THẲNG NAM BẠN CÙNG PHÒNG BỊ MỸ NHÂN THỤ GAY RỒI!


“Đây là muốn mưu sát cha mày phải khum?? Lý Hàng tao có chỗ nào đắc tội với mày hả?”
Lạc Hàn và Hà Tiểu Nặc nghe tiếng liền đồng thời quay đầu lại.

“Thì….trượt tay, không được hả?”
*
Vì buổi tối dọn dẹp hành lý tốn quá nhiều thời gian, lại thêm ký túc xá chính cách khoa mỹ thuật khá xa nên hôm sau Lạc Hàn đến phòng vẽ muộn hơn bình thường một tẹo, cũng may mà Triệu Minh theo thói quen đã giữ lại vị trí ánh sáng tốt cho cậu, cậu cúi người lặng lẽ lủi vào từ cửa sau.
“Hê Lạc Hàn, nghe nói ông đổi ký túc xá rồi hả?”
“Ừ, hôm qua vừa đổi xong.”
“Thế nào thế nào, chung đụng với bạn cùng phòng mới vẫn ổn chứ?”
“Tổng thể đều rất tốt, chỉ có một…….” Lạc Hàn vừa nhớ đến dáng vẻ kia của Tống Thiên Trạch, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Triệu Minh một mặt ăn dưa hỏi, “Có một gì cơ?”
“Có một người…….không vừa mắt tôi lắm?”
“Nà ní?? Không phải chứ, tính tình ông tốt như vậy, còn có người không vừa mắt ông sao? Vả lại chẳng phải mới dọn vào ngày đầu tiên thôi à? Ngày đầu tiên mà đã không hợp nhau rồi? Người này không phải là ghen ghét ông lớn lên đẹp trai đó chứ?”
“Cậu ấy……..cực kỳ kỳ thị đồng tính luyến ái.”
Lý do này thì anh mày chịu cmnr.
Bằng không trên đời này sẽ có người không thích Lạc Hàn sao? Căn bản không có thiên lý.
Triệu Minh trầm mặc hai giây, hỏi: “Cậu ta tên gì?”
“Tống, Tống Thiên Trạch.”
“Tống Thiên Trạch á, đó chẳng phải là đại thần kiêm hotboy của khoa máy tính sao? Hai tên hotboy các ông vậy mà lại được xếp chung một phòng ký túc?”
“…….Tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh à?”
“A đương nhiên không phải rồi, đại thần mà lại như vậy, hotboy khoa mà lại như vậy, chỉ cần cậu ta dám bắt nạt ông, anh đây chơi chết cậu ta!”
Lạc Hàn lấy cọ vẽ ra, bất lực lắc lắc đầu.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Bất kể con đường sau này có dễ đi hay không, đều phải dựa vào chính mình.
Nói chung, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Cách thời gian tân sinh viên đại học năm nhất báo danh chỉ còn một ngày, buổi chiều Lạc Hàn nhận được tin nhắn từ hội sinh viên.

