THÂM VIỆN NGUYỆT

Chỉ Hạnh trong đầu còn đang nổ ầm ầm, "Chàng, chàng thế nào...”

"Nàng nha, đối với người khác đều cảnh giác vô cùng phòng bị có thừa, sao đối với ta liền không có?" Tam Lang bất đắc dĩ nhỏ tiếng, “Nàng cũng không ngẫm lại, ta là tri huyện lang, văn thần bên cạnh hoàng thượng. Có thể sẽ phải sao chép sửa chữa những ghi chép bí mật của hoàng gia, sao có thể chưa từng nhìn thấy? Không ngờ nàng còn đem sách tổ tiên lưu lại tùy tiện cho ta xem... Nói thật đi, còn có ai xem?”

Chỉ Hạnh ngây ngốc lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh hồn lại, khẩn trương nắm lấy Tam Lang, "Chàng, chàng có thể... sau khi nương truyền cho ta, trừ chàng ra ta chưa từng cho bất kì kẻ nào biết!

Quả nhiên. Tam Lang thở dài, lấy dược cao, nhẹ nhàng xoa ngón tay có chút sưng đỏ của nàng, "Nàng tin ta như vậy... Ta cũng không biết phải nói gì cho tốt. Ta nên đem nàng giấu gấp.”

"... Đừng cho cẩu hoàng đế biết. Bọn họ không phải thứ tốt..." Chỉ Hạnh rơi lệ.

"Sao có thể? Ta còn sợ hắn quan tâm đến nữ nhi chúng ta. Thái tổ hoàng đế để lại di mệnh, phải nâng hậu nhân của Phó thị lên vị trí hoàng hậu.”

"Ai thèm?" Chỉ Hạnh căm giận mắng, "Cái tên tiểu nhân đó! Hoạn nạn thì hứa cái gì cả đời cả kiếp chỉ hai người, thái tổ nãi nãi giúp hắn có được thiên hạ, khi phú quý thì cái gì cũng quên... không để thiên hạ đổi chủ, đã là thái tổ nãi nãi niệm tình cũ rồi...”

Càng nói càng thương tâm. Phó thị đích truyền mỗi thế hệ đều kính trọng thái tổ nãi nãi tài ba kia. Nghĩ xem không có bà tức không có Đại Yến, cân quắc hồng nhan quản lý một nửa thiên hạ, bụng lớn từ trong cung bị tổn thương tức giận rời khỏi, lại có thể tạo được sản nghiệp to như vậy, nuôi dưỡng nữ nhi, mở ra Phó thị đích truyền.

Nhưng người truyền kỳ như vậy, đến chết còn vì phẫn hận tên Mộ Dung Xung bạc hạnh kia, mắt cũng không chịu nhắm.

Đời đời đích truyền, khổ cực nhiều mà vui vẻ rất ít, hồng trang huyết lệ, giao phó trong khuê cá

Cẩn thận gõ cửa, Như Ý không được tự nhiên hỏi, "Cô nương? Cô gia? Có cần dâng trà không?" Nàng hất tay Cát Tường đang liều mạng túm tay áo nàng. Mơ hồ ước chừng nghe tiếng khóc, nàng càng lo lắng. Cô nương chịu ủy khuất lớn như vậy... Cô gia sao không chịu dỗ dành một chút, còn mặc người khóc thành như vậy... Phải biết rằng cô nương chỉ có khuôn mặt là mềm mại, tính cách so với nam tử hán còn kiên cường hơn.

"Xem xem, nha đầu của nàng trung thành chưa." Tam Lang nhẹ nói, giúp nàng lau vết lệ, trầm ổn lên tiếng, "Tiến vào dọn dẹp, rồi dâng trà đi.”

Như Ý đáp lời, vội dẫn tiểu nha đầu vào thu thập, dâng trà. Đang nghiên cứu sao cái bàn lại có thêm năm lỗ, đã bị Cát Tường vừa lôi lại kéo.

