THẨM TỔNG TÔI KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN CHO BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ANH NỮA


Hứa Thư nghe người ở đầu dây bên kia nói một câu mà không thể nói được gì, đến lúc cao trào cô cũng sẽ bật cười, xem như cô ngầm thừa nhận lời Tự Kiều nói.

Ngay bây giờ, cô thực sự rất mẫu thuẫn.

Tự Kiều có thể nhìn ra suy nghĩ của cô đối với Thẩm Từ Sinh, nhưng chính cô vẫn chưa biết nên làm thế nào.

Hứa Thư đi đến bên cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.

Lúc đó Thẩm Từ Sinh đứng dưới ngọn đèn đường đó, vụng về đưa hai tay lên đầu làm động tác hình trái tim với cô.

Cảnh đó thế nào nhỉ? Anh đứng dưới ánh đèn, xung quanh chỉ là ánh đèn màu vàng ấm áp.

Khi đó, anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cô, giống như bây giờ, anh liên tục thấp giọng cầu xin sự tha thứ của cô.

Đúng lúc này, Tự Kiều lại nói: "Cậu cảm thấy tại sao bây giờ anh ta vẫn quấy rầy cậu chứ?"Hứa Thư chờ câu nói tiếp theo.

“Không phải bởi vì cậu thích anh ta hay là do cậu yêu anh.

” Tự Kiều tiếp tục, “Hứa Thư, chúng ta đều phải trở nên dũng cảm, phải học cách trở thành một người dũng cảm, không phải vì người khác, mà là vì chính mình, thử tưởng tượng xem, nếu nhiều năm sau, cậu vẫn còn một mình, còn anh ta thì đã có gia đình rồi có con, rồi các cậu lại vô tình gặp nhau trên đường, lúc đó cậu sẽ nói gì?"Hứa Thư lắc đầu nói: "Mình không biết, mình cái gì cũng không có nghĩ được cả.

"“Cậu không thành thật.

” Tự Kiều vạch trần cô, “Mình nói với cậu câu này, cậu nhất định phải có nói được, cho dù chỉ là một câu đơn giản như lâu rồi không gặp, cũng có thể chứng minh được trong lòng cậu vẫn không luyến tiếc hay hối hận.

"Hứa Thư không nói nên lời.


“Cậu nghĩ lại đi.

” Tự Kiều nói: “Nhiều năm sau, nếu người đi cùng Thẩm Từ Sinh sẽ là cậu, bọn cậu có con rồi sẽ cùng nhau đón con đi học về, trên đường về là ánh hoàng hôn cùng gió ấm, tay trái anh ta ôm con, tay phải thì ôm cậu.

"Hứa Thư không thể nghe được những gì cô ấy nói sau đó nữa, một bức tranh gia đình hiện ra trươc mắt cô.

Cô cụp mắt xuống cười nhẹ.

"Cho nên, Hứa mỹ nhân, cậu phải thẳng thắn nói cho mình biết, cậu sẽ chọn kết cục nào?"Hứa Thư hỏi, "Mình có thể lựa chọn sao?""Quyền lựa chọn luôn nằm trong tay cậu, thì tại sao cậu lại không có quyền lựa chọn chứ?"Hứa Thư đột nhiên nhớ những gì Thẩm Từ Sinh cũng nói, sự lựa chọn luôn nằm trong tay cô.

Thấy cô đã hồi thần lại, Tự Kiều không tiếp tục thuyết phục cô nữa, "Kỳ thực, trong lòng cậu đã có đáp án rồi.

" Tự Kiều lại nói: "Sau bao nhiêu năm thu mình lại, đã đến lúc cậu phải trở thành một người dũng cảm để giành lấy thứ thuộc về mình rồi.

”Điện thoại vừa cúp, xung quanh lập tức im tỉnh.

Sáng hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, nhưng ánh nắng lại có chút yếu ớt.

Thế giới bên ngoài vẫn sôi nổi như vậy, con đường vẫn tấp nập xe cộ.

Hứa Thư ngẩn người ở trên giường một hồi, sau đó vén chăn xuống giường, đi dép lê rũ rượi vào phòng tắm, bắt đầu chậm rãi tắm rửa.

Nhìn mình trong gương, đầu tóc rối tung, hai mắt sưng đỏ, hốc mắt cô lại nóng lên, mũi đau đến muốn khóc.

Cô đang buồn về chuyện gì chứ? Ngồi vào bàn ăn sáng rồi mà Hứa Thư vẫn còn suy nghĩ.


Hành lý đã đóng gói vẫn còn trong phòng khách, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, khi gió thổi vào, bức màn cửa cũng theo đó mà lay động.

*Thẩm Từ Sinh đúng chín giờ tối tới nơi, anh không đi lên, anh đỗ xe ở nơi không dễ thấy, ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào lối vào hành lang.

Sau khi hơn chục người ra vào, Hứa Thư cũng đã đi ra.

Hô hấp của anh ngưng trệ, đầu ngón tay vẫn liên tục gõ vào vô lăng chợt ngừng lại.

Anh nhìn Hứa Thư chậm rãi đi xuống, cổ họng anh chợt cảm thấy đau buốt.

Thẩm Từ Sinh cũng đã biết đáp án này, cô không yêu anh, cô sẽ không thỏa hiệp ở lại Nam Chiếu chỉ để ở cạnh anh.

Nhìn đi chỗ khác, anh chóng lưỡi vào má rồi thở dài.

Nhưng lại ngẩng đầu nhìn, Hứa Thư như đã chú ý tới anh, lúc này đã đi về hướng này.

Thẩm Từ Sinh mở dây an toàn, muốn xuống xe trước, nhưng Hứa Thư đã đi đến.

Cô đứng trước xe, mặc một chiếc áo len đan, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trắng nhạt, mái tóc rối bù được kẹp lại bằng kẹp tóc, hơn nữa cô không trang điểm nên trông có hơi phờ phạc.

Đôi mắt ấy vẫn trong veo thuần khiết như vậy, nhưng chủ nhân của đôi mắt ấy lại không hề có ý định nói chuyện.

Thẩm Từ Sinh xuống xe, ba bước biến thành hai bước đi đến bên cạnh cô, lúc này anh mới nhìn rõ Hứa Thư còn đang mặc đồ ngủ.


Cô mặc như vậy, chắc là không muốn rời đi.

“Thư Thư, em…” Thẩm Từ Sinh ấp úng hỏi: “Em không đi sao?”Hứa Thư rất nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Gần mười giờ rồi, em còn có thể đi đâu chứ?""Vậy ý của em là?""Có nghĩa là" cô xoay người, "Đi lên trước đi.

"Khi Hứa Thư đi xuống, cô không ngờ trời lại lạnh như vậy.

TV trong phòng khách vẫn đang phát, Thẩm Từ Sinh nhìn thoáng qua cửa ra vào, một đôi dép lê nam lại xuất hiện ở đó.

Hứa Thư đi vào bếp trước.

Không lâu sau, bên trong truyền đến một giọng nói: "Ăn cơm chưa?"Thẩm Từ Sinh khựng lại một chút, đáp: "Vẫn chưa.

"Hứa Thư cũng đã chuẩn bị sẵn thức ăn, nhưng Thẩm Từ Sinh đến quá muộn nên đã nguội mất rồi.

“Ăn mỳ khô nhé?” Cô thò nửa đầu ra ngoài hỏi.

Chỉ một câu đơn giản, khóe mắt Thẩm Từ Sinh bất giác ươn ướt.

Hứa Thư nhìn thấy tất cả những biểu cảm này của anh, cô lập tức quay lại phòng bếp, đôi mắt đã đỏ bừng.

Sau hơn mười giây, cô lau nước mắt, cong môi cười.

Ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn tỏa sáng như vậy, như muốn nói cô phải dũng cảm lên.

Hai người không ăn ở bàn ăn mà vào phòng khách, TV đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập, Hứa Thư ngồi trên thảm len chăm chú xem, trong khi Thẩm Từ Sinh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.

Không ai lên tiếng cả.

Cho đến khi phim truyền hình chuyển sang quảng cáo.


“Hôm nay khi em xuống lầu đổ rác, em đụng phải bảo vệ.

” Hứa Thư tiếp tục nói, “Ông ấy nói với em có một anh chàng đẹp trai ngày nào cũng đứng đó chờ em.

” Cô mỉm cười, hai mắt sáng lên noi, "Ông ấy còn hỏi em có phải em không muốn gặp anh vì anh đã làm sai chuyện gì hay không.

""Thư Thư"Hứa Thư cắn c ắn môi dưới, "Ngay từ đầu, đã không có ai sai cả, nếu không phải em ngầm đồng ý, thì anh cũng sẽ không có cố tình tiếp cận em, sau này mỗi lần anh xuất hiện, đều là bởi vì em chắc chắn chúng ta sẽ có một cậu chuyện thật dài, cũng có thể thật ngắn nhưng cũng có thể sẽ có kết thúc chẳng mấy tốt đẹp.

"Cô đưa tay vuốt lông mày anh, dịu dàng nói: "Anh có tin vào những nhân quả đó không? Chúng ta thân thiết với nhau, yêu nhau đều là vì có mục đích của riêng mình, nhưng sau đó lại buông bỏ mọi phòng bị mà thẳng thắn nói chuyện, như vậy cũng rất tốt, đằng sau những chuyện này, sẽ có gì đó giúp chúng ta có sợi dây gắn kết với nhau hơn nữa, em cũng tự hỏi mình, đó có phải là tình yêu không? Bây giờ em mới hiểu, đó thực sự là tình yêu.

”Đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh nghe thấy cô nói từ yêu, khuôn mặt anh căng thẳng, tay anh run rẩy.

“Anh yêu em.

” Thẩm Từ Sinh cả đời chỉ nói câu này với một người, “Thư Thư.

”Hứa Thư gật đầ, mỉm cười đáp lại, "Em cũng yêu anh.

"Đêm nay thật dài, mọi thứ thật ấm áp.

Họ ôm nhau, hôn nhau mà không có chút đắn đo nào, họ quấn lấy nhau, bày tỏ tình yêu của mình.

Cô cảm thấy giây phút này vô cùng tốt đẹp, hai người còn cả một đời dài đằng đẵng,rất đáng để mong chờ.

--------------‐-------------Có ai hóng ngoại truyện đám cưới không nào, mọi người vận động anh em bạn dì chị em ruột thừa của mình vào ủng hộ Jen nhe để Jen có động lực ra thêm chương HAPPY WEDDING nữa nào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc