THẦN THÊ - TRẦM THỤY THANH TỈNH MỘNG

Ta tiếp lời, giọng nhẹ nhàng mà đanh thép: "Nhưng, sao lại có chuyện giam giữ quan viên triều đình, phạm vào tội đại nghịch bất đạo thế này?"

"Ta đang mang thai đích tôn của nhà họ Trình, rất cực nhọc, cần được phu quân ở bên chăm sóc, thật không ngờ thúc phụ lại giam giữ phu quân ta."

"Hay là ngài muốn khiến ta lo nghĩ quá độ, làm tổn thương đứa bé trong bụng?"

"Nếu đúng vậy, ta nhất định sẽ vào cung diện thánh, thưa chuyện với Hoàng thượng!"

"Ngươi! Ngươi…" Trình Đồng Diệc trợn mắt, giận dữ chỉ vào ta, "Ngươi nói năng hồ đồ, ngang ngược không biết lý lẽ!"

"Ai da!" Ta đưa tay ôm trán, tỏ vẻ choáng váng: "Mang thai đích tôn nhà họ Trình, thật là vất vả quá. Thúc phụ không ngại để ta ngồi xuống chứ?"

Nói xong, ta thẳng thừng ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Những người xung quanh dù không hài lòng nhưng cũng không dám hé răng—

Trước đây, khi phụ mẫu của Trình Văn Cẩn còn sống, bọn họ từng được hưởng ân huệ lớn lao.

Nếu không nhờ phụ mẫu của nàng, bọn họ làm gì có được địa vị hôm nay.

Trình Đồng Diệc dù tức giận, nhưng nghe ta nói sẽ kiện lên Hoàng thượng, hắn vẫn có phần kiêng dè.

"Ta là thúc phụ, quan tâm đến việc cháu mình nối dõi tông đường, muốn tìm cho nó một thiếp thất tri kỷ thì có gì sai?"

"Phụ nữ hay ghen tuông, chính là vô đức." Hắn vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta mỉm cười: "Đáng tiếc, phu quân ta là một chính nhân quân tử, chỉ yêu thương duy nhất mình ta, tuyệt không giống như một số kẻ nuông chiều thiếp thất mà hắt hủi chính thê."

"Thúc phụ, nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân của đại công tử nhà ngài, chính là phu nhân chính thất của ngài, đúng không? Bà bị ngài lạnh nhạt để rồi bệnh tật mà chết, chuyện này chẳng lẽ không đúng sao?"

"Ngươi—láo xược!"

Ta không để ý đến cơn giận của hắn, chỉ thản nhiên nói: "Nhân đây, thay ta gửi lời chia buồn đến vị thúc mẫu mà ta chưa từng gặp mặt kia."

Lời ta vừa dứt, Trình Đồng Diệc lập tức câm lặng, không dám nói thêm lời nào.

Dù sao, đối với một gia tộc lớn như nhà họ Trình, thể diện là thứ quan trọng nhất.

Chuyện "sủng thiếp diệt thê" chính là một đại ô nhục.

Những thúc bá trước đó còn tỏ thái độ đứng về phía Trình Đồng Diệc cũng đồng loạt im lặng—ai lại muốn dây vào vũng nước đục này?

Suy cho cùng, Trình Văn Cẩn mới là huyết mạch chính thống của nhà họ Trình.

Giờ đây, khi phu nhân của nàng đã mang thai, đồng nghĩa với việc dòng m.á.u chính thống của nhà họ Trình đã có người kế thừa.

Điều này càng củng cố địa vị của Trình Văn Cẩn trong gia tộc.

Ai còn dám công khai đối đầu với nàng nữa?

Rời khỏi từ đường, ta mới thực sự thả lỏng cơ thể đang căng cứng.

Trình Văn Cẩn đỡ lấy ta: "Vãn Vãn! Đứa bé trong bụng…"

Ta viết một chữ "Phó" vào lòng bàn tay nàng.

Thấy ta không muốn nói thêm, nàng cũng không hỏi nữa.

"Vãn Vãn, ngươi không nên mạo hiểm như vậy. Ta đã nghĩ ra đối sách, ta có thể…"

"Ngươi muốn lật bài ngửa sao? Hiện giờ mọi việc vẫn chưa đủ, hắn vẫn ở trong bóng tối, còn ngươi thì ở ngoài sáng."

"Hôm nay ta đã nói những lời đủ khó nghe, Trình Đồng Diệc trong thời gian tới sẽ không dám tìm chúng ta gây chuyện nữa. Tranh thủ được thêm chút thời gian, càng có lợi cho việc tìm chứng cứ."

"Văn Cẩn, ngươi chỉ cần tiến lên phía trước, ta mãi mãi là hậu thuẫn của ngươi."

Trình Văn Cẩn nhìn ta, đột nhiên cúi đầu tựa vào vai ta.

Ta còn tưởng nàng lại muốn làm nũng, đang định trêu chọc nàng.

Không ngờ khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đã đầy nước mắt.

"Vãn Vãn, ngươi vì ta mà ủy thân với Phó Nghiễn Từ, hu hu hu! Hắn từ nay không còn là huynh đệ của ta nữa, hu hu hu…"

Ta xấu hổ: "Đừng nói nghe thảm như vậy—là ta ép hắn đấy!"

Trình Văn Cẩn trừng lớn mắt: "Vãn Vãn, ngươi…!"

"Thật mà, hắn gần đây cứ đến Trình phủ chính là để tìm ta trả thù."

Trình Văn Cẩn lẩm bẩm: "Vậy ra đây là lý do mấy ngày nay hắn cứ thất thần, làm việc cũng không tập trung…"

"Đương nhiên, ngươi biết đấy, đàn ông mà không biết tự yêu quý bản thân thì chẳng khác nào một cây bắp cải héo. Hắn vừa mất đi sự trong sạch, cần thời gian để hồi phục tinh thần là chuyện thường thôi."

Trình Văn Cẩn trước mặt ta thường ngây ngô đáng yêu, thích làm nũng.

Nhưng khi đối diện với chính sự, nàng lại vô cùng dứt khoát, không chút mơ hồ.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, nàng đã thu thập được một loạt chứng cứ và nhân chứng, đủ để chứng minh cái c.h.ế.t của Trình Tướng quân và Trình phu nhân năm xưa không phải là tai nạn.

Bình luận

Truyện đang đọc