THẦN YÊU LỤC

Mọi người đều nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vấn Cốt cũng không ngoại lệ, khi y vẫn còn là một con cá chép nhỏ, đã thầm mến Thủy Tiên tiên tử bên bờ Tây Hải, nhưng lúc đó y còn nhỏ, cho nên luôn muốn mau lớn nhanh, mau vượt long môn, tu được một thân chân long, sau đó sẽ cầu hôn Thủy Tiên tiên tử. Nhưng mấy trăm năm sau, y vượt long môn, thành Long thái tử, Thủy Tiên tiên tử kia lại kết thân với thần Thanh Loan từ lâu, con cũng biết đi xin tương cả rồi. Y bất giác tiếc nuối, chỉ hận chẳng gặp gỡ lúc chưa gả.

… Đợi đã, sao ta cảm thấy lời này hơi kỳ cục?

Bất kể thế nào, từ đó về sau, y liền thu tâm tình thiếu nữ này lại, toàn tâm toàn ý giúp đỡ phụ vương mình thu xếp việc của Tây Hải. Tính tình y vốn khép kín, làm việc lại vững vàng kiên định, cần cù hiếu học, vì vậy tam giới truyền nhau Long Vương Tây Hải có được một nhi tử ngoan, xử lý sự vụ của Tây Hải đâu ra đấy, làm mưa bố trận chưa bao giờ chậm trễ, bách tính phía tây cung phụng đương nhiên có thừa.

Phải biết rằng con em tiên gia ỷ vào mình cao quý mà văn dốt võ dát thực sự rất nhiều, Long Vương ba biển khác quả thực phải ghen tỵ với Long Vương Tây Hải.

Đương nhiên, tốt xấu luôn song hành. Có lời đồn đãi tốt, thì cũng không thiếu lời đồn đãi xấu. Tỷ như truyền tới tai đại thái tử Hạo Hoàng của thiên giới lại là, thái tử Vấn Cốt của Long Vương Tây Hải, trời sinh tẻ nhạt, ba tháng chỉ nói mười câu, gặp ai cũng lạnh mặt, cả người tỏa ra hàn khí, có thể đóng băng Tây Hải. Ai thấy gương mặt đó của y, cũng sợ phát khóc.

Hạo Hoàng vừa nghe thế, cảm thấy vừa khéo, thời gian này hắn buồn chán muốn chết, nghe thấy có người nhàm chán như vậy, vừa vặn đi gặp Long thái tử vô vị kia làm chút chuyện nhạt nhẽo, tìm vài thú vui không chán.

Tuyệt, cứ thế đi!

Ta thật sự muốn xem xem gương mặt kia đáng sợ nhường nào, có thể dọa ta phát khóc?

Thế là Hạo Hoàng chẳng nói chẳng rằng với ai, tới chỗ Thái Thượng lão quân đòi một viên tố thủy đan, nuốt xong liền bay đến Tây Hải.

Thực ra thần tiên trong biển, rất ít qua lại với thần tiên trên trời. Ngoại trừ lão Long Vương và Long Mẫu thỉnh thoảng lên trời tham gia tiệc bàn đào, tiệc trung thu gì đó, các tiểu tiên khác đều giống phàm nhân, chỉ mới nghe nói, ngay cả mặt tiên trên trời cũng chưa từng nhìn thấy. Bọn họ đương nhiên không biết Hạo Hoàng, binh tôm tướng tép giơ đao cản lại, giận dữ hỏi: “Người tới là ai?!!”

Hạo Hoàng trong lòng không vui, bên ngoài vẫn nhã nhặn, hắn nhẹ giọng nói: “Tại hạ là bạn cũ của Long thái tử Tây Hải, hôm nay đi ngang qua Tây Hải, đặc biệt tới thăm hỏi.”

Binh tôm tướng tép nghe hắn nói mình là bạn cũ của Long thái tử, lại thấy dáng vẻ hắn hào hoa phong nhã, không giống kẻ xấu, bèn nói với Hạo Hoàng: “Ngươi ở đây đợi một chút, ta đi thông báo.”

“Được.”

“Đại thái tử điện hạ, có người tới thăm.”

Vấn Cốt vốn đang đọc sách ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Ai?”

“Tiểu nhân chưa từng gặp, nhưng người kia nói là cố nhân của ngài.”

“Cố nhân?” Vấn Cốt hỏi tiếp: “Người họ trông thế nào?”

Binh tôm đáp: “Đó là một thanh niên tuấn tú, nhìn y phục thì giống một công tử ca.”

“Thanh niên tuấn tú?” Nghĩ kỹ lại, từ trước đến giờ y ít kết giao bằng hữu, trong đám cùng lứa hay gặp nhất chỉ có tam thái tử Đông Hải, nhưng hiếm khi tự đến nhà tán gẫu với y, thanh niên tuấn tú hôm nay thực sự khiến y không nghĩ ra được.

… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Y suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Mời hắn vào sảnh ngang đi.”

Mặc xong quần áo đón khách, Vấn Cốt sai người chuẩn bị trà bánh. Y đến sảnh ngang, ngồi ở vị trí chính đợi. Một lúc sau, thanh niên tuấn tú đi vào. Chỉ thấy hắn bước đi tiêu sái, quạt giấy trong tay khẽ phe phẩy, làm bay lọn tóc trên vai, đôi mắt kia quả thực giấu tình, tôn lên sự tao nhã lễ độ của cả người hắn.

Vấn Cốt quan sát hắn hồi lâu, nhưng không sao nhớ được mình quen biết người này, bèn đứng lên khỏi ghế, chắp tay hỏi: “Vị công tử này, không biết tới thăm tại hạ, là có chuyện gì quan trọng?”

Y nói chuyện khiêm tốn, không hề ra vẻ Long thái tử, giọng nói ôn hòa, ngữ khí lại thỏa đáng. Hạo Hoàng không tự chủ được than thở: người này đẹp quá.

Mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa, mặt ngọc môi hồng, thân hình thon cao, giọng nói êm tai như suối reo, sao lại bị bên ngoài đồn là yêu ma hóa chứ?

Ôi, thật đáng giận, thật đáng tiếc.

Có điều tâm tư bênh vực kẻ yếu thay Long thái tử trong lòng hắn nháy mắt đã bị ý đồ qua lại thân thiết với đối phương thổi tan tành. Chắp tay hành lễ, Hạo Hoàng cười nói: “Tại hạ là Hạo Hoàng trưởng tử Thiên Đế, nghe nói Long thái tử Tây Hải tuấn tú nho nhã, học phú ngũ xa, ngưỡng mộ đã lâu. Nay có cơ hội, đặc biệt đến thăm hỏi.”

Trăm nghe không bằng một thấy, Long thái tử quả nhiên là một người tuyệt vời.

Biết được thân phận của hắn, Vấn Cốt rất giật mình, đại thái tử thiên giới ăn chơi trác táng thành thói vang danh khắp chốn, dù y không hay sự đời, nhưng cũng biết. Y tự hỏi chưa từng có giao tình gì với đại thái tử, thật sự không hiểu vì sao hắn lại đến tìm mình.

Hơn nữa còn nói những lời tùy tiện như thế.

Nhưng đối phương là đại thái tử thiên giới, Vấn Cốt không thể mất lễ nghi.

“Đại thái tử khen nhầm rồi.” Y nói: “Mời ngồi.”

“À, hôm nay thì không ngồi đâu.” Hạo Hoàng thu cây quạt lại, nói hôm nay tới đây vốn chính là để thấy phong thái của Long thái tử, giờ tâm nguyện đã toại, ta cũng nên đi thôi.

“Vấn Cốt, sau này còn gặp lại.”

“Sau này… gặp lại.”

Vấn Cốt cảm thấy đại thái tử thiên giới quả là kỳ quặc, tự nhiên đến Tây Hải tìm y, gặp y xong lại chỉ để lại một câu “sau này còn gặp lại”, thật khiến người ta hoang mang.

Hơn nữa, mặc dù ngôn từ của hắn có phần lỗ mãng, nhưng nho nhã lễ độ, không giống kiểu người phong lưu phóng đãng như trong lời đồn…

Cơ mà mấy ngày kế tiếp, Vấn Cốt liền biết, lời đồn về đại thái tử này, tuyệt đối không giả. Từ lúc gặp mặt một lần, Hạo Hoàng y như hăng tiết gà, ba ngày hai bận chạy tới Tây Hải. Bất kể y đang làm gì, đại thái tử đều sẽ đi theo sau y, như cái đuôi nhỏ quăng đi không được.

“Đại thái tử có việc gì không?”

“Không có việc gì.”

“… Nhưng ta có việc.”

“Vậy ngươi làm đi, ta ở bên cạnh xem ngươi là được rồi.”

“…” Vấn Cốt thấy đau cả đầu, một đống chính sự Tây Hải đang chờ y xử lý, tấu chương xem không hết. Hai mắt đại thái tử còn sáng loáng nhìn chằm chằm y, thật sự khiến y khó chịu.

Nhưng đây là đại thái tử thiên giới, y có thể chọc nổi sao?

Nháp bài cẩn thận trong bụng, Vấn Cốt nói: “Nếu không thì đại thái tử về trước đi.”

Chỗ ta rất nhiều công vụ, thật sự không phân thân ra được, sợ là thất lễ với đại thái tử.

Hạo Hoàng lại xua xua tay, nói đừng ngại, đừng ngại.

Giai nhân trước mắt, cảnh đẹp ý vui, đâu có chuyện thất lễ?

“Đại thái tử thiên giới đó chắc chắn là thích Vương huynh!” Lời Vấn Tâm vừa thốt ra khiến Vấn Cốt đang uống trà lập tức phun ra.

Cái gì?

“Không thì sao hắn cứ dính lấy Vương huynh chứ?” Vấn Tâm nói: “Đệ cũng vì thích Vương huynh nên mới dính suốt lấy vương huynh đó.”

Vấn Cốt nhìn vẻ mặt ngây thơ của em trai nhà mình, trong lòng nghĩ: đồng ngôn vô kỵ, tuyệt đối không được tin.

… Có thể không tin sao?!!!

Nhìn Hạo Hoàng ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau với mình, Vấn Cốt cảm thấy hiện giờ không những đau đầu, mà cả ngực cũng đau. Y nói không phải đại thái tử đang tu thân ở Thiên Nhai Hải Giác cơ mà, sao lại chạy đến Tây Hải vậy?

Hạo Hoàng chớp chớp đôi mắt vô tội, tội nghiệp nhìn Vấn Côt, nói ta bị Thiên Đế phạt tới Thiên Nhai Hải Giác tự ăn năn.

Vấn Cốt nghĩ bụng: ta biết rồi, không phải thì ta hỏi ngươi làm gì chứ?

Hạo Hoàng: “Ta hủy hôn.”

Vấn Cốt nghĩ bụng: tam giới đã sớm truyền ra rồi, ta biết thừa!

Hạo Hoàng: “Ta hủy hôn là vì ngươi.”

Vấn Cốt nghĩ bụng: đại thái tử đừng có nói đùa, ngươi hủy hôn vì ta… khoan, ngươi hủy hôn vì ta?!!

Hạo Hoàng: “Ta thích ngươi.”

Vấn Cốt: “Hả?”

Kéo tay Vấn Cốt, Hạo Hoàng thâm tình nhìn y, nói: “Ta thích ngươi, cuộc đời này không phải ngươi thì không cưới.”

Vấn Cốt chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình kia nóng đến dọa người.

Bình luận

Truyện đang đọc