THẦN Y QUÝ NỮ: CƯNG CHIỀU THẤT HOÀNG PHI

Edit: Nguyệt Kỳ Di Di 

"Tỷ tỷ, người làm sao vậy?"

Phượng Như Tuyết nhìn Quý Như Yên, ánh mắt có chút lo lắng.

Từ lúc Quý Như Yên đến tìm nàng, cũng có chút là lạ, nhưng lại mang đến một ly nước trái cây cho mình uống, tuy là mùi vị cũng không tệ.

Sắc mặt của Quý Như Yên, vẫn còn có thể hù được Phượng Như Tuyết.

"Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ, nước trái cây kia có hữu dụng gì với ngươi hay không mà thôi. Ngoan, mấy ngày nay ngươi không bước ra ngoài một bước, định làm chuyện gì sao?"

"Ta hiện tại còn chưa nghĩ xong, đợi ta nghĩ xong, sẽ nói với tỷ tỷ của ngươi!"

Phượng Như Tuyết nói như thế.

Quý Như Yên mỉm cười, "Tốt, vậy cứ theo ý ngươi."

"Đa tạ tỷ tỷ."

"Đi thôi, theo tỷ tỷ ra ngoài một chút?"

"Được!"

Quý Như Yên dắt theo Phượng Như Tuyết, đi sang võ đài ở bên kia.

Phượng Như Tuyết nhìn chung quanh, rồi đột nhiên đề nghị, "Tỷ tỷ, ta nghe nói phu nhân của Giang Thành Tử, cùng Hạt Nữ Tang Vũ Cầm hợp lực lại!?"

"Sao, ngươi nói là Vũ Cầm à, vậy là đúng thời cơ rồi."

Quý Như Yên gật đầu, Hạt Nữ cũng không phải là loại người xảo trá.

"Tỷ tỷ, ngươi nói nọc độc của bọ cạp là bôi lên từ Gia Cát thần nỏ, nhưng bởi vì nọc độc quá lợi hại, tinh lực đều bị ăn mòn, vậy có cần phải thay đổi một loại nọc độc khác để tiện một chút không?"

Phượng Như Tuyết đề nghị, nàng mấy ngày đứng trong Đan Nhân Bảo, ngược lại cũng đã hiểu chuyện một chút.

Quý Như Yên nhíu mày, "Vậy ý của ngươi là, đổi nọc độc khác để sau đó các tướng sĩ không bị nọc độc hãm hại sao?"

"Đúng vậy."

Phượng Như Tuyết gật đầu, rồi hướng tầm mắt nhìn Quý Như Yên.

Quý Như Yên vuốt môi một cái, mắt vẫn nhìn thẳng, "Tuyết nhi, lúc nào mà ngươi bắt đầu quan tâm đến chuyện này. Có phải có người đến nói với ngươi cái gì không?"

"Ta..."

Phượng Như Tuyết vô cùng khó xử, không dám ngẩng đầu lên nhìn Quý Như Yên.

"Tuyết nhi, ta là tỷ tỷ của ngươi, có lời gì không thể trực tiếp cùng tỷ tỷ nói sao? Còn nữa, tỷ tỷ không phải trong lòng ngươi là người quan trọng nhất sao, có việc còn phải gạt ta?"

Quý Như Yên biết, Phượng Như Tuyết chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, chỉ là nàng muốn biết, rốt cuộc là người nào ở Tuyết nhi trước mặt nói những lời này.

Những thứ này đều là việc quân sự, Tuyết nhi thật sự không nên biết.

Vừa thấy Quý Như Yên nói như vậy, Phượng Như Tuyết lập tức luống cuống, vội vàng kéo tay nàng giải thích, "Không phải, tỷ tỷ. Ta chỉ là trong lúc vô ý nghe được Ngũ Giáo Úy cùng Tỷ Phu nói về chuyện này, cho nên ta vừa muốn cho tỷ tỷ ý kiến, cũng không thật tình không muốn lừa gạt tỷ tỷ."

"Ừ, ta biết rồi."

Quý Như Yên cười cười, ánh mắt lóe lên.

Dắt Phượng Như Tuyết xuống đi dạo một chút, nàng giúp Tuyết nhi tìm hiểu một chút thời gian nàng ở phủ tướng quân vừa qua.

Lúc này đây, Tuyết nhi tới Đan Nhân Bảo, vị kia quen với nhũ mẫu nhưng lại không tới cùng một lúc.

Hai tỷ muội khó có thể được ở cùng nhau khi ở chỗ này, nhưng dù sao còn có người mắt mù tiến lại quấy rối

Thí dụ như, Ngũ Hàn Học.

Ngũ Hàn Học vừa gặp được Quý Như Yên, lập tức chắp tay hành lễ, "Thuộc hạ yết kiến thất hoàng phi, thất hoàng phi bình an."

"Miễn lễ."

Quý Như Yên sắc mặt thờ ơ, nghĩ không thông tiện miệng hỏi.

Ngũ Hàn Học lại còn nói rằng, "Thất hoàng phi, Hoa giáo úy bí mật đến Đan Nhân Nhai, nói là có chuyện muốn cầu kiến thất hoàng phi."

"Hoa giáo úy?"

Quý Như Yên sửng sốt, Hoa giáo úy không phải ở kinh thành cùng Phượng Kiều Diễm biểu muội sao?

Làm sao mà xuất hiện ở chỗ này?

Lẽ nào, đôn Nhạc Châu xảy ra đại sự gì hay sao?

Quý Như Yên sắc mặt trầm xuống, bảo,"Đi, dẫn ta đi gặp hắn!"

Bình luận

Truyện đang đọc