THÁNG NGÀY CÙNG GIÁO THẢO MẤT TRÍ NHỚ GIẢ VỜ YÊU ĐƯƠNG

Bạn học nhỏ đúng là càng ngày càng ngoan ngoãn, Thời Bất Phàm vừa được hôn vừa được khen cảm thấy vui sướng vô cùng.

+

Chân Nguyên Bạch hôn xong lại nhanh chóng quay qua nhìn xung quanh một lượt, ở phá xa xa có người đi qua nhưng không nhìn sang bên này, cậu vỗ vỗ ngực, vừa quay mặt lại thì phát hiện Thời Bất Phàm đang chu mỏ về phía cậu, Chân Nguyên Bạch vội vàng đưa tay ra che miệng hắn lại, đẩy mạnh hắn về sau: "Chỉ tôi được phép hôn cậu thôi, cậu không được phép hôn tôi."

Cậu cảm thấy Thời Bất Phàm đúng là quá bất cẩn, trong đầu hắn cứ như đã không còn từ sợ từ lâu vậy, mà đâu chỉ không sợ, Chân Nguyên Bạch rất nghi ngờ hắn còn muốn cả thế giới biết hai người đang hẹn hò vậy.

Tính tình xấu xa gì thế không biết.

Sau khi bảo trì được khoảng cách an toàn giữa hai người, Chân Nguyên Bạch tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên như đang suy ngẫm gì đó.

Thời Bất Phàm nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói à?"

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, vừa định mở miệng, đã nghe hắn nói: "Tôi muốn hôn môi cậu."

Lời Chân Nguyên Bạch định nói lập tức nghẹn lại, tắc ứ trong cổ họng, xuống không được, lên không xong, làm mặt nghẹn đến đỏ bừng. Thời Bất Phàm phì cười, bị cậu đẩy ra xa: "Sao, sao cậu lại vô sỉ thế hả!"

"Tôi cũng chỉ vô sỉ với mỗi cậu thôi mà."

Chân Nguyên Bạch nghẹn mất lúc lâu, rồi lại đưa tay ra kéo hắn lại, thở phì phò nói: "Tôi có điều muốn hỏi cậu."

"Ừ, cậu hỏi đi." Thời Bất Phàm lúc không vô sỉ vẫn có thể dọa người khác lắm, ánh mắt nhìn người ta như muốn nhấn chìm người đó vào trong, Chân Nguyên Bạch đi chậm lại, mềm mại nói: "Vừa nãy tôi nói là học bá trở lại, cậu không phản bác lại tôi."

Nụ cười của Thời Bất Phàm vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có đôi mắt trở nên hơi khó đoán: "Vậy thì sao?"

"Tôi muốn, muốn hiểu về cậu...." Chân Nguyên Bạch nắm lấy tay hắn, nói: "Dì Lăng có nói thành tích học tập trước kia của cậu rất tốt, tôi tin đó là thật, những biểu hiện của cậu trong thời gian qua tôi đều có thể thấy, cậu thật sự rất thông minh, cậu còn có và thói quen học tập, những điều này đều đang cho thấy những lời dì Lăng nói đều là thật."

Thời Bất Phàm thấy cậu có vẻ bối rối, mềm giọng nói: "Nếu trước kia thành tích học tập của tôi không tốt, là cậu sẽ không cần tôi nữa à?"

Chân Nguyên Bạch nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mí mắt Thời Bất Phàm giật giật, lấy tay búng trán cậu, "Cậu thực sự không cần tôi đấy à?"

Chân Nguyên Bạch bị đau nhíu mày lại, "Nếu cậu làm xằng làm bậy thì tôi không cần cậu nữa đâu."

"Đúng là đồ nhẫn tâm... Ông đây thương cậu đúng là phí công mà." Thời Bất Phàm hung tợn tóm đầu cậu, Chân Nguyên Bạch rúc đầu trốn đi, lại bị hắn nắm chặt hai bên má hôn lên. Chân Nguyên Bạch đau đến nước mắt lưng tròng, nước bọt bị hắn hôn làm chảy ra, vừa chịu đựng vừa tủi thân đá hắn một cái, khổ sở lắm mới cứu được bản thân, lập tức tức giận nói: "Sao cậu lại thích bắt nạt người khác thế hả!"

Thời Bất Phàm thấy cậu thực sự tức rồi thì đưa tay ra ôm người vào lòng, Chân Nguyên Bạch dùng sức đẩy hắn: "Đừng có đụng vào tôi!"

"Bé yêu à."

"Tôi không thích cậu nữa rồi! Cậu đừng có mà nói chuyện với tôi!"

Có lẽ Thời Bất Phàm đúng là tên biến thái, hắn thực sự rất thích dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc của Chân Nguyên Bạch, thích cả cái giọng mũi nức nở của cậu, vừa nghe thấy là tim cứ như bị tiêm thuốc tê làm hắn choáng váng: "Tôi sai rồi, để lau nước mắt cho nào, đừng khóc nữa."

Hắn vừa nói vừa lau mặt cho Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch không đẩy được tay hắn ra, khuôn mặt trắng muốt nhanh chóng hiện lên mấy vết đỏ không đều nhau, ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng hung dữ. Nhưng dáng vẻ hung dữ của cậu vào mắt Thời Bất Phàm thì chẳng khác gì ra vẻ đáng yêu cả. Hắn liêm môi, dỗ dành nói: "Không phải cậu muốn biết thành tích trước kia của tôi thế nào à? Tôi nói hết cho cậu, đừng tức nữa, nhá?"

Tròng mắt ướt đẫm của Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, sự tò mò bắt đầu nổi lên, môi Thời Bất Phàm cong lên, nói: "Đúng, những gì bé yêu của tôi đoán đều đúng hết, trước kia thành tích của bạn trai cậu đúng là rất tốt đó."

Chân Nguyên Bạch bất chấp bản thân đang tức giận, trên mặt xuất hiện hai biểu cảm tự hào và ghét bỏ song song.

Thời Bất Phàm nhịn không được sờ mặt cậu, sau khi bị cậu đập vào tay, lại cảm thấy hơi khó mở miệng, "Dì Lăng của câu ngoại trừ nói việc thành tích của tôi tốt ra thì còn nói gì với cậu nữa không?"

Sắc mặt Chân Nguyên Bạch trở nên nghiêm túc, ấp úng mất một lúc mới nhỏ giọng nói: "Nói về... lý do tại sao cậu lại có hai cặp bố mẹ."

Thời Bất Phàm vẫn giữ nụ cười nói: "Sau đó thì sao? Cậu có muốn khuyên tôi làm lành với họ không?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng lắc đầu, cho hắn thấy lập trường của mình: "Tôi sẽ không xen vào việc của người khác đâu!"

"..." Thời Bất Phàm lại hơi muốn trêu cậu nữa rồi.

Tính tình hắn đúng là vô cùng mâu thuẫn, mong bạn nhỏ có thể sưởi ấm trái tim của hắn, quan tâm hắn nhiều hơn, nhưng lại không hy vọng cậu sẽ thương hại bản thân, đồng cảm với bản thân. Nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc mà hắn luôn rối rắm đối với Chân Nguyên Bạch lại thành "chuyện người khác".

Hắn cố nén cảm giác muốn trêu cậu đến khóc lần nữa, nói: "Vậy cậu hỏi tôi chuyện trước kia làm cái gì?"

Chân Nguyên Bạch vô cùng mong chờ nói: "Tôi muốn xem phiếu điểm trước kia của cậu, cả bằng khen nữa."

"Xem cái đấy làm gì?"

Chân Nguyên Bạch suy nghĩ một lát, lấy điện thoại mình ra, lướt đến một album ảnh của mình ra, đưa cho hắn xem như hiến vật quý: "Đây là phiếu điểm trong mỗi lần thi cử của tôi từ tiểu học đến cấp 3, có cả bằng khen, giải thưởng, lần nào tôi cũng được hạng 1 hết. Cậu nhìn xem, đúng là lần nào cũng vậy đó."

Thời Bất Phàm bắt đầu nhận ra điều gì đó: "Rồi sao nữa?"

Chân Nguyên Bạch gãi gãi mặt mình, hơi ngại ngùng: "Tôi muốn, muốn so với cậu.... Lúc trước cậu học hành hẳn hoi thì có giỏi hơn tôi không?"

"..." Thời Bất Phàm buông vai câu ra, trầm mặc nhét tay vào túi đi về phía trước. Chân Nguyên Bạch vừa hơi thất vọng vừa hơi thấy vui, nâng cặp đuổi theo hắn: "Không giỏi bằng tôi à? Không sao đâu, tôi không chê cậu mà, chỉ cần sau này cậu thật kiên trì, nghiêm túc..."

Mặt Thời Bất Phàm như Diêm Vương lôi Chân Nguyên Bạch đến trước mặt hắn, Chân Nguyên Bạch nuốt bằng sạch lời định nói vào bụng, cậu vừa mơ hồ vừa sợ hãi, đột nhiên bị Thời Bất Phàm túm lấy cánh tay: "Đi uống rượu với tôi đi."

"Tôi không uống rượu!" Chân Nguyên Bạch còn chưa kịp thu tay lại đã bị hắn khiêng lên, cặp sách sau lưng lập tức trượt xuống, nện lên đầu cậu, độ nặng làm đầu cậu choáng váng mất mấy giây, hoảng loạn nói: "Cậu làm gì đấy?"

"Tôi muốn tâm sự chuyện quá khứ với cậu!"

Trên đường Chân Nguyên Bạch giãy giụa mới được hắn thả xuống, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay cậu lôi đi, đến một nhà hàng rất sang trọng. Thời Bất Phàm thả cậu lên chiếc sô pha trong góc, lạnh như băng nói: "Cậu mà dám chạy là chết với tôi."

Chân Nguyên Bạch nhút nhát sợ sệt ngồi xuống, Thời Bất Phàm lấy thực đơn đẩy đến trước mặt cậu: "Gọi đồ."

"Cậu ăn được cay không?"

"Trừ những thứ làm từ đậu, còn đâu thứ gì cậu ăn được tôi cũng ăn được."

"Tiếc ghê, tôi đang thèm đậu phụ ky*... Thật ra cũng không thèm lắm đâu." Trong ánh mắt hung dữ của hắn, Chân Nguyên Bạch không thể không đánh lái câu nói của bản thân.

*Đậu phụ ky: raw 千张, thật ra tra baidu thì nó trông không hẳn là đậu phụ ky mà nó là kiểu lát mỏng nhưng tươi (giống hình 1), tạm thời sẽ để là đậu phụ ky. Món từ 千张 (Ảnh).

Món từ 千张 (Ảnh)

Chân Nguyên Bạch gửi tin nhắn cho mẹ nói là mình không về ăn cơm, lúc cậu chọn đồ ăn Thời Bất Phàm rất im lặng, mặt thì đen không chịu nổi

Chân Nguyên Bạch gửi tin nhắn cho mẹ nói là mình không về ăn cơm, lúc cậu chọn đồ ăn Thời Bất Phàm rất im lặng, mặt thì đen không chịu nổi. Sau khi Chân Nguyên Bạch chọn món xong lại đẩy đến trước mặt hắn: "Cậu xem xem có cần gọi thêm gì không?"

"Đủ ăn là được rồi." Trong lúc ăn cơm, Thời Bất Phàm gọi thêm một bình sữa bò nóng, rót cho cậu một cốc. Hắn hung dữ nói là muốn nói chuyện quá khứ với cậu nhưng lại đột nhiên chẳng nói gì cả, Chân Nguyên Bạch cầm cốc sữa bò nhìn hắn, mím môi nói: "Sữa này uống ngon phết đó."

Thời Bất Phàm cũng uống một ngụm, Chân Nguyên Bạch nâng mặt nhìn hắn nói: "Phàm Phàm..."

"Phụt! Khụ khụ khụ----------" Thời Bất Phàm bịt kín miệng, nhận lấy khăn giấy mà cậu đưa cho, lau khô miệng, nói: "Cậu... Gọi lại thêm lần nữa xem nào."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gọi: "Phàm Phàm."

Gọi xong cậu nở nụ cười nói: "Cậu đỏ mặt gì thế hả, không phải ba mẹ cậu cũng gọi cậu như thế à?"

Thời Bất Phàm mắt đối mắt với cậu, lúc sau mới nói: "Cậu gọi nghe vẫn hay nhất."

Chân Nguyên Bạch so với hắn mặt càng mỏng hơn, cậu giơ tay quạt quạt gió vào mặt, uống sữa nói: "Trong nhà hàng nhiệt độ hơi cao, hơi nóng xíu."

Cậu còn nghiêm túc cởi áo khoác đồng phục của mình ra.

Thời Bất Phàm cố nén nụ cười, những lời mà dường như hắn thấy cả đời hắn cũng không thể thốt ra bỗng tuôn ra trên bờ môi: "Khi tôi còn nhỏ, tôi gọi bọn họ là ba mẹ nuôi."

Trong mắt Lăng Huyên, chuyện này có vẻ chẳng có gì to tát hết, có lẽ là do bà đã là người trưởng thành rồi, có thể dễ dàng làm theo sự áp bức của bố mẹ chồng, đối với trách nhiệm của bản thân thì có thể gánh vác lại.

Nhưng trong mắt của Thời Bất Phàm, chuyện này là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Trí nhớ của Thời Bất Phàm rất tốt, thậm chí hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp đôi ba mẹ giả kia như thế nào. Hắn không nhớ lúc ấy bản thân bao nhiêu tuổi, chỉ biết lúc đó bà nội nhẹ nhàng đặt mình vào lồng ngực của một người phụ nữ, mỉm cười nói với hắn: "Từ bây giờ đây sẽ là mẹ của Phàm Phàm, nào, gọi mẹ đi."

Nhưng hồi còn nhỏ hắn không gọi hai người kia là ba mẹ, hắn cũng không thân thiết gì với hai người đó.

Khi Thời Bất Phàm đến tận 3 tuổi, hắn cũng chưa bao giờ gặp Lăng Huyên, nhưng Thời Hiến lại thường xuyên quay lại chơi với hắn, Thời Bất Phàm khi còn nhỏ rất "kỳ lạ", hắn không thích "bố mẹ" của mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thời Hiến thì mặt hắn đều rất vui vẻ."

Có lẽ là lo Thời Bất Phàm phát hiện ra chuyện ba mẹ là giả, từ nhỏ bà nội đã bảo hắn gọi Thời Hiến là ba nuôi, khi đó Thời Bất Phàm rất nhỏ, hắn nhìn không ra biểu cảm của Thời Hiến là có ý gì.

Vào ngày sinh nhật năm ba tuổi của Thời Bất Phàm, lúc ấy hắn mới gặp Lăng Huyên lần đầu tiên trong đời, bà ấy bị bà nội đẩy đến chơi với hắn, Thời Bất Phàm nhìn bà mà đôi mắt như phát ra ánh sáng nhỏ, quan hệ huyết thống đôi khi kỳ diệu thế đó, lần đầu tiên nhìn thấy người "mẹ nuôi" này đã thấy thích bà.

Nhưng trẻ con rất nhạy cảm, rất nhanh sau đó Thời Bất Phàm phát hiện Lăng Huyên không thích mình, thậm chí còn vô cùng phản cảm với mình. Lòng tự trọng của trẻ nhỏ rất lớn, phát hiện chuyện bản thân không được người ta thích hắn thấy rất khó chịu, nhưng những gì hắn có thể làm cũng chỉ là coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế bình bình thản thản.

Thái độ hai người già trong nhà đối xử với ba mẹ giả cũng rất kỳ quái, trước mặt Thời Bất Phàm, họ giả như ba con mẹ con, nhưng khi không có Thời Bất Phàm ở đó thì có thể thấy hai người già đối xử với ba mẹ hắn rất lạnh nhạt.

Đồ ăn đã được nấu chín, Thời Bất Phàm gắp đồ ăn cho Chân Nguyên Bạch, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mãi đến năm tám tuổi, Lăng tổng trở về mang theo quà cho tôi, bà ấy chưa từng đối xử với tôi tốt như thế bao giờ, đây chính là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Hắn mỉm cười nhìn Chân Nguyên Bạch, đối phương đang há miệng thở d.ốc, gật đầu theo bản năng hùa theo: "Chắc chắn cậu sẽ cảm thấy rất kỳ lạ."

"Đương nhiên kỳ lạ." Thời Bất Phàm nói: "Nhưng bà ấy đúng là rất thông minh, cũng rất kiên nhẫn, bà ấy chỉ thi thoảng trở về với tôi, nói với tôi giờ bà ấy mới bắt đầu rảnh rỗi, thậm chí ngồi trong phòng tôi đợi tôi là bài tập, cứ như tôi và bà ấy rất thân thiết vậy. Mà mỗi lần bà ấy trở về, đôi ba mẹ giả kia của tôi đều tránh đi. Nói thật, tôi không thích bà ấy, cộng thêm thái độ của đôi ba mẹ giả kia đã làm tôi nổi lên lòng nghi ngờ."

"Lúc đầu tôi còn tưởng giữa bọn họ có mâu thuẫn gì đó." Thời Bất Phàm chậm rãi nói: "Mãi cho đến một ngày, tôi nhìn thấy bà ấy gửi tin nhắn cho ba mẹ tôi, bảo bọn họ nghỉ ngơi hai tháng."

Ba mẹ giả của Thời Bất Phàm bất đắc dĩ lừa Thời Bất Phàm rằng hai người đi hưởng thụ thế giới của hai người, mà Lăng Huyên lại dẫn theo Thời Hiến về rủ Thời Bất Phàm đi du lịch vòng quanh thế giới. Lúc đó đúng dịp nghỉ hè từ tiểu học lên cấp hai, nên Thời Bất Phàm mang theo sự nghi ngờ của mình mà lên đường với bọn họ.

Hắn phát hiện người phụ nữ này hơi ân cần quá mức đối với mình. Đặc biệt là sau khi họ trở về, trong hai ngày liền Thời Bất Phàm đều không thấy ba mẹ mình ở nhà, lúc đầu hắn thuận miệng hỏi bà ngoại, bà ngoại nói với hắn là ba mẹ hắn vẫn đang đi hưởng thụ thế giới của hai người chưa về, trước khai giảng một ngày, Thời Bất Phàm được Lăng Huyên dẫn đến công viên trò chơi chơi, đoạn cao trào bắt đầu từ đây, hắn nhìn thấy bố mẹ mình đang dẫn theo hai đứa trẻ khác đi chơi ở đây.

Thời Bất Phàm đứng tại chỗ im lặng nhìn, hắn đi đến đó, nghe thấy hai đứa trẻ đó gọi bọn họ là ba mẹ, trong chớp mắt, một cảm xúc phẫn nộ bỗng bùng lên từ đáy lòng của hắn, hắn chụp lại một tấm ảnh, nhẫn nhịn cảm giác lúc này, vừa về đến nhà đã hỏi ông nội: "Bao giờ ba mẹ cháu mới về nhà?"

Dưới sự kiên trì dò hỏi của hắn, cuối cùng đôi ba mẹ giả kia cũng "đi du lịch về", người mẹ giả kia tặng cho hắn rất nhiều quà, cũng nói với hắn là mình vừa xuống máy bay.

Thời Bất Phàm không nói gì cả, hắn lấy ảnh mà mình chụp được ra hỏi có phải mình còn có em trai em gái không, cứ vậy sự việc ồn ào đến tận tai ông bà, họ lại bắt đầu có ý đồ thông đồng diễn với nhau, nhưng Lăng Huyên lại nói một câu đâm thủng tất cả: "Bọn họ là người mà ông bà con thuê đến, họ cũng có gia đình của mình, Phàm Phàm, con cũng có ba mẹ của con, ba mẹ đang đứng trước mặt con đây."

Thời Bất Phàm nhớ lại, hắn trầm mặc mất một lúc lâu, mãi đến khi Chân Nguyên Bạch gắp một miếng thịt ếch để bên miệng hắn, hắn mới lấy lại tinh thần ăn miếng thịt ấy.

Chân Nguyên Bạch tiếp tục ăn đồ ăn, với mọi chuyện không có ý kiến đánh giá gì cả, Thời Bất Phàm lại bắt đầu xấu tính: "Tôi đã nói hết với cậu rồi, cậu không thấy thương hại tôi à?"

"Cậu mong tôi thương hại cậu à?"

"Đương nhiên là mong rồi." Thời Bất Phàm nhìn cậu, nói: "Tôi là đứa trẻ không ai thương, không ai muốn, vừa đáng thương vừa bất lực, cần cậu an ủi thì mới được đó."

Chân Nguyên Bạch há miệng thở d.ốc, kiên trì nói: "Cậu chẳng đáng thương chút nào cả."

Trong lòng Thời Bất Phàm không vui: "Tôi có đáng thương, vô cùng đáng thương! Cậu nhanh chóng an ủi tôi đi, không thì hôn...."

Chân Nguyên Bạch bị hắn dọa vội vàng nhét thêm đồ ăn vào miệng hắn, Thời Bất Phàm nuốt thức ăn, mặt đen đi đến ngồi bên cạnh cậu, Chân Nguyên Bạch nép vào một góc theo bản năng lại bị hắn ôm lấy bằng cả hai tay, tên lưu manh này còn hung tợn nói: "Nhanh chóng thương hại tôi đi, không thì tôi sẽ kéo cậu dạo một vòng quanh nhà hàng này, vừa đi vừa hôn cậu."

Chân Nguyên Bạch vô cùng tức giận: "Tôi đến cũng đâu phải để thương hại cậu đâu, không phải điều tôi nên làm là thích cậu à?"

Thời Bất Phàm vẫn giữ tư thế ôm cậu không nhúc nhích, Chân Nguyên Bạch tưởng là hắn không hài lòng, đành phải an ủi nói: "Vậy tối nay tôi đi chơi với cậu... Được không?"

Thời Bất Phàm nhìn cậu thật lâu: "Đây đúng thật là... Tốt không gì bằng."

Bình luận

Truyện đang đọc