Theo truyền thống hằng năm của đại học E, mỗi lớp của mỗi một khoa đều phải cử ra một người cùng ăn mặc thống nhất áo thun đỏ, đội mũ lưỡi trai đỏ đến cổng lớn khu đông nghênh đón tân sinh viên.
Với tư cách là người đảm đương giá trị nhan sắc của khoa mỹ thuật, không nghi ngờ chút nào khi Lạc Hàn may mắn trúng thưởng.
Mà vị giường dưới của cậu…….hình như cũng thế.
“Ngày mai hai đứa bây đều phải đi đón tiếp tân sinh viên nhỉ? Khu đông xa như vậy, vậy chẳng phải tụi bây phải thức dậy lúc 5 giờ mấy à.” Hà Tiểu Nặc vui sướng cười trên nỗi đau của người khác: “Tống Thiên Trạch ới, nói cho cưng biết nà, xe đạp điện của anh hư cmnr không dùng được nữa đâu, ngày mai cưng đừng nghĩ mượn nó đến khu đông nhá há há há.”
Bởi vì ký túc xá và khoa máy tính đều ở cơ sở chính nên khi chọn môn học hắn xưa nay không bao giờ chọn lớp ở khu đông, lên đại học tới nay Tống Thiên Trạch cũng chưa mua xe đạp điện, chỉ có năm ngoái lúc đi đón tân sinh viên thì có mượn của Hà Tiểu Nặc dùng một chút.
Thế nhưng nếu cuốc bộ đến khu đông……chân sẽ không gãy đó chứ? Vả lại còn phải dậy sớm nữa……..
Tống Thiên Trạch bèn chuyển hướng mục tiêu sang Lý Hàng bên cạnh.
“Mày mày mày đừng nhìn tao, tao xưa nay đã mua xe đạp điện đâu, mày tìm người khác mượn đi ha.” Lý Hàng giơ hai tay lên tỏ vẻ ‘tao nói thiệt á ba’, “Tao nhớ Lạc Hàn có á, hôm qua tao thấy cậu ấy đỗ ở dưới lầu ký túc xá của chúng ta, có đúng không Lạc Hàn.”
Hà Tiểu Nặc: “Ê ê đúng nha đúng nha, vừa vặn sáng sớm hai đứa bây cùng nhau lái xe đến đó là đẹp luôn, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.”
“Không muốn.”
“Không muốn.”
Đáp án trăm miệng một lời.
Tống Thiên Trạch: “Tao đây dù có bò đến đó cũng không bao giờ đặt mông lên xe của gay.”
Lạc Hàn: “Không sao cả, dù gì tôi cũng không có ý định cho vị thẳng nam cao quý nào đó đi nhờ xe mà.”
Hà Tiểu Nặc: “…….”
Lý Hàng: “…….”
Sáng hôm sau.
Lúc Lạc Hàn tỉnh giấc đã là 5:20.
Hội sinh viên yêu cầu thời gian đến cổng là 6 giờ.
Mà mỗ thẳng nam cao quý nào đó hôm qua còn trịnh trọng tuyên bố phải bò đến khu đông đến tận bây giờ vẫn còn nằm ườn trên giường ngáy khò khò.
Lạc Hàn leo từ trên thang xuống, hắn chỉ trở mình một cái.
Lạc Hàn đứng ở cửa phòng tắm đánh răng, hắn lại trở mình thêm cái nữa.
Đợi Lạc Hàn thay quần áo, mang giày dép xong xuôi, lưng đã đeo balo tay đã cầm chìa khóa thì người ta ngay cả mình cũng không buồn trở nữa, ngửa mặt lên trời ngon lành.
Lạc Hàn đang chuẩn bị mở cửa, nghĩ ngợi một hồi bèn vòng trở về, cậu ngồi xổm bên giường Tống Thiên Trạch, tốt tính gọi hắn: “Này, 5 giờ 40 rồi đó.”
Không có phản ứng.
Lạc Hàn nhìn cái tướng ngủ ngửa mặt lên trời, tay chân duỗi thẳng ra tứ phía của hắn mà không cẩn thận bật cười ra tiếng.
Thật sự không có chút xíu quan niệm nào về thời gian mà!

Thế là sau đó cậu lại tốt tính gõ nhẹ trán hắn, thẳng nam cao quý cuối cùng cũng chậm rãi hé mở hai mắt đang lim dim ra, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Hàn, mê mẩn thốt ra một câu nói mớ: “Mẹ của con ơi, hình như con nhìn thấy tiên nữ……”
Lạc Hàn khẽ cau mày, đầu óc chậm rãi hiện ra một? to đùng.
“………Tiên nữ thì không có nhưng gay thì trái lại có một đứa đây.

Lại nói rốt cuộc cậu có dậy hay không hả, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Nghe thấy từ ngữ mẫn cảm, Tống Thiên Trạch giống như bị giựt điện mà bật dậy từ trên giường, “Cái gì cơ? Gay? Ở đâu?!”
Lạc Hàn: “Hiện tại cậu đã dậy rồi, rửa mặt sửa soạn bản thân nhanh nhất cũng phải mất 10 phút, từ đây chạy đến cổng lớn của ký túc xá nam sinh nhanh nhất cần 3 phút, từ ký túc xá nam sinh cuốc bộ đến cổng lớn khu đông nhanh nhất cần 20 phút.

Hy vọng cậu có thể bò đến cổng lớn khu đông trước 6 giờ ha đại hotboy.”
Nói xong, Lạc Hàn chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng tuyệt tình, đóng cửa phòng ký túc 303 lại.
Tống Thiên Trạch: “……..”
Bò đi thì bò đi, ai sợ ai? Không phải chỉ là.......chặng đường cuốc bộ nửa tiếng đồng hồ thôi sao, đến chậm xíu thôi mừ.
“Chết tiệt, cái chuông báo thức nát này sao lại méo reng thế, mẹ.......” Tống Thiên Trạch buồn bực vò đầu bứt tóc.
Hà Tiểu Nặc ló nửa cái đầu từ trong chăn ra: “Chuông báo thức của mày reng được 10 phút rồi mà đại gia mày vẫn dell tỉnh, vẫn là Lạc Hàn người ta giúp mày ấn tắt, bằng không tao đây cũng không còn cách nào ngủ được nữa, ồn chết mẹ.”
“Cái gì? Cậu ta động vào điện thoại của tao?”
“Tao thấy tốt nhất là mày nên ném mẹ điện thoại đi, lai còn động vào điện thoại mày.” Hà Tiểu Nặc lầm bầm một câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Thất sách.
Không những tập họp muộn, lại còn bị gay cười nhạo một trận.
Nhưng mà bây giờ còn có thể làm gì đây?
Tống Thiên Trạch bằng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn bản thân xong xuôi rồi chạy xuống lầu, chưa đi được hai bước đã rơi vào tuyệt vọng vô tận.
Thời tiết chó má này là muốn nóng chết ai hả?
Nắng to như vậy mà muốn Tống Thiên Trạch hắn phải cuốc bộ 30 phút sao?
Được, đi thì đi, không đi không phải đàn ông.
Chân mới vừa nâng lên thì một chiếc mũ nhỏ màu đỏ chói mắt liền đập thẳng vào tầm mắt.
Lạc Hàn đeo balo, đang ngồi trên con xe đạp điện màu xanh da trời của mình, tóc mái vừa khéo bị mũ lưỡi trai màu đỏ che đậy, giày thể thao nhàn nhã lắc lư qua lại trên mặt đất, sinh động như mỹ nhân bước ra từ trong truyện tranh.
“Còn ngây ra đó làm gì, lên xe.”

