THÂM UYÊN NỮ THẦN (VỰC SÂU NỮ THẦN)

Buổi chiều Chúc Uyển trở lại.

Cô nàng không có tinh thần cho lắm, ngáp một cái nói: “Buổi tụ tập hôm quamuộn quá, tớ lại buồn ngủ nên không về trường nữa, bọn anh Hoa đặt phòng nên tớ nghỉ lại khách sạn một đêm. Dụ Sân tối qua tớ không gọi được cho cậu, khiến tớ lo lắng muốn chết.”

Dụ Sân nói: “Tớ không sao.”

Cô không đem chuyện Lâm tổng nói cho Chúc Uyển, cho dù Chúc Uyển biết rồi, thì có thể làm gì chứ? Hơn nữa cô có một suy đoán, Lâm tổng kia không thể nào ra ngoài hại người được nữa.

Sắp tới năm mới, trường đại học thi xong là tới nghỉ đông, một số sinh viên vẫn ở lại trường chưa về nhà.

Lương Nhạc Đan là người ở đây, cô nàng đã sớm về nhà rồi, Dụ Sân và Chúc Uyển không ở trong ký túc, mà tới phòng thuê để phát sóng trực tiếp ở.

Mấy ngày nay Dụ Sân không phát sóng trực tiếp, anh Hoa vẫn đang chăm chỉ phát sóng.

Dụ Sân gọi điện cho anh ta: “Anh Hoa, gần đây anh có gặp Lâm tổng không?”

Nói tới cũng là chuyện lạ, anh Hoa phát sóng trực tiếp, một tuần Lâm tổng ít nhất tới bốn năm ngày, mà hiện tại sắp đoực một tuần rồi, một lần Lâm tổng cũng không đến, anh Hoa cũng không liên lạc được.

Trong lòng anh Hoa nhận định đã mất đi một “kim chủ”, khá chán nản.

“Tôi không gặp anh ta, cô tìm anh ta có việc gì không?” Anh Hoa vốn muốn nhắc nhở Dụ Sân, Lâm tổng nảy lên tâm tư với cô, nhưng quan hệ giữa hai người họ vẫn như tốt đến mức ấy, anh ta nói những thứ này không thỏa đáng cho lắm.

“Không có việc gì, tôi chỉ hỏi thôi.”

Hiện giờ Dụ Sân càng khẳng định, Bách Chính đã trở về rồi. Tồn tại của một người, không bởi vì không nhìn thấy mà xóa mờ đi.

Nhưng hắn không bằng lòng gặp cô, là sự thật không có cách nào phủ nhận, ba năm trước, ba năm sau, thái độ của Bách Chính không thay đổi.

Cô biết, cô đợi không được một đáp án.

Dụ Sân bước trên con phố trong ánh hoàng hôn, mùa đông thành phố S không lạnh, đường chân trời vẫn còn ánh tịch dương rực rỡ.

Vé máy bay của cô còn hai ngày nữa mới đến ngày về, hôm nay không cần phát sóng trực tiếp, cũng không có nơi nào để đi.

Dụ Sân dứt khoát rẽ vào bệnh viện, thăm hỏi Lương Nhạc Trí.

Hiện giờ cô biết vì sao Lương Nhạc Trí bị người ta đánh gãy tay, vì ngứa mồm hôn cô một cái, bị người kia biết được.

Dụ Sân cảm thấy buồn cười, hắn không bằng lòng yêu cô, không bằng lòng ở bên cạnh cô, nhưng lại không cho bất cứ người nào tới gần cô.

Lương Nhạc Trí trợn to mắt, nghi ngờ bản thân chưa tỉnh ngủ, lắp bắp nói: “Dụ, Dụ Sân, em tới thăm anh à?” Biểu tình của hắn ta không thể tin nổi giống như tiêu hai tệ mua vé số, trúng được mấy trăm vạn vậy.

Đây là chuyện tốt gì?

Dụ Sân đặt hoa quả lên đầu giường hắn ta: “Anh đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ, đỡ rồi, chỗ nào anh cũng đỡ hết, bây giờ anh có thể đứng lên đi hai bước cho em xem.”

Dụ Sân vội vàng nói: “Ấy, anh không cần đi xuống, ngồi đi.”

Lương Nhạc Trí theo đuổi cô hai năm, làm chuyện ngu ngốc vô số lần, trước giờ chưa từng có chuyện tốt Dụ Sân chủ động tới thăm hắn.

Hắn ta vừa mừng vừa kích động, lắp bắp tới nỗi không nói ra lời.

Dụ Sân biết, tuy Lương Nhạc Trí nhìn có vẻ không đáng tin, nhưng quả thực thật lòng thích cô, nếu không Lương Nhạc Đan cũng sẽ không giúp anh trai mình.

Nhìn bộ dạng lắp bắp đáng thương của hắn ta, khiến cơn tức giận gì của  Dụ Sân cũng biến mất rồi.

Nói tới thì Lương Nhạc Trí đúng là rất thảm, hôn cô một cái, kết quả phải nằm tới qua năm mới cũng chưa khỏi.

Dụ Sân đối với hắn ta có chút hổ thẹn, nói chuyện cùng hắn ta một lát.

Lương Nhạc Trí cười ngốc suốt.

Cô cũng cười theo.

Lương Nhạc Trí bị Dụ Sân mê hoặc thần hồn điên đảo: “Dụ Sân, em cười lên thật xinh đẹp.

Trước kia cũng có người khen cô như vậy, cô chớp mắt, thu lại tâm tình của mình: “Chúc anh sớm ngày bình phục.”

“Em đừng đi!” Lương Nhạc Trí níu kéo cô lại, hắn ta ngại ngùng nói: “Xin lỗi, lần trước, không phải anh cố ý đâu, nếu em không thích, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Ánh mắt của người đàn ông rõ ràng, Dụ Sân mím môi: “Tôi cũng nên nói một tiếng xin lỗi với anh, anh như vậy, có thể là do tôi tạo thành.”

Lương Nhạc Trí không nhìn được cô mất mát, vội nói: “Là mấy tên thần kinh làm, có liên quan gì tới em chứ, cho dù thực sự có quan hệ, vì em mà bị đánh anh cũng vui lòng.”

Hắn ta háo hức, mong chờ nói: “Dụ Sân, hôm nay em tới thăm anh rồi, có phải có chút cảm giác với anh không? Đợi anh khỏi rồi, em cho anh cơ hội theo đuổi em nhé. Anh tốt nghiệp năm cuối cũng không đi, anh sẽ thi nghiên cứu, anh ở cùng em.”

Dụ Sân nói: “Lương Nhạc Trí, tôi có bạn trai.”

“Anh biết, Nhạc Đan nói với anh rồi, nhưng hắn ta không phải bạn trai cũ của em sao? Nhiều năm như vậy, cũng không thấy hắn tới tìm em. Loại đàn ông này, không chia tay mà định giữ lại ăn Tết à?”

Dụ Sân nghĩ, cũng sắp qua một năm nữa rồi.

Lương Nhạc Trí liếm môi, giống con chó con sấn tới: “Em suy xét đến anh nhé, đợi sau này anh thừa kế tài sản của ba anh, đều cho em hết.”

Lời này mà để Lương tổng nghe thấy, chắc sẽ tức chết.

Lương Nhạc Trí quyết định đánh cược một phen, hắn ta xúi giục Dụ Sân nói: “Anh có ý này, bạn trai cũ của em ấy, nếu thực sự để ý em, sẽ không đến mức nhìn thấy em bên cạnh người khác mà không có phản ứng gì? Không bằng chúng ta giả làm người yêu, hắn ta thực sự thích em, chắc chắn sẽ tới tìm em, nếu hắn ta không tới, em buông tay hắn đi.”

“Đừng nháo nữa, không công bằng với anh.”

“Không sao, anh thích làm lốp dự phòng.”

“….” Dụ Sân không còn lời nào để nói, cảm thấy đau đâu vô cùng. Mấy người đàn ông này làm sao vậy? Trước kia Mục Nguyên cũng nói với cô những lời đại loại như thế này.

Nếu không phải bị gãy tay, Lương Nhạc Trí hận không thể lăn lộn trên mặt đất, thử anh đi! Tới thử anh đi!

Chọn anh, anh làm trâu làm ngựa cho em.

Hơn nữa tình định đến mặt mũi còn chưa nhìn thất, hắn ta mới không tin bản thân mình không bằng người kia đâu.

*

Dụ Sân không ngờ, đi một chuyến tới bệnh viện, năm mới về nhà đón tết còn kéo thêm một bình dầu.

Lương Nhạc Trí đến nhà cũng không về, đối với chuyện đóng giả người yêu với Dụ Sân khiến tâm trạng hắn ta vui sướng.

Hắn ta nắm được nhược điểm mềm lòng của Dụ Sân, một người đàn ông, giống như con chó nhỏ, đáng thương hề hề đi theo cô.

Dụ Sân không đáp ứng chủ ý thối nát kia của hắn ta, vé máy bay cũng là Lương Nhạc Trí mặt dày mua được, vốn dĩ bô não hắn ta đã to, có chủ ý vừa phát ra ngoài không thể thu lại được.

Thậm chí Lương Nhạc Trí đã nghĩ xong rồi, hắn theo Dụ Sân về nhà, nhỡ đầu ba mẹ Dụ Sân thích người trẻ tuổi có tài như hắn, hi vọng không phải là lớn hơn rồi sao?

Tay hắn ta vẫn còn bó thạch cao, nhìn đúng là mất mặt.

Dụ Sân muốn đi vệ sinh hắn ta cũng muốn đi theo, đúng là kẻ ngốc. Dụ Sân gọi điện thoại cho Lương Nhạc Đan: “Cậu đưa anh trai cậu về mau.”

Lương Nhạc Đan có chút vui mừng ngoài ý muốn: “Cái gì? Anh giai tớ cùng cậu về quê đón năm mới, quá tốt rồi, Tết năm nay cuối cùng cũng không cần nhìn thấy anh ta nữa, phiền cậu giữ anh ta lại mấy ngày nhé Dụ Sân, cho miếng cơm đừng để anh ta chết đói là được, nhờ cậu đó! Mua~”

Cô nàng lập tức cúp điện thoại.

Dụ Sân: ….

Hiện giờ cô chẳng kì vọng vào bất cứ ai nữa, Bách Chính thích trốn thì trốn, Lương Nhạc Trí thích theo thì theo.

Lương Nhạc Trí vui quên trời đất: “Hình tượng này của anh có phải không tốt lắm không, phải đi gặp ba mẹ vợ, anh nên mua những thứ gì?”

Dụ Sân che lấy mắt, không nỡ nhìn thẳng.

*

Từ Học Dân không ngờ những lời mình nói trước kia, không tới hai ngày đã thành hiện thực luôn rồi.

Dụ Sân sẽ có một ngày thích người đàn ông khác.

Tiểu Bách tổng mới dạy dỗ Lâm Bằng Nghĩa, chưa được bao lâu, người con gái đó không thuộc về hắn nữa rồi. Lần này Bách Chính chẳng còn lập trường gì mà đi dạy dỗ Lương Nhạc Trí nữa.

Bách Chính biết được Dụ Sân và Lương Nhạc Trí cùng nhau về thành phố T, đôi đồng tử màu đen run rẩy.

Từ Học Dân cảm thấy, cậu chủ nhỏ có chút không chịu nổi.

Giọng Bách Chính khản đặc hỏi: “Về từ khi nào?”

“Buổi sáng hôm nay.”

Từ Học Dân nói: “Cậu buông tay đi.”

Từ Học Dân nghĩ ngợi, công bằng nói: “Người con trai này của Lương tổng, phẩm hạnh cũng không tồi, gia cảnh nhà bọn họ cũng tốt, nghe nói em gái của Lương Nhạc Trí, cực kì thích Dụ tiểu thư.”

Bách Chính bị đâm đến đau đớn, lạnh giọng nói: “Hắn ta không xứng với Dụ Sân, Lương Nhạc Trí ngu xuẩn, dung tục, đầu óc đơn giản, giống một con cá vàng trong đầu toàn nước biển, hắn ta không có năng lực bảo vệ Dụ Sân.”

Hắn cố tình dùng những lời cay nghiệt để ví Lương Nhạc Trí không đáng một đồng.

“Nhưng mà hiện giờ Dụ tiểu thư thích cậu ấy.”

Cái gì cũng không địch nổi lời này, người đàn ông lạnh lùng bỗng chốc cứng đờ, bờ môi hắn run lên mấy lần, cuối cùng âm thanh gì cũng không phát ra nữa.

Không dễ gì đợi đến lúc có thể nói chuyện, Bách Chính cố chấp lặp lại: “Dụ Sân không thể thích người như thế này được.”

Rõ ràng cái đêm của mấy hôm trước, cô vẫn còn ngoan ngoãn ngủ trong lòng hắn.

Lương Nhạc Trí đã làm cái gì, xứng đáng có được tình yêu của cô sao?

Từ Học Dân không nhìn hốc mắt của cậu chủ nhỏ đang đỏ ửng, dao sắt chém đứt phiền toái nói: “Cậu từng nói, tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”

Bách Chính đột nhiên đứng lên, lồng ngực hắn nhấp nhô mãnh liệt.

“Bách thiếu!” Từ Học Dân vội vàng đuổi theo.

“Đừng đi theo tôi!” Hắn hét lên, sau đó mím chặt môi, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn giải thích: “Tôi chỉ là, đi xem xem, đi thăm lão Bách, tôi rất lâu chưa quay về thành phố T rồi.”

Từ Học Dân thở dài, nhìn hắn biến mất bên góc cửa.

Trái tim vỡ tan rồi, còn cậy mạnh.

*

Dụ Sân không ngờ vừa về thành phố T đã gặp Mục Nguyên.

Trên đường gặp được, Mục Nguyên cau mày nhìn Lương Nhạc Trí.

Lương Nhạc Trí cảm giác nguy cơ rất mạnh, vội vàng ôm lấy vai Dụ Sân, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đây là bạn trai kia của em?”

Lương Nhạc Trí đánh giá Mục Nguyên, người đàn ông này thành thục có khí chất, hình như…..còn đẹp giai hơn mình một chút chút, nhìn chất liệu quần áo, cũng xác thực là người có tiền.

Trong lòng Lương Nhạc Trí vang lên tiếng cảnh báo lớn, không cần Dụ Sân trả lời, hắn ta đã bắt đầu diễn xuất rồi, thâm tình nói: “Bé Sân, chúng ta mau về nhà thôi, em đã nói dẫn anh đi gặp ba mẹ em, để bọn họ đợi lâu không tốt đâu.”

Ánh mắt Mục Nguyên lạnh đi hai phần, hắn ta nhìn Dụ Sân, sắc mặt có chút ảm đạm: “Anh ta là….”

Aiz, đây đều là chuyện gì.

Dụ Sân nói: “Không phải, anh ta là anh trai của bạn cùng phòng em, tên Lương Nhạc Trí. Lương Nhạc Trí, đây là bạn tôi, tên là Mục Nguyên.”

Hai người ai cũng không có ý bắt tay.

Nói đùa, tuy không phải là bạn trai, nhưng tương lai ai lại không muốn làm chứ?

Hiểu lầm được giải quyết, trong lòng Mục Nguyên vẫn có chút khổ sở: “Em đây là muốn làm gì, thực sự muốn dẫn hắn ta về nhà?”

“Không đâu, Lương Nhạc Trí cứ muốn đi theo tới, chút nữa em để anh ta ở trong khách sạn.

Sắc mặt Mục Nguyên tốt lên một chút, Lương NHạc Trí dẩu môi lên.

Dụ Sân biết Mục Nguyên vẫn luôn có ý với mình, ban nãy Mục Nguyên khổ sở là thực sự khổ sở. Sự xuất hiện của Lương Nhạc Trí, đối với Mục Nguyên mà nói khó chịu như vậy, nói gì đến Bách Chính.

Chủ ý thối nát này, có lúc thực sự có hiệu quả.

Dụ Sân giải thích một hồi.

Mục Nguyên ngạc nhiên nói: “Em nói là Bách Chính trở về rồi?”

Dụ Sân gật đầu.

Cô bình tĩnh nói: “Nhưng em chưa từng nghĩ ép anh ấy đi ra, chuyện Lương Nhạc Trí này, quả thực là ngoài ý muốn. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, những gì em có thể làm cho Bách Chính, đều đã làm rồi, những cái khác cũng không còn cách nào nữa. Em tôn trọng quyết định của anh ấy, em nhận thua rồi, em sẽ buông anh ấy xuống.”

Mục Nguyên cong môi.

Lương Nhạc Trí thật sự sợ Dụ Sân tiếp tục ở đây, sẽ nhìn trúng tên họ Mục này, hắn ta thúc giục nói: “Đi thôi đi thôi, bên ngoài rõ lạnh, em bị cóng thì phải làm sao?”

Mục Nguyên nhìn bóng lưng của bọn họ, hắn cuối cùng cũng phát hiện bản thân mình có một số đặc điểm không phải là tốt.

Hắn ta quá ổn trọng lịch sự.

Mà những tình địch này, một người so với một người da mặt còn dày hơn.

*

Lương Nhạc Trí là một tên ngáo.

Dụ Sân đưa hắn ta về thành phố T ngày thứ ba, sâu sắc nhận ra một sự thật, hắn ta có thể đem chính mình rét cóng.

Dụ Sân đương nhiên sẽ không đưa Lương Nhạc Trí về nhà để cả nhà hiểu nhầm, nhưng vị thái tử gia này thật biết làm bộ, làm trời làm đất, hôm nay cứ khăng khăng muốn đưa cô đi đốt pháo.

“Anh đến thì đã đến rồi, lại là năm hết Tết đén, coi như em nể tình chủ nhà, chơi cùng anh một lát.”

Dụ Sân buồn cười nghĩ, Trung Quốc có bốn lý do vô lý nhất để tha thứ cho người ta: Đến thì đã đến rồi, năm hết tết đến, người đều đã chết rồi, đứa bé còn nhỏ.

Dụ Sân sợ hắn ta nháo loạn lên, chỉ có thể đi xem xem.

Lương Nhạc Trí dẫn cô tới hồ Tiểu Ngọc đốt pháo trúc, nước ở đây sạch sẽ trong veo, ngay bên cạnh là công viên, phòng cảnh rất đẹp.

Hắn ném pháo trúc được đốt vào trong hồ, có thể bắn bọt nước lên rất cao.

Dụ Sân:trẻ con.

Mà qua một hồi, cô phát hiện chơi cùng tên ngáo này, quả thực rất vui. Đốt pháo trúc, Lương Nhạc Trí đều có thể nghĩ ra các cách chơi không giống nhau.

Đã rất lâu Dụ Sân chưa từng thả lỏng vui đùa như thế này, cũng nhịn không được cười lên.

Hai người vui vẻ chơi đùa, Dụ Sân cũng chẳng cảm thấy có cái gì, nhưng Lương Nhạc Trí lại thấy ngọt muốn chết.

Trong mắt người khác, cũng cảm thấy đôi tình nhân này cực kỳ ấm áp ngọt ngào.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen xa xa nhìn bọn họ, rũ mắt xuống.

Lương Nhạc Trí thấy Dụ Sân cười, cảm thấy có động lực, cứ khăng khằng đòi biểu diễn cho cô xem mười chuông cùng kêu. Lúc nhỏ hắn ta rất nghịch ngợm, cái gì cũng từng chơi qua.

Hắn ta giẫm lên hòn đá bên cạnh hồ, cầm pháo trúc nhét vào trong vũng bùn. Nếu như thuận lợi, đống pháo sẽ cùng nhau nổ, cực kỳ kích thích.

Bờ hồ trơn trượt, Dụ Sân ngăn cản nói: “Anh đừng đi qua đó, tôi không muốn xem cái kia.” Hồ nước này quá sâu.

“Không sao, anh trước giờ chưa từng bị lật xe.”

Âm thanh vừa phát ra, Lương Nhạc Trí bị ngã xuống hồ, Dụ Sân ngốc luôn.

Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương.

Bỗng chốc Lương Nhạc Trí hoảng lên, may mà hắn ta biết bơi, đang muốn an ủi Dụ Sân là bản thân không sao, ngay giây sau nghĩ tới gì đó, mẹ nó!

Tay hắn ta gãy vẫn chưa khỏi!

“Khụ, khụ….cứu mạng!”

“….”Dụ Sân không còn cách nào, cũng không thể để anh trai của bạn tốt nghịch ngu chết đuối được, cô cởi áo khoác ra, nhảy xuống dưới hồ.

Lạnh, nước mùa đông lạnh quá. Hai hàm răng Dụ Sân run cầm cập, bơi qua chỗ Lương Nhạc Trí càng giãy càng trôi ra xa kia, không dễ dàng gì mới túm được con hàng này.

