THẦN CHI TẢ THỦ

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Vẫn quy củ cũ, 3 trận thắng 2.

Bởi vì đã tháo ra mấy phím, không thể nhảy lên và lui về phía sau, đây là một trận chỉ có công kích. Hai người chỉ có thể dùng thính lực để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, chỉ cần lộ mặt, chính là chết.

97 làm như không có chuyện gì, mở lon coca, mới chỉ vừa uống được một ngụm, trận so tài đã kết thúc.

3 trận thắng 2, cô thành công thắng 2 trận.

Đáng tiếc là, bởi vì theo thói quen cho dù tháo bàn phím, cô cũng vẫn theo bản năng đụng phải phím lùi về sau: “Tôi phạm quy, anh có muốn chơi lại không?”

“Không cần, thua cô không hề mất mặt.” grunt đứng lên, tùy ý cầm một quả táo trên bàn, dùng dao gọt hoa quả tự mình gọt vỏ.

Rất nhanh một hàng dài vỏ táo mỏng manh rơi xuống, hắn bổ thành mấy miếng.

Dùng tăm xiên một miếng rồi thế mà lại trực tiếp đưa cho Ngải Tĩnh.

Ngải Tĩnh có chút ngạc nhiên, thậm chí có chút không biết làm sao.

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, liền thản nhiên nhận lấy: “Cảm ơn.”

grunt cười cười, đem mấy miếng khác đặt trên đĩa, đưa cho cô và 97, chính mình thì dùng tay cầm lên ăn.

Bốn người đều không phải là người quen thuộc gì, tự nhiên cũng chả có gì để nói chuyện. Cũng may có đề tài thể thao điện tử, Ngải Tĩnh cũng coi như là theo cô nhiều năm, mưa dầm thấm đất, cũng coi như có thể cùng grunt và 97 nói chuyện. Hàn huyên một lúc lâu, chị cô mới có chút kỳ quái nhìn máy tính trên giường hỏi: “Vì sao chỉ có hai người bọn anh mà lại dùng nhiều máy tính thế?’

“Còn có một người nữa, ” 97 cười rất là tươi, chỉ chỉ máy tính grunt vừa dùng, nói: “Máy tính kia chính là của cậu ta.”

Hắn còn muốn nói điều gì đó, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra.

Có một người trong tay cầm thẻ phòng, một tay cầm một cái túi nylon cực đại đi tới. Lúc cô ngẩng đầu lên, cậu cũng vừa lúc nhìn thấy những người ở trong phòng, vành mũ bị kéo thấp cũng không ngăn được đôi mắt đang nhìn Ngải Tình. Cậu thế nhưng lại có thể dễ dàng phân biệt được cô và chị gái song sinh.

Cậu dường như đã cao thêm hai mấy cm rồi, thế nhưng khuôn mặt thì không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp như tranh vẽ, không có bất kỳ đường dư thừa nào, cũng không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.

“Đây, chính là người này, em gái cô chắc là biết cậu ta, đội trưởng đội DotA năm ấy thi đấu tại giải vô địch châu Á, Dt, ” 97 vỗ vỗ tay hoan nghênh Dt ý bảo, “Tôi sắp chết khát rồi, cho tôi chai nước uống nhanh lên.”

Cậu đi tới, đem cả túi đồ uống lạnh để lên giường.

97 rất nhanh mở túi nylon, lấy chai nước mình muốn uống, grunt vẫn ở chỗ cũ ăn táo.

Cô có chút cảm thấy không thể tin được, nhìn Dt, chậm rãi cười rộ lên.

Đang muốn nói gì đó, cậu đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, khẽ mím môi cong lên, chính là đang mỉm cười:

“Tôi đã trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc