữa bắt Thái Nguyên Chính về thẩm vấn!” Lương Vận An dặn dò cấp dưới.

“Vâng!” 

*

Lý Cận Dữ nghe cái danh bác sĩ tâm lý là biết trong này bán thuốc gì. Phòng khám nằm trong một khu nhỏ, bờ tường dán chi chít những tờ quảng cáo. Lý Cận Dữ khám bệnh xong, bước xuống cầu thang, thấp giọng báo lại với Lương Vận An: “Lầu ba, không có rào chống trộm, trước cửa phòng có một cái ô màu đỏ.”

Lương Vận An ép tai nghe vào sát tai, nói: “Bọn này đa số đều không lắp hàng rào chống trộm, có đôi lúc cảnh sát ập tới kiểm tra đột ngột, chúng thà chịu chết chứ không chịu lắp.”

Lý Cận Dữ ra khỏi khu nhỏ, tiếp tục nói: “Hắn ta không phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, có vẻ như không có giấy phép hành nghề, chẩn đoán cũng rất sơ sài, chắc chỉ muốn xem tôi có phù hợp với tiêu chuẩn để nhập hội với chúng không.”

“Còn có tiêu chuẩn?” Lương vận An ở trong xe, kêu cấp dưới ghi lại địa chỉ.

Lý Cận Dữ đeo tai nghe bluetooth vào, mở cửa xe, ngồi dựa ra sau ghế, không đóng cửa, một chân vẫn thò ra ngoài, vừa chờ động cơ nóng lên vừa nói: “Cái phòng này đặt ra là để xác định “hội viên”. Tôi đoán bọn chúng đều là người lớn tuổi, nhưng chưa lên đại học, nếu không sợ là chúng đã nằm vùng trong giới cảnh sát luôn rồi. Còn nữa, khoan hẵng bắt Thái Nguyên Chính.”

“Tại sao?”

“8 năm trước, mẹ Diệp Mông gia nhập vào “Dẫn Chân”, lúc đó Thái Nguyên Chính chỉ mới là sinh viên đại học giống tôi mà thôi, hắn không làm nổi cái chức “Dẫn Chân Đại Sư” đâu. Bây giờ mà bắt hắn là đánh rắn động cỏ.” Lý Cận Dữ vừa dứt lời liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi tầng lầu anh vừa đến khám: “Lương Vận An, anh điều tra giúp tôi một chút....”

“Cái gì?” Lương Vận An sửng sốt.

Lý Cận Dữ thu chân vào trong, đóng cửa xe lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng kia: “Toàn Tư Vân, vợ của thầy tôi, Lỗ Minh Bá, tám năm trước bà ta làm gì?”

*

Khu VIP khoa thần kinh của một bệnh viện nào đó, ánh hoàng hôn u ám, căn phòng được chỉnh nhiệt độ lên thành 18 độ, vừa đủ ấm.

Đầu Lý Lăng Bạch cắm hai ống khí, Toàn Tư Vân nhẹ nhàng xoa bóp đầu bà ta: “Dạo này máu huyết lưu thông nhanh quá, ngủ không được sao?”

Lý Lăng Bạch nhắm mắt lại, khuôn mặt căng cứng, bà ta ừ một tiếng: “Cô kê cho tôi ít thuốc đi, tôi lại bị ảo giác rồi.”

“Con trai cô sao?”

“Ừm.”

“Có phải là đứa trẻ cầm dao không?”

“Ừm, nó nói phải mổ bụng tôi ra, móc tử cung của tôi ra, để cả đời này tôi không được làm mẹ nữa.”

Toàn Tư Vân thở dài một hơi, giọng nói như thôi miên trên đỉnh đầu bà ta, cho đến khi ăn mòn xương cốt bà ta, chấn động nặng nề trong máu huyết của bà ta: “Đó là căn nguyên của tội lỗi, trên thánh kinh có nói, vào lúc ta còn nằm trong bào thai của mẹ, ta đã có tội.”

*

Cửa chính của đồn cảnh sát rộng mở, Lương Vận An rót cho mình một chén nước nóng, không yên lòng hỏi: “Anh và bà ta đã từng tiếp xúc một thời gian, anh thấy bà ta là người thế nào? Có dã tâm không?”

Toàn Tư Vân là một thiên kim tiểu thư hết thời, năm đó bố bà ta là một thương nhân giàu có, nhưng sau khi lên đại học, gia đình bà ta liền sa sút. Bố bà ta bị tống vào tù, mẹ bà ta bị trầm cảm rồi tự sát, cùng lúc đó bà ta kết hôn với một giảng viên trường đại học A, chính là Lỗ Minh Bá. Hơn nữa, Toàn Tư Vân học tâm lý học, còn là một cao thủ phương pháp loci, năm đó Lỗ Minh Bá nhờ bà ta mới bắt đầu tìm hiểu phương pháp này, sau đó trở thành huấn luyện viên dẫn dắt đội của Lý Cận Dữ.

Lý Cận Dữ ngẩng đầu lên, cận thẩn nhớ lại: “Nói thật, cô Toàn là một bác sĩ tâm lý, bà ta mộc mạc từ đầu đến chân, mộc mạc đến nỗi tôi không thể tin được bà ta từng là một thiên kim tiểu thư. Bà ta ít nói, bình thường cũng rất giữ khoảng cách với chúng tôi. Tôi chỉ nhớ một điều là, thầy Lỗ rất nghe lời bà ta. Một thầy trong đội cũng đùa là thầy Lộ bị vợ quản rất nghiêm.”

“À, bà ta và mẹ tôi có quan hệ không tồi.” Lý Cận Dữ chợt nhớ ra.

Lương Vận An nhìn anh, bất ngờ hỏi một câu: “Bao lâu rồi cậu chưa về nhà?”

“Sao thế?” Lý Cận Dữ lại dựa ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Lương Vận An nghĩ một hồi, nói: “Ài, thì là dạo này tôi không thấy Diệp Mông đâu.”

Anh ngẩng mặt lên, rồi lại nhoài người ta, cong lưng lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, hít sâu một hơi rồi ném bật lửa xuống bàn, bắt chéo chân, mặt không cảm xúc ừ một tiếng: “Cô ấy ở nhà tôi.”

*

Chính xác mà nói thì là ở biệt thự của Lý Trường Tân.

Hôm đó sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô nhìn Lý Lăng Bạch lên một chiếc xe Nanny Van xa hoa đi mất, sau đó lại có thêm một chiếc xe Nanny Van chầm chậm tiến đến, không nói gì đã kéo cô và Thai Minh Tiêu lên xe, được nửa đường lại không nói gì đã ném Thai Minh Tiêu xuống xe.

Đến hôm nay Diệp Mông vẫn không biết tối đó Thai Minh Tiêu về nhà bằng cách nào.

Nếu không phải dì Trường nói thiếu gia đã cho người đi đón anh ta về nhà rồi, Diệp Mông suýt chút nữa là báo cảnh sát.

Mà vị thiếu gia này, đã một tháng rồi không xuất hiện.

Diệp Mông có cảm tưởng mình giống cô vợ được thiếu gia nhà giàu lấy về sau đó không nói không rằng bị người chồng mới cưới ruồng bỏ trong một căn nhà xa hoa. 

Bình luận

Truyện đang đọc