Quần áo mùa đông của Lương Nhạc Trí, chỉ cần ngâm vào nước sẽ nặng vô cùng. Dụ Sân túm được hắn ta, chẳng sợ mượn sức nước nổi lên cũng không kéo nổi.

Lương Nhạc Trí bị sặc nước, khi con người ta bị sặc nước rất hoảng loạn, có cái gì là bắt lấy cái đất. Hắn ta túm chặt lấy Dụ Sân.

“Lương Nhạc Trí, anh buông tay, như thế này tôi không thể cứu anh được.”

Không những không cứu được, có khi hai người cùng toi mạng cũng nên.

Khuỷu tay của chàng chai quấn chặt lại.

Dụ Sân bị lạnh sắp không còn sức nữa, cô cuối cùng cũng biết vì sao Lương Nhạc Đan nói anh trai cô nàng không ở nhà đón năm mới thì cảm ơn trời đất.

Ai có thể làm đến mức này chứ! Tên hai người sống sờ sờ này.

Dụ Sân không buông ta, vẫn muốn kéo hắn ta lên.

Hồ Tiểu Ngọc đón năm mới cơ bản không có người, cô không cứu hắn ta, Lương Nhạc Trí thực sự toi đời.

Cô sặc hai ngụm nước miếng, phát hiện cách bờ vẫn còn một khoảng nữa.

Hai người sẽ không cùng nhau xong đời chứ?

Ngay lúc sau, mặt hồ “tùm” một tiếng.

Một thân ảnh màu đen bơi tới phía bọn họ.

Dụ Sân rơi vào một vòng ôm ấm áp hơn ai hết, cô ý thực được đây là ai, có một khoảnh khác, Dụ Sân muốn khóc.

Những ấm ức khổ sở của những năm này, trong một khoảnh khắc nổ tung.

Cô trong vòng tay hắn, cũng không buông quần áo của Lương Nhạc Trí, một bên đẩy lồng ngực của Bách Chính ra. Lúc này cô mới biết, bản thân không phải không biết giận, không phải không có oán hận.

Đi ra, không phải không bao giờ muốn gặp tôi nữa sao? Đừng đụng vào tôi.

Bách Chính mím chặt môi, trong mắt nổi lên mấy tia đau khổ phẫn nộ.

“Em vì hắn ta, mà không cần mạng nữa sao?” Hắn căn răng hỏi, từng chữ như chảy máu, đôi mắt cũng đố kị đến đỏ ửng, người này quan trọng đến thế sao? Cô trước giờ chưa từng yêu bản thân mình như thế. Bách Chính nắm chặt tay Dụ Sân, mạnh mẽ tách bàn tay cô ra.

Tay Dụ Sân bị tách khỏi quần áo của Lương Nhạc Trí, Lương Nhạc Trí không có người kéo lại, giãy giụa chìm xuống.

Bách Chính lạnh lùng nghĩ, chết là tốt nhất.

“Lương Nhạc Trí!” Dụ Sân bị dọa nhảy lên, vội vàng túm người lại.

Dụ Sân không biết đàn ông đố kị có bao nhiêu đáng sợ, một tiếng hô này, khiến trái tim Bách Chính đau như cắt, lí trí hoàn toàn sụp đổ.

Hắn mạnh mẽ siết lấy cằm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Hắn không đẩy cô trồi lên nữa, dứt khoát kéo cô cùng nhau chì xuống nước hồ lạnh băng.

Dưới nước không có không khí, Dụ Sân lại cực quật cường, không thèm tiếp nhận không khí hắn truyền qua.

Kỹ năng bơi lội của Bách Chính giỏi hơn cô không biết bao nhiêu lần.

Cảm giác tắc thở chậm đến, Dụ Sân hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không chịu nổi nữa, ôm lấy cổ hắn, vụng về trao đổi hơi thở với hắn.

Bách Chính điên cuồng hôn lại cô.

Rõ ràng hắn được như nguyện, mà Dụ Sân cảm nhận được, người đàn ông ôm mình, còn run rẩy hơn cả cô nữa.

Cảm giác này, giống như trầm luân, càng giống như tuyệt vọng.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bình luận

Truyện đang đọc