Đúng nha, lỗ gì không quan trọng. Cô nương trốn bọn họ lau nước mắt mới là chuyện lớn. "Cô, cô gia, nô tỳ lắm miệng. cô nương chúng tôi hôm nay thật sự ủy khuất... Đừng khiến người quá khổ sở. Có câu giận hại gan, lo hại phổi, lúc này tức giận sẽ không tốt...”

"Muội đâu phải chỉ có lắm miệng?" Cuối cùng Cát Tường đạp nàng một cái, kéo nàng cáo lui, một đường còn nhỏ giọng cãi nhau, khiến Chỉ Hạnh buồn cười.

"Một đứa thật thà như cái gì, một đứa tinh ranh đòi mạng." Nàng lải nhải.

"Vẫn có người thương người nhớ đây này." Tam Lang thổi thổi tách trà cho nàng, "Sợ ta bắt nạt nàng

"Ta còn không thương chàng sao?" Chỉ Hạnh hít hít mũi, có chút tức giận bưng trà uống.

"Trước mắt là thương... Ta dám nói cho dù ta nạp thiếp thất, nàng cũng sẽ đối tốt với ta." Tam Lang vỗ vỗ Chỉ Hạnh sặc ho không ngừng, "Uống chậm chút, có ai giành với nàng đâu? Nhưng nếu ta phụ nàng, Hạnh nhi của ta liền không có, chỉ còn lại ‘Phùng phu nhân’.”

Phu quân này quá thông minh cũng là chuyện phiền phức a... Việc gì cũng không lừa được, thiếu chút còn hại nàng sặc chết.

"Phùng phu nhân không tốt sao? Được thể." Nàng không muốn nói đến việc này.

Tam Lang kề sát bên tai nàng nhẹ nói, "Nhưng ta chỉ thích Hạnh nhi.”

Hắn thỏa mãn nhìn lỗ tai Chỉ Hạnh từ từ đỏ lên, hai má non mềm so với thoa phấn còn đẹp hơn. Mặc dù đã nghĩ qua rất nhiều lần, hắn vẫn nhịn không được hỏi, "Vì sao tin ta?”

Chỉ Hạnh yên lặng thật lâu, "Kỳ thật, cho dù không phải ta, cô nương nào khác gả cho chàng, chỉ cần đối tốt với chàng một chút, thông minh chút, không dễ nghe dễ tin, khoan dung chút, nguyện ý hiểu chàng..." Nàng đếm một hồi, "Chàng cũng sẽ đối xử rất tốt với người đó.”

... Một cô nương có nhiều ưu điểm như thế, cũng chỉ có duy nhất Hạnh nhi khôn khéo có khả năng chỉ đối với hắn ngốc khờ mới làm được. Tam Lang có chút không bên khóc hay cười nghĩ.

"Chàng muốn thật đơn giản, nhưng ai cũng không cho chàng. Vừa vặn khi chàng cái gì cũng không có, ta gả cho chàng. Chàng đối với ta rất tốt, cho nên ta tin chàng." Cho dù tương lai hắn cái gì cũng có, không còn tin được nữa, ít nhất nàng còn có khoảng thời gian tốt đẹp.

Tam Lang ôm nàng lên chân, vuốt nhẹ đầu ngón tay của nàng theo thói quen, rõ ràng đã nói với nàng mọi thứ đều đủ dùng, khi rảnh rỗi nàng vẫn châm tuyến không rời tay.

"... Có một thời gian, ta đối với nữ tử luôn kính nhi viễn chi(kính trọng nhưng không dám đến gần)." Tam Lang chậm rãi lên tiếng, "Nhìn thấy cô nương cười với ta, bên tai ta chỉ vang lên những lời di nương mắng. Bà nói bà không phải chó mèo đồ chơi, bà không hận nương ta. Bởi vì... nương ta cũng bị cha ta đùa bỡn, thân phận cao chút cũng không tốt bao nhiêu. Chân chính giẫm nát đời bà, là cha ta.”

Tam Lang giọng nói khàn khàn, "Đùa giỡn nhiều nữ nhân như vậy, bọn họ cũng là người, nhưng tương lai của bọn họ căn bản lại không thuộc về bản thân mình. Di nương nói... bà ước gì nhanh chết đi. Nếu không phải cha còn nắm tánh mạng người nhà bà, bà liền thắt cổ cho xong...

"Ta làm không được. Ta không gánh vác nổi cuộc đời của nhiều người như vậy. Không được, Hạnh nhi, ta liên lụy nàng. Ta sẽ liên lụy nàng cả đời... Nhưng hãy để ta chỉ liên lụy một mình nàng đi...”

Giọng của hắn, thực mệt mỏi, thực ưu thương. Đây xem như là chấp nhận (việc có thể bị hạ thuốc ko có con > cùng giải thích sao... Nhưng u sầu dường như vẫn còn tẩm trong ánh trăng thu.

"Ta còn lo lắng chàng quá thông minh... Kết quả vẫn là một kẻ ngốc." Chỉ Hạnh nhẹ cười một tiếng, "Quên đi, không tính toán với chàng. Chàng không phải nữ nhân, đương nhiên không biết nữ nhân muốn nhất là gì. Đời này của chàng, chỉ có thể liên lụy một mình ta. Quân tử lời hứa đáng ngàn vàng, tương lai chàng đừng hối hận.”

Tam Lang nở nụ cười nhàn nhạt. Giải tỏa được một luồng uất khí tích tụ rất sâu. Trước kia hắn không tin cái gì giải ngữ hoa, hiện tại cuối cùng đã hiểu... Giải ngữ lại giải ưu.

"Ta làm việc cho Mộ Dung hoàng thất, nhưng ta không phải họ Mộ Dung, cũng học không được phong phạm của thái tổ hoàng đế." Tam Lang đáp.

Chỉ Hạnh hài lòng. Vì khao thưởng phu quân, nàng hiếm khi chủ động... Mặc dù vẫn khiến Tam Lang hóa bị động thành chủ động, lật người vùi dập qua lại, vùi dập chưa đủ, Tam Lang còn thì thầm cho nàng biết, trộm lật xuân cung họa sách trân quý của hoàng đế, có thể dựa theo sách vở một phen, xấu hổ đến nàng cắn Tam Lang vài cái, càng giống như lửa cháy đổ thêm dầu.

Nàng đau thắt lưng, nhưng chết cũng không cho Tam Lang xoa thắt lưng... Càng xoa càng không xong, nhất định sẽ xoa đến chỗ không nên xoa.

Ngày đó nàng thực đi không nổi, để Tam Lang dỗ ngủ lại. Lần đầu tiên không thể thức dậy hầu hạ phu quân, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao.

Thức dậy phát hiện trên bàn nhỏ đầu giường đặt một cái bát sứ trắng in hoa, thả đầy lá sen, từng đóa từng đóa hoa trắng nhỏ nở rộ, trôi nổi trên nước trong.

Như Ý lải nhải, "Cô gia trời vừa sáng liền chạy ra ngoài, hái lá sen nước này không biết muốn làm gì, cũng không phải muốn ăn, còn đặc biệt muốn người lấy bát sứ trắng in hoa này ra, thêm nước thì người không cần, tự mình múc nước trong giếng đổ vào... Tuy nói đã vào thu, nhưng nếu thật muốn đưa hoa, cũng vẫn còn một ít sen cuối mùa mà? Hoa này vừa nhỏ lại không đẹp...”

Lười biếng tựa vào giường, nàng nhìn lá sen hoa trắng, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.

Ở trong mắt nàng, đây chính là loài hoa đẹp nhất trên đời này.

Bình luận

Truyện đang đọc