Còn là mỹ nhân biết nói chuyện.
“Ồ, không đúng, tôi suýt chút nữa quên mất, hình như người nào đó đã từng nói có chết cũng không bao giờ đặt mông lên xe của gay nhỉ.” Lạc Hàn vặn chìa khóa xe đạp điện, xoay người lại ngồi thẳng lưng bày ra tư thế chuẩn bị rời đi, “Vậy thì ngài đây cứ từ từ mà bò qua đó nhé, tạm biệt.”
“Cậu đợi.......đợi chút.”
Lạc Hàn cũng không biết người này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, chỉ với một tay đã có thể kéo dừng con xe đạp điện nhỏ của cậu.
Ngay sau đó, ghế sau như bị một con trâu đột ngột đè lên, xe đạp điện nhỏ cũng suýt chút nữa tiêu đời nhà ma.
Tống Thiên Trạch cực kỳ không tình nguyện bắc chân lên hai bên, bởi vì chân quá dài nên chật muốn chết, nếu không phải không còn biện pháp nào khác thì ai lại muốn chịu loại oan ức này chứ?
“Ồ, sao lại đặt mông lên rồi, không bò hả?”
“…….”
Lạc Hàn liếc nhìn về phía sau, “Trước tiên phải nhắc nhở cậu trước, tôi lái xe rất nhanh đó, chuẩn bị cho tốt đi.”
Tống Thiên Trạch khoanh tay khinh thường, “Hừ, còn có thể nhanh bao nhiêu? Chỉ với cái thân thể nhỏ bé suy dinh dưỡng của cậu, có thể đèo lay động tôi đi rồi hẵng nói……..Á á á chậm chậm chút!”
Tống Thiên Trạch quả thật đã coi thường cái thân thể nhỏ bé suy dinh dưỡng này của cậu rồi.
Hồn vía của hắn cũng sắp bị quăng lên chín tầng mây, dưới tình thế cấp bách cánh tay đã ghìm chặt eo của Lạc Hàn, “Không phải chứ, cậu vội đi đầu thai hả? Cậu……..”
“Không muốn bị văng ra khỏi xe thì ôm chặt một chút.” Lạc Hàn cười cười.
Là hắn tự mình muốn lên, hiện tại nếu xuống chẳng phải rất mất mặt sao.
Được, hắn nhịn.
Đợi đã, này, xúc cảm này, hình như còn không tệ nha.
Phi!
Hắn vung vẩy tóc.
………..
Đón tiếp tân sinh viên thật sự là một công việc vừa khổ vừa mệt.
Lạc Hàn chỉ giúp tân sinh viên xác minh ký tên, phát túi tài liệu thôi mà đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, lại thêm phải dùng máy ảnh lần lượt ghi hình chụp ảnh các tân sinh viên, cả người cậu xoay mòng mòng cứ như con quay bị đánh liên tục.
Cũng không biết hội sinh viên sắp xếp ra làm sao, khoa mỹ thuật chỉ lác đác có vài người, mà mấy người này căn bản không hề làm gì cả chỉ ngồi một bên chơi game, chỉ để lại một mình Lạc Hàn bận bịu túi bụi.
Khoa máy tính thì vừa vặn ngược lại, rất nhiều đàn anh không cần lôi kéo vẫn nhiệt tình lui tới giúp đỡ, Tống Thiên Trạch cũng không được giao nhiệm vụ gì.
Hắn dựa vào lan can nhìn Lạc Hàn nửa ngày.
Nắng gắt như vậy mà người này lại treo một cái máy ảnh nặng như thế lên cổ, lại còn đứng ngoài lều những ba bốn tiếng, rõ ràng là đã nóng đến quần áo đều thấm đẫm mồ hôi nhưng hễ có tân sinh viên bước đến liền lập tức trưng ra cái bản mặt tươi cười chết bầm kia.
Mấy người cùng khoa cậu ta chỉ để trang trí thôi sao.
Không biết mở mồm nhờ bọn họ giúp đỡ à?
Sao lại không nói tiếng nào mà tự mình ôm lấy hết thảy mọi việc mệt nhọc thế kia?
Làm sao, lẽ nào là để bản thân quen biết thêm càng nhiều tân sinh viên?
Đây là thủ đoạn lôi kéo lòng người mở rộng quan hệ gì đó à?
Rốt cuộc là do cậu ta quá khôn khéo hay thật sự là đồ ngốc đây?

“Còn nước khoáng không, làm phiền đưa cho em một chai.” Lạc Hàn lau mồ hôi trên cổ, nói với chủ tịch đang bắt chéo hai chân quạt gió.
“Còn, nhưng nước khoáng không còn nhiều lắm,” Chủ tịch lấy một chai từ thùng giấy bên cạnh chân ra đưa cho cậu, “Có điều, anh thấy cậu đã bận bịu ngoài lều cả một buổi sáng rồi, bằng không vào đây nghỉ ngơi chút đi, đừng để say nắng.”
“Em không sao,” Lạc Hàn ngửa đầu tu một ngụm lớn nước lạnh vào dạ dày, “Vẫn chưa thể nghỉ ngơi đâu, để em đếm một chút, vẫn còn sơ sơ mười mấy đơn chưa ký xác nhận, buộc phải đứng đó trông coi thôi.

Lỡ như bọn họ tìm không thấy thì hỏng.”
Vừa dứt lời, một nam sinh ôm một thùng giấy nặng trĩu đi tới, gương mặt dữ tợn đều đã nhăn thành một đoàn, “Lạc Hàn, đây là hành lý của tân sinh viên vừa rồi, phiền cậu chuyển nó lên xe ba gác ở phía sau nhà xe, chỗ tôi vẫn đang bận rộn.”
Lạc Hàn vẫn chưa kịp nuốt xong ngụm nước, ngay lập tức gật đầu trả lời: “Được, cậu vất vả rồi, vậy tôi bây giờ liền…….”
Kết quả đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào mép thùng giấy thì nó đã bị Tống Thiên Trạch túm lấy, dễ như trở bàn tay ôm trước ngực.
Lạc Hàn sửng sốt, “Cậu làm gì thế?”
“Tôi đi đưa.” Tống Thiên Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái, ra vẻ bước về phía nhà xe.
Giống như đột nhiên nhớ đến gì đó, vừa bước được hai bước lại vòng vèo trở về, “Chớ có hiểu lầm, chỉ là vì cảm ơn cậu lái xe chở tôi thôi.”
Lạc Hàn nhìn bóng lưng cao lớn của hắn mà buồn cười.
Ai hiểu lầm hơ hơ?
Đợi lúc Lạc Hàn quay trở về, mấy người không làm việc bên khoa mỹ thuật đột nhiên toàn bộ đều rời khỏi vị trí, vừa chạy việc vặt vừa phát truyền đơn, còn chăm chỉ hơn cả mấy khoa khác.
“Ê, Lạc Hàn, mệt rồi đúng không, cậu mau qua bên đó ngồi đi, việc còn lại cứ giao cho tụi tôi là được!”
“Đúng đúng đúng, cậu mau qua bên đó ngồi đi ha!”
Nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là mấy tên lười biếng nhất khoa mỹ thuật mà, hôm nay Lạc Hàn căn bản không hề hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ được gì.
Cái tình huống hiện tại là sao đây, lẽ nào mặt trời mọc ở phía tây?
10 phút trước.
Lý Phong: “Này các anh em, xong trận này làm thêm trận nữa đi, bảo thằng nhóc Lạc Hàn kia đứng đấy thêm hai tiếng nữa thì chúng ta có thể trở về rồi.

Mẹ, nóng chết ông đây.”
“Tao thấy được đó, mau mau mau sắp combat rồi đó mấy cha, bớt đi lẻ dùm tao cái, tao còn muốn ăn cơm trưa nữa đó.”
Điện thoại còn chưa cầm ổn, Lý Phong liền cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm.
Trừ gay ra thì Tống Thiên Trạch bình thường không ưa nhất chính là cái loại tiểu nhân này.
“Cậu, còn cả cậu, đều thuộc khoa mỹ thuật?”
Hai người đang chơi game đưa mặt nhìn nhau.
“Cho mấy cậu hai lựa chọn, thứ nhất, bỏ điện thoại xuống qua giúp đỡ Lạc Hàn, thứ hai, tôi bảo đảm rằng cả học kỳ này các cậu cũng không thể chơi game nổi nữa.”
Lý Phong khẽ nhướn mày, “Mày thuộc khoa máy tính đúng không? Quản nhiều như vậy làm gì? Ông đây chính là chê mệt không muốn đi đó rồi làm sao? Dù sao Lạc Hàn thích làm như vậy thì cứ để cậu ta làm một mình đi.”
Đuôi lông mày Tống Thiên Trạch khẽ nhướn, “…….Không đi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc