THẦN Y ĐÍCH NỮ

Hàn thị lại cười khanh khác, "Đúng vậy, trời còn chưa sáng đã vào triều, vốn tưởng ít nhất đi đến trưa mới lộ mặt, không nghĩ lúc này đã trở về rồi."

An thị đứng bên cạnh, không hợp kế mở miệng nói chuyện cũng không được, liền bổ sung: "Lão gia đi đổi quan bào, nghe nói chúng ta vội tới thỉnh an lão thái thái, liền để chúng ta ở chỗ này chờ, lát nữa hắn cũng đi đến đây."

Lão thái thái vừa nghe lời này, nhíu mày: "Chỉ sợ là trong triều có việc."

Trầm thị đặt mông ngồi vào ghế, trong tay phe phẩy khăn tăn, đem trà nha hoàn mới đứa uống nửa chén, mới nói: "Có việc cũng không liên quan đến nữ nhân quản việc nhà như chúng ta, lão gia chắc là tới thỉnh an lão thái thái."

Lời này nói ra không sai, đại sự trong triều, không liên quan đến hậu viện nữ nhân.

Nhưng lão thái thái lại cảm thấy, Phượng Cẩn Nguyên hôm nay đến Thư Nhã viên, phỏng chừng không phải thỉnh an đơn giản như vậy.

Nàng hướng ánh mắt nhìn chỗ Phượng Vũ Hành, mười phần thì trong lòng đoán được bảy, tám phần. Sợ là sự tình và nha đầu kia có liên quan, dù sao hôm qua đột nhiên quyết định đem người ở lại trong phủ, cũng phải cho mọi người cái công đạo.

Mọi người đợi không lâu, lát sau, đã thấy Phượng Cẩn Nguyên đã thay quan bào đi đến.

Đầu tiên là thỉnh an lão thái thái, sau đó lần lượt ngồi xuống bên người Trầm thị, có nha hoàn đưa trà, hắn cũng chỉ nhấp một ngụm nho nhỏ, quả nhiên, rất nhanh, ánh mắt liền dừng trên người Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ Hành có chút khẩn trương, loại khẩn trương này không phải Phượng Cẩn Nguyên mang đến cho nàng, mà nàng đoán đối phương muốn cùng nàng nói chuyện, mà việc này trăm phần trăm có liên quan đến Cửu hoàng tử.

Tuy đêm qua nàng đã biết người nọ xảy ra chuyện, nhưng dù sao cũng không tìm hiểu thêm tin tức gì. Nay lại lên triều, không chừng lại có chuyện gì phát sinh.

Nàng mờ mịt lo lắng, bắt đầu lo lắng không rõ ràng, tự cân nhắc một lát, đột nhiên phát hiện điều mình lo lắng là... người nọ muốn từ hôn với nàng?

Bên này, Phượng Cẩn Nguyên đã mở miệng: "Đúng lúc A Hành ở đây, có chuyện này vi phụ muốn nói, A Hành ngươi không cần thương tâm."

Phượng Vũ Hành khẩn trương nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên, ánh mắt không hề che dấu dừng lại cái miệng hé ra lại đóng lại trên mặt hắn, loại cảm xúc này bằng mắt cũng có thể thấy.

Nhưng cũng không nghi ngờ gì người này, dù sao đây mới là biểu hiện của một nữ hài tử có hôn ước. Hoặc là mọi người chỉ thấy thế, Phượng Vũ Hành như vậy mới là bình thường, mới phụ họa cho suy nghĩ của các nàng.

Phượng Cẩn Nguyên chán ghét bị nàng nhìn chăm chú, tùy ý giơ tay lên, rốt cuộc nói đến vấn đề chính: "Hôm nay lâm triều có triều thần lại đề nghị chuyện lập Thái tử, bị Hoàng Thượng gạt đi."

Lão thái thái đúng lúc hỏi: "Không phải nói ngày Cửu hoàng tử về chính là lúc lập Thái tử sao? Hôm qua Cửu hoàng tử đã trở về, vì sao Hoàng Thượng chẳng những không có động tĩnh, hôm nay lại còn gạt tấu chương của đại thần?"

"Ai..." Phượng Cẩn Nguyên thở dài một tiếng: "Chuyện này con cũng vừa mới biết, thật ra Cửu hoàng tử đúng là đánh lui quân địch bảo vệ biên giới, nhưng bản thân hắn cũng bị trọng thương."

Mọi người giật mình.

Lão thái thái lại hỏi: "Bị thương như thế nào?"

Phượng Cẩn Nguyên nhìn mắt Phượng Vũ Hành, nói: "Hai chân tàn phế, dung mạo bị hủy, ngay cả con nối dõi... cũng vô vọng."

Mọi người xôn xao!

Trầm thị kéo tay Phượng Trầm Ngư, vẻ mặt sợ hãi. Sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng: "Cũng may, cũng may."

Lão thái thái nhìn nàng chằm chằm, trượng trong tay gõ mặt đất một cái, cuối cùng Trầm thị biết thu liễn một chút, chỉ lôi kéo Phượng Trầm Ngư nhỏ giọng rỉ tai: "Không trách phụ thân ngươi hôm qua lưu lại các nàng, nhất định là nghe được tin đó."

Trầm Ngư gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: "Vẫn là phụ thân yêu thương Trầm Ngư."

Trầm thị rất vừa lòng cách lần này của Phượng Cẩn Nguyên, lần đầu tiên đối với ba người Diêu thị ở lại trong phủ tỏ vẻ đồng ý.

Lúc Phượng Cẩn Nguyên nói hết, thì nhìn về phía Phượng Vũ Hành, thấy nha đầu kia không có phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn mình, không khỏi nhíu mày: "A Hành?"

Phượng Vũ Hành ngẩn ra, "Dạ?"

"Ngươi chớ bi thương." Trong lòng hắn không thương nữ nhi này, lời nói an ủi cũng không đến nơi đến chốn.

Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn, hỏi lại hắn một câu: "Trước đó phụ thân nói có chuyện không muốn để ta thương tâm, chính là chuyện này?"

Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu: "Nếu không ngươi cho là gì?"

Phượng Vũ Hành lắc đầu: "Không có gì." Trong lòng cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người chỉ cho rằng nhất thời nàng không tiếp thu được chuyện này, có chút sững sờ là bình thường, Tam di nương An thị đi đến bên người nàng, an ủi vỗ vai nàng, nhỏ giọng nói: "A Hành đừng sợ, mỗi người đều có số mệnh, tuổi cập kê của ngươi còn ba năm, không vội."

Phượng Trầm Ngư cũng đi đến, mang theo bộ mặt như Bồ Tát của nàng khuyên giải an ủi: "Nhị muội muội, không cần quá thương tâm, tuy thân hắn tàn, nhưng rốt cuộc vẫn là Hoàng tử, sẽ không bạc đãi Nhị muội muội."

Lão thái thái tỏ thái độ: "Các ngươi đều là cháu gái của ta, đều là thịt trong lòng bàn tay, mu bàn tay, ngay cả A Hành ngươi phải gả ra ngoài, nhưng Phượng gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của ngươi, của hồi môn của ngươi sẽ được chuẩn bị một phần." Vừa nói vừa nhìn Trầm thị.

Trầm thị vừa nghe phải chuẩn bị của hồi môn, lập tức sẽ nổi giận, đúng lúc Phượng Cẩn Nguyên bên cạnh hung hăng ho một cái, đem cơn tức đang sinh sôi của nàng đè ép xuống.

"Con dâu sẽ làm theo." Nàng đáp lại nhưng tâm không cam lòng.

Phấn Đại vui vẻ, chỉ nói làm chính nữ lại như thế nào? Đính hôn với Hoàng tử lại như thế nào? Kết quả còn không bằng gả cho vương tộc bình thường, tốt xấu cũng là người bình thường. Cửu hoàng tử kia ngay cả con nối dõi cũng vô vọng, về sau còn gì để trông cậy vào, vương vị cũng chưa có người kế thừa. Có thể tưởng tượng Phượng Vũ Hành lúc gả có của hồi môn, mặt lại xụ xuống.

Phượng Tưởng Dung thương tâm thay cho Phượng Vũ Hành, liếc nàng một cái lại gạt nước mắt.

Nhưng vừa mới bị mọi người cho rằng cuối cùng cũng bình thường một ít, bị xảy ra biến cố lớn đột xuất đả kích đến Phượng Vũ Hành, đảo một cái mãn huyết liền sống lại, chợt nghe nàng nói với lão thái thái: "Tổ mẫu sao phải vì A Hành chuẩn bị của hồi môn?"

Tâm lão thái thái nói cháu gái này có phải là ngốc rồi hay không? Ngoài miệng thì an ủi: "Ngươi là cô nương Phượng gia, gả cho một người như vậy... Tổ mẫu sợ sau này ngươi sẽ khổ, mới nghĩ chuẩn bị một ít đồ cưới cho ngươi."

Phượng Vũ Hành cúi người: "Ý tốt của tổ mẫu A Hành xin nhận, nhưng tổ mẫu đã quên, A Hành là nữ nhi Phượng phủ, Cửu hoàng tử cũng là con của Hoàng Thượng. Phượng phủ đều không muốn bạc đã nữ nhi, Hoàng Thượng sao có thể không nhớ kỹ thánh chỉ quan tâm con!"

Vừa nghe lời này của nàng, Trầm thị lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, lão thái thái thật sự đã lo lắng nhiều rồi, Phượng phủ chúng ta sao có thể so với hoàng thất." Đối với Trầm thị mà nói, lấy tiền công trung cũng chính là lấy tiền riêng của nàng, của hồi môn, nói ra thì dễ, nhưng lại tốn không tí bạc, dựa vào cái mà Phượng Vũ Hành tiện nghi như vậy?

Nhưng Phượng Vũ Hành hiển nhiên không như ý nghĩ của nàng, lời Trầm thị vừa nói ra, nàng lại nói với lão thái thái: "Của hồi môn kia A Hành tuy chỉ nhận tâm ý, nhưng ý tốt của tổ mẫu cũng không thể cự tuyệt."

"Ngươi có ý gì?" Trầm thị căn bản chỉ là phế vật trạch đấu, liền tức giận, căn bản cũng không nghe rõ những thứ kia rất quanh co.

Phượng Vũ Hành lại nói: "Ý của A Hành là, nếu tổ mẫu đã thưởng xuống, A Hành liền thuận nước giong thuyền, của hồi môn nhiều như vậy nên chia ra cho hai vị muội muội Tưởng Dung và Phấn Đại đi. Về phần Đại tỷ tỷ..." nàng liếc Trầm Ngư, "Chắc suy nghĩ của chúng ta giống nhau, sẽ không cùng nhóm tiểu muội muội tranh đoạt."

Bị một cái mũ chụp lên đầu, Phượng Trầm Ngư có thể nói gì, chỉ phát triển theo chiều hướng rộng lượng nàng tươi cười đồng ý nói: "Đó là tự nhiên."

An thị tuy giọng nói nhỏ nhẹ, cũng là người thông minh. Mà Tưởng Dung là nữ nhi của nàng, tuy trong phủ bị quy củ ép tới mức có chút nhát gan, nhưng cũng không phải là không thấy nhiều ý tứ. Hơn nữa từ trước An thị và Diêu thị qua lại thân thiết, Tưởng Dung đi theo lại thích kề cận Phượng Vũ Hành, màn diễn trước mắt này nàng tự nhiên cũng giúp đối phương đem lên cao trào mà thôi.

Cho nên, ánh mắt An thị lướt qua, Tưởng Dung lập tức quỳ giữa phòng khuôn mặt vui vẻ: "Tưởng Dung đa tạ tổ mẫu, đa tạ mẫu thân, cũng đa tạ Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ."

Phượng Phấn Đại lại thích đòi tiện nghi, nói đến người nàng chán ghét trong phủ này chính là người ở trên đầu nàng gọi là chính nữ, cũng không phải nhằm vào Phượng Vũ Hành và Phượng Trầm Ngư. Cho nên so với Phượng Trầm Ngư mà nói, Nhị tỷ tỷ này nàng đã từng là chính nữ, đặc biệt trước mắt lại phải gả cho phế vật Hoàng tử, với nàng mà nói nửa điểm ưu việt đều không có, huống chi trước mắt người ta lại cho nàng một cái ân huệ lớn như vậy. Phải biết rằng, làm thứ nữ, có thể có của hồi môn như kém rất nhiều so với chính nữ, mà chia đều của hồi môn cho thứ nữ khác, của hồi môn cũng chưa đến một nửa đâu.

Vì thế Phấn Đại cũng tập tức quỳ xuống, vui vẻ lớn tiếng tạ ơn: "Đa tạ tổ mâu, mẫu thân và hai vị tỷ tỷ!"

Tưởng Dung nghĩ nghĩ, lại nghiêng thân bỏ thêm: "Đa tạ phụ thân."

Hai nha đầu tạ ơn một hồi, đem miệng lão thái thái lấp kín hoàn toàn.

Ánh mắt Trầm thị đã muốn phản kháng, An thị và Hàn thị đúng lúc cũng đi ra giữa cúi người thi lê, cùng kêu lên nói: "Đa tạ lão thái thái và Đại phu nhân."

Hàn thị mị nhãn vừa lật, dịu dàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Đa tạ lão gia."

An thị lại thêm lực đổ đầy miệng lão thái thái: "Trong kinh ai cũng biết trong Phượng phủ chúng ta lão thái thái đều yêu thương tiểu bối, chưa bao giờ vì Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư là thứ xuất mà khắt khe, đúng là ai cũng khen là mẫu mực."

Lời kia vừa thốt ra, cũng không quản thật giả, hình tượng lão thái thái lập tức được nâng cao lên, ngay cả chính nàng có chút lâng lâng. Một tay nâng thắt lưng, một tay chống trượng cười tủm tỉm: "Ta vừa mới nói. trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt."

Trầm thị cảm thấy tim mình nhỏ giọt, nhưng nhìn Trầm Ngư lắc đầu, và vẻ mặt khen ngợi của Phượng Cẩn Nguyên, trong lòng tuy không vui nhưng cũng phải đem khẩu khí này nhanh chóng nuốt xuống trước. Tưởng Dung và Phấn Đại khoảng chừng mới mười tuổi, cách ngày xuất giá còn rất sớm.

Thấy Trầm thị cũng cứng ngắt gật đầu, hai hài tử đang quỳ mới đứng dậy, Tưởng Dung vẫn là bộ dáng sụp mi thuận mắt, trên mặt Phấn Đại vui sướng thế nào cũng không dấu được.

Trầm nhìn liếc nàng một cái, chỉ thấy nha đầu kia còn nhỏ tuổi, cũng không biết khi nào sinh ra cỗ kiều mỵ như Hàn thị, trong bụng càng cảm thấy chán ghét.

Lúc này, trên đường ra ngoài tìm người cho Diêu thị bên kia, Triệu ma ma vội vàng quay về, lúc qua cửa không cẩn thận suýt ngã, may mắn ở cửa có tiểu nha đầu giúp đỡ, nên mới không ngã sấp xuống.

Triệu ma ma từ nhỏ đã hầu hạ lão thái thái, lão thái thái tự nhiên biết không phải có đại sự sẽ xảy ra, sẽ không làm cho Triệu ma ma thất lễ như thế, nhanh chóng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Triệu ma ma thở hổn hển hớp không khí, vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên ở trong này, vội vàng hành lễ, sau đó nói với mọi người: "Ngự vương phủ sai người đến đưa sính lễ."

Bình luận

Truyện đang đọc