THẦN Y ĐÀO HOA



Người đàn ông nằm dưới đất cũng
nghe thấy lời của ông cụ nói, càng tức giận muốn ngất đi, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lão tử ăn vạ, con mẹ mắt ông bị mù rồi à, lão tử là đau thật được chưa?
“Đúng vậy, nhìn qua cái tên này thì biết không phải là người tốt rồi, tôi thấy chúng ta nên tránh xa cậu ta ta ra, một lát lại vu oan cho chúng ta.

” Lại thêm một phụ nữ trung niên khác nói.

Mọi người xung quanh vừa nghe thấy, liền nhanh chóng lùi lại, nhìn người đàn ông trên mặt đất như nhìn một con rắn, sợ rằng anh ta sẽ ăn vạ đến mình.

Diệp Thiếu Xuyên suýt chút nữa cười vỡ bụng, nhưng trên mặt lại ra vẻ lưỡng lự: “Như vậy không được đâu, nếu anh ta thật sự bị bệnh thì sao?”
“Anh ta bị bệnh là chuyện của anh ta, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, hơn nữa, dáng vẻ vừa chửi bới vừa động thủ của anh ta vừa rồi, ở đâu có người bệnh như vậy chứ?” Người phụ nữ trung niên nói.

“Đúng vậy, chàng trai, cậu không thể tốt bụng tùy tiện được, việc như vầy tin tức đưa tin mỗi ngày, đều là không cẩn thẩn đụng phải, cần gì tôi nói chứ, bây giờ lũ ăn vạ cũng vô cùng can đảm, ăn vạ trên đường thì bỏ đi, còn chạy tới bệnh viện ăn vạ nữa…”
ông lão tiếp tục nói.

101…
Người đang ông trên đất giận run cả người, nếu không phải đầu gối và đầu ngón tay đau tới mức không chịu nổi, thì hận không thể một đấm đấm chết lão già này rồi.


“Làm gì đấy, làm gì đấy?”
Đúng lúc này, một giọng nói lớn vang lên bên ngoài đám đông truyền đến, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, tay cầm bộ đàm chen vào đám đông bước vào.

Người bảo vệ liếc nhìn mọi người,
trong miệng chửi bới: “Các người đang làm gì, hả, chắn ngay cửa ra vào, có biết khoa nội trú nhiều người không, mau giải tán!”
Anh ta vừa nói, ánh mắt lại rơi lên người đàn ông đang nằm trên đất, sắc mặt bỗng thay đổi, vội vàng chạy tới: “Trương thiếu, anh bị làm sao vậy, sao lại nằm trên mặt đất?”
Vừa nói, anh ta vừa đi tới đỡ lấy người đàn ông, nhưng không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay thứ hai, người đàn ông kêu lên đau đớn, hét lớn mắng: “Vương Tam, con mẹ mày bị mù à, không biết nhẹ tay xíu sao, không thấy lão tử bị thương sao?”
“Bị thương? Được được, vây tôi sẽ nhẹ tay, anh từ từ thôi.

” Nhân viên bảo vệ lo lắng cố đỡ hắn ta đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông dùng khuỷu tay đẩy ra, vẫn nằm trên mặt đất, chỉ tay về phía Diệp Thiếu Xuyên hét lớn: “Lão tử không cần mày đỡ, mau đi gọi người, giữ tên tiểu tử này lại cho tao, mẹ nó, dám đánh lão tử, lão tử sẽ giết nó.


Trong câu nói cuối cùng, hét lên một cách cuồng loạn, gân xanh nổi lên, dữ tợn khủng khiếp, rõ ràng là hận Diệp Thiếu Xuyên đến tận xương tủy.

“Hử?”
Nhân viên bảo vệ sửng người, ngẩng
đầu nhìn Diệp Thiếu Xuyên.

“Ây da, chàng trai, cậu mau đi đi!”
Ông lão vừa nhìn thấy, liền vội vàng nói với Diệp Thiếu Xuyên.

Lúc này, đám đông cũng biết chuyện có vẻ phức tạp, không đợi nhân viên bảo vệ đứng dậy thì đã giải tán rồi.

Nhìn bước đi mạnh mẽ của ông lão, Diệp Thiếu Xuyên trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, lắc đầu, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt đày sát khí của nhân viên bảo vệ đó, thong thả bước đi.

Nhanh, chặn anh ta lại!
Người đàn ông vội vàng hét lên.

“Đừng đi!” Nhân viên bảo vệ cũng nhanh chóng đuổi theo.


“Anh muốn giống như anh ta không?”
Diệp Thiếu Xuyên dừng lại, chỉ vào người đàn ông trên đất, hỏi nhân viên bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ sửng sốt, nhận thức được liếc nhìn người đàn ông, khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Thiếu Xuyên đã rời đi không chút dấu vết, giống như tự dưng mà biến mất.

‘Đi nhanh như vậy?” Nhân viên bảo
vệ ngẩn ra.

“Vương Tam, con mẹ mày muốn chết à, bảo mày chặn anh ta lại cho tao, gọi người?” Người đàn ông trên mặt đất hét rống lên, giống như một con chó điên.

Những người đi qua lại đều nhìn hắn ta một cách kinh tởm, chỉ sợ không kịp tránh đi.

về đến phòng khám, phòng khám sạch sẽ vẫn khá náo nhiệt, vài ông lão bà lão ngồi ở cửa hóng mát, trong miệng nói vu vơ, thi thoảng lại truyền đến một trận cười.

Về rồi à?
Trong phòng khám, có một người phụ nữ trung niên đang lấy nước, còn Lữ Thanh Tuyết vẫn đang đọc sách, mãi đến khi Diệp Thiếu Xuyên bước vào mới ngẩng đầu lên nhìn, cất tiếng chào.

“Trở về rồi.


Diệp Thiếu Xuyên gật đầu, đi tới rót ly nước uống.


“Tiểu Lữ nè, đây là bạn trai của con à?” Người phụ nữ trung niên lấy nước đó nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên, dường như đang vô cùng buồn chán, đột nhiên mở miệng hỏi.

Dì Lưu, dì đừng nói bậy, Thiếu
Xuyên ở đây giúp con một tay mà thôi, không phải là mối quan hệ đó.

” Lữ Thanh Tuyết bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra là ngoài lạnh trong nóng, nói chuyện với những người hàng xóm này.

“Vậy sao, dì thấy không giống.


Người phụ nữ trung niên lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Thiếu Xuyên.

Diệp Thiếu Xuyên thấy ánh mắt của bà ta giống như đang nhìn hàng hóa vậy, trong lòng lạnh lẽo, vội vàng đi tới phía sau cái bàn rồi ngồi xuống, trên mặt lại cười nói: “Dì Lưu, tôi chưa có bạn gái mà, chị Lữ không để mắt đến tôi, hay là dì giới thiệu cho
con một người đi.

“Thật không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc