THẦN CỐ

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Đến chỗ ở tạm thời của sứ giả mà các quý tộc đại nhân phái tới tại Thành Đông người đánh xe nói, Ningya mới biết đoàn người mình thấy tại Công hội Ma pháp hoàn toàn là pháp sư nhỏ, nơi này mới là đại pháp sư. Hai chiếc xe ngựa cùng lúc tiến vào đủ khiến cho cửa lớn bị lấp đầy, một khe hở nhỏ cũng không thấy, đầu người nhốn nháo như sóng biển màu đen, lũ lượt.

Ningya đứng cạnh cửa, còn chưa quyết định có nên đi vào hay không, thì đã bị luồng sức mạnh từ phía sau từng chút một đẩy vào bên trong, trong nháy mắt đã đến cửa chính. Trong đây vốn phải là một vườn hoa mỹ lệ, hiện tại chỉ còn dư lại vườn, hoa cùng cánh hoa đều không nhìn thấy. Đi lên trước nữa một chút, liền cảm nhận phía trước có người từ giữa đi ra ngoài, hai dòng người va chạm nhau, chen chúc càng ngày càng ác liệt. Phía trước chen về phía sau, mặt sau lại chen lên phía trước. Ningya cảm thấy mình như chiếc lá rụng trôi nổi bên trong dòng nước xiết, trọng tâm cơ thể đung đưa không ngừng.

“Thả lỏng.” Âm thanh Người Lùn từ bên trái cậu truyền đến.

Với chiều cao của chính mình còn bị chôn vùi ở trong đám người, Người Lùn sợ là càng khổ cực hơn đi. Ningya cố gắng quay đầu, muốn nhìn tình hình hiện tại của hắn một chút, lại chỉ thấy một khối lông ngực đen thùi lùi.

“Đừng căng thẳng.” Âm thanh Người Lùn lại từ bên phải truyền đến.

Ningya: “…” Có lẽ vào lúc này, dưới đất lại càng có ưu thế hơn?

Vất vả lắm mới được đẩy ra cửa lớn của biệt thự, còn chưa kịp thở phào, đã bị chắn đường đi, hỏi tên dong binh đoàn của cậu, quy mô lớn ra sao, có ma pháp sư hệ Mộc hay không.

Người kia một hơi hỏi mấy vấn đề, cũng không ngắc ngứ, hiển nhiên là hỏi hỏi nhiều đến tê liệt rồi, thấy Ningya hơi chần chờ, liền đẩy cậu một cái ra ngoài.”Nghĩ xong rồi thì hãng đi vào! Đừng làm mất thì giờ!”

Thấy phía sau người đông nghìn nghịt, thì biết đối phương nói không sai, nhưng Ningya từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên bị người từ bên trong đẩy ra, còn nói năng không lưu tình như vậy, nhất thời giật mình, thế nhưng phía sau lực tới quá lớn, xấu hổ, lúng túng vân vân còn chưa kịp cảm nhận, người đã bị đẩy đến trước mặt người kia lần hai. Người kia mí mắt không nhấc: “Nghĩ xong rồi?”

Ningya nói: “Tôi…”

“Kế tiếp.” Đối phương đưa tay ra, đang muốn lại đẩy người, đầu gối rắn chắc bị đạp cho một phát, quỳ rạp xuống đất. Bàn chân Người Lùn không chút nào che giấu ý tứ, đắc ý dào dạt mà thu chân, quay đầu lại phía Ningya khoe công.

Ningya đau đầu xoa xoa thái dương.

Bầu không khí có chút kỳ quái, ở ngoài ồn ào bên trong yên tĩnh — người ngoài cửa còn đang nhao nhao, trong cửa lại bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ. Vấn đề làm thư ký không phải ngày hôm nay tính tình mới không tốt, những người khác đương nhiên cũng đã trải nghiệm qua, nhưng để có thể kiếm được giấy thông hành đến Langzan, bọn họ đều chịu đựng, ầm ĩ đến như vậy vẫn là lần đầu tiên.

“Ngươi lại dám…”

“Ồn ào cái gì thế!”

Thanh âm bất đồng, nhưng lại cùng kiểu giọng điệu ngạo mạn.

Nam tước Reeves  tay đút túi áo, nghênh ngang kiêu ngạo xuống lầu. Nắm trong tay quyền hành phê chuẩn văn kiện qua cửa Langzan khiến hắn trở thành người “hot” nhất Peldip,  mấy vị đại quý tộc quyền cao chức trọng Senlisja  đều phái người lôi kéo giao tình với hắn, giá trị bản thân như nước lên thì thuyền cũng lên, thái độ đương nhiên không giống trước. Trong suy nghĩ của hắn, dù là vương thất Senlisja đến, thì bản thân cũng không cần phải quá kiêng dè, bời vì hắn đại diện cho vương thất Langzan.

Đã như thế, tại Senlisja hắn còn phải kiêng kỵ ai?

Sau đó hắn liền thấy người mà mình nhất định phải kiêng kỵ.

“Điện, điện điện điện… Hạ?”

Nam tước Reeves  chân cẳng bụng run lập cập, lảo đảo vọt tới trước mặt Ningya, gót chân không cẩn thận đạp xuống tên lính bị thương đầu gối nào đó đang chuẩn bị cáo trạng.

Điện hạ?

Nằm dưới đất, đứng ở bên trên, vây quanh trung tâm, hết thảy đưa mắt nhìn người đang bị Nam tước Reeves  nắm chặt hai tay.

Ningya một bên lúng túng nói: “Ngài khỏe, Nam tước Reeves.”

“Ngài còn nhớ thần!” Nam tước Reeves vui sướng đến cánh tay đều  run rẩy, “Ngài thế mà còn nhớ thần! Thần còn chưa cùng ngài nói một lời nào trong buổi tiệc sinh nhật ngài mười hai tuổi. Khi đó thật là náo nhiệt, mặt mũi của ngài thật lớn, nghe nói Senlisja còn phái một vị công chúa đến, chúng ta còn tưởng rằng các ngài sẽ xảy ra một đoạn giai thoại đấy.”



Vị công chúa kia chừng bốn mươi tuổi, là bạn tốt của mẫu thân cậu, thì có thể xảy ra cái giai thoại khỉ gì? Nhận mẹ nuôi sao?

Nhưng mà nhiều năm như vậy, hắn thực sự một chút cũng không thay đổi. Bản thân sở dĩ có ấn tượng với hắn, cũng phải kể đến công lao cử chỉ khoa trương chứ không phải dựa vào lời nói và việc làm của hắn. Hắn có thể đến tiệc rượu sinh nhật của mình, cũng là bám víu vào dì họ của cậu, cái kỹ năng “miệng lưỡi trơn tru” mà phụ vương phê bình kia trong đám quý phụ sử dụng rất tốt, nên mỗi khi mẫu hậu nhắc tới hắn đều là gương mặt ôn hòa.

Ningya đang muốn nói điều gì đó, thì phát hiện ánh mắt soi mói khả nghi đằng sau: “Khụ. Chúng ta có thể ra chỗ khác rồi nói tiếp được không?”

“Được, xin mời ngài, điện hạ.” Nam tước Reeves  quay người dẫn đường, phía dưới đột nhiên thò ra một cái tay, kéo ống quần của hắn, từ từ đứng lên, nghi ngờ liếc nhìn Ningya một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu ta là ai?”

Nam tước Reeves  kiêu ngạo ưỡn ngực hô: “Ngài chính là…”

“Khụ khụ.” Ningya dùng tay ra hiệu suỵt một cái.

Nam tước Reeves  lập tức trừng mắt nhìn người vừa hỏi: “Mắc mớ gì đến ngươi! Chăm chỉ làm việc đi, đừng có mà lúc nào cũng nằm trên đất lười biếng.”

Người vừa hỏi: “…” Nói thật hay nha. Hắn dưới mấy trăm con mắt nhìn chăm chú, ung dung nằm trên đất lười biếng? Dù đoán được thiếu niên bị mình đẩy ra hai lần có lai lịch lớn, hắn vẫn không nhịn được trừng mắt kẻ đầu sỏ đá mình. Một tên Người Lùn nhỏ bé mà cũng dám xằng bậy như thế!

Ningya đã cùng Nam tước Reeves  lên lầu, Người Lùn đi chậm một bước, đúng lúc bắt được ánh mắt của hắn, lập tức nở nụ cười: “Anh đang mắng tôi.”

Người vừa hỏi lỗ mũi vểnh lên trời: “Không có.”

Ngón tay Người Lùn nhẹ nhàng phẩy qua đầu gối của hắn, chậm rãi đi lên.

Lên trên lầu, Nam tước Reeves đã pha sẵn cà phê, đối diện Ningya kể khổ, nếu không phải giữa hai người cách bàn trà, phỏng chừng đã dán lên.

Người Lùn khóe miệng lạnh lùng, từ từ đi tới.

Nam tước Reeves cảnh giác quay đầu liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói: “Điện hạ, chúc mừng ngài thu một thị vệ trung thành có thể tin tưởng.” Rồi xoay mặt tiến đến bên tai Ningya nhỏ giọng nói: “Có thể tin được không?”

Đương nhiên…

Không.

Ningya sẽ không quên bản thân tại sao biết Người Lùn, càng sẽ không quên bối cảnh phức tạp Hắc Ám Thần điện  cùng Quang minh Thần hội phía sau hắn. Người Lùn sở dĩ ra tay đối phó tên vừa hỏi kia, có lẽ là cố ý muốn  trước mặt mình biểu hiện một chút? Từ khi rời khỏi Quang Minh thần hội, cậu phát hiện Người Lùn không biết vô tình hay cố ý làm cậu vui lòng, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cậu theo thói quen đối với bọn họ âm mưu bàn về.

Thấy Ningya hơi lắc đầu, Nam tước Reeves dùng anh mắt “Trong lòng hiểu rõ”, lập tức nói một tràng dài lời khen ngợi Người Lùn, sau đó phân hắn đến phòng khách tiếp đãi, còn bản thân dẫn Ningya vào thư phòng mật đàm.

Đến cửa thư phòng, Nam tước Reeves sắc mặt lập tức liền thay đổi, thống khổ nắm lấy vai Ningya nói: “Điện hạ! Langzan cần ngài!”

Ningya hỏi: “Tôi có thể làm gì?”

“A?” Nam tước Reeves liếm môi, mặt ngây mấy giây mới nói, “Sự tồn tại của ngài chính là cổ vũ tinh thần đối với chúng thần! Mục tiêu nhìn xa trông rộng của ngài chính là mục tiêu chúng thần tiến tới!”

Ningya vốn còn tưởng rằng hắn thật sự có kiến nghị gì hay, nghe nửa ngày liền thất vọng, với quyết định  phái hắn đến Senlisja chiêu mộ đoàn lính đánh thuê của phụ vương sinh ra hoài nghi sâu sắc. Qua vài lời nói khách sáo, cậu đã rõ nguyên nhân.

Nam tước Reeves cũng không biết việc Đông Côi Mạc đang từng chút một nuốt chửng Langzan, toàn tâm toàn ý tin tưởn lời nói dối của quốc vương, bởi vì trong nước xuất hiện đám cướp xuất quỷ nhập thần, cho nên cần thiết chiêu binh mãi mã.

Bản thân phụ thân cũng không tin tưởng hắn, Ningya càng sẽ không đần độn mà nói ra chân tướng, sau khi trò truyện linh tinh vài câu, cậu yêu cầu văn kiện qua cửa của hắn.

Nam tước Reeves không chút do dự đưa cho cậu một xấp.

Ningya lật qua lật lại, nghi ngờ nói: “Không cần viết tên sao?” Tại sao giống nhau như đúc thế này?

Nam tước Reeves nói: “Quá nhiều người, hoàn toàn không kịp. Bây giờ chúng ta cần nhất chính là nhân tài! Cái khác tạm thời tính sau.”

Ningya lại không nghĩ như vậy. Cậu lần này ra đi, tuy rằng gánh vác trọng trách tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng không có với người nào cũng nói ra toàn bộ chân tướng, cho dù là nơi được Mộng đại lục công nhận công bằng nhất Học viện Ma pháp St. Paders, cậu cũng chỉ dám nói một phần. Cái giá của việc hoàn toàn tin tưởng cao đến đáng sợ, chỉ cần thua một lần là có thể thua cả vận mệnh quốc gia Langzan. Một khi có một quốc gia khác biết tới thông tin khủng hoảng tại Langzan, lòng mang ý đồ xấu, những quốc gia khác sẽ như lang sói ngửi thấy được mùi thịt thơm, lũ lượt kéo tới.

Lúc đó Langzan còn có sức lực chống đỡ lại sao?

Ningya cau mày, đang muốn thở dài, thì thấy  một bóng người đứng dán vào cửa sổ thư phòng, khẩu khí kia ngay lập tức thu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc