THÁNG NGÀY ƯỚC HẸN

Thôi Yên nói mình phải quay về nhà Tăng Phi để lấy vài món quần áo, cô vào phòng thu dọn, Tăng Phi đi qua cửa phòng, nhắc nhở: “Cháu cầm thêm mấy chiếc áo khoác dày, thời tiết lạnh rồi, nhìn cháu hôm nay ăn mặc kìa.”

Thôi Yên băn khoăn nhìn lại quần áo của mình, cô mặc một chiếc áo len không cài khuy, ăn cơm xong về nhà hơi nóng nên cởi áo ngoài ra, để lộ chiếc váy bên trong, tuy là không có tay, nhưng trông cũng khá nghiêm chỉnh, lịch sự.

“Trông không đẹp ạ?” Thôi Yên không hay mặc váy, nghe thấy Tăng Phi nhắc đến chuyện quần áo của cô, nghĩ đến việc hôm nay là lần đầu tiên gặp bạn bè của anh, lo rằng mình ăn mặc quá sơ suất.

Tăng Phi nói: “Có mấy miếng vải con con ghép lại, nhìn là thấy tức mắt rồi. Chẳng trách chú Vương nổi ý đồ xấu.”

Thôi Yên liền cười phá lên, cô học ngành nghệ thuật, bạn của cô ăn mặc còn phóng khoáng hơn cô nhiều. Cô chống hai tay lên eo, cố ý uốn éo vặn vẹo trước mặt Tăng Phi, nheo mắt hỏi: “Thân hình cháu thế nào? Có kém gì chị Phong Lan không?”

Tăng Phi thất lạ, hỏi: “Tại sao lại so sánh với Phong Lan?”

“Cháu với chị ấy là đối thủ cạnh tranh, tại sao không được so sánh với chị ấy?” Thôi Yên chua chát nói. “Các cậu chẳng phải nói chị ấy xinh xắn, thân hình cũng đẹp đấy thôi? Cháu không đẹp bằng nhưng cũng không thua kém nhiều lắm nhỉ?”

“Đinh Tiểu Dã nói vậy à?” Tăng Phi hỏi.

Thôi Yên sững lại, cô nói “đối thủ cạnh tranh” kỳ thực là ám chỉ Tăng Phi, nếu không phải Đinh Tiểu Dã chen chân vào, ban đầu Phong Lan không khéo cũng đã lấy Tăng Phi rồi. Không ngờ Tăng Phi nghe vậy, liền nghĩ cô và Phong Lan âm thầm cạnh tranh giao đấu vì Đinh Tiểu Dã.

Hôm đó Thôi Yên nói trước mặt Tăng Phi rằng phải cạnh tranh công bằng với Phong Lan, tuy là để bảo vệ Đinh Tiểu Dã nhưng đó chẳng qua chỉ là giận dỗi mà nói vậy thôi. Đầu óc cô xử lý cực nhanh, vừa cảm nhận được, liền nắm lấy cơ hội hỏi ngay: “Đinh Tiểu Dã có gì không tốt? Cậu cũng phải nói rõ ra chứ.”

Tăng Phi uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, không nói năng gì, rời khỏi cửa phòng Thôi Yên.

Thôi Yên đặt quần áo xuống đi ra theo, cô nhìn thấy ly rượu trong tay Tăng Phi đã cạn, chạy nhanh đến rót rượu cho anh.

Tửu lượng của Tăng Phi rất tốt, anh cũng có sở thích sưu tầm tích trữ các loại rượu ngon. Thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt hoặc không tốt, cũng uống chút ít lúc ở nhà một mình. Thôi Yên không xác định được hôm nay tâm trạng anh thuộc loại nào, rõ ràng là lúc ăn cơm đã uống rồi, về nhà lại vẫn uống tiếp.

Cô nhớ rượu họ uống ở khách sạn là rượu Mao Đài nhưng nhìn màu sắc rượu trong ly của anh lúc này thì có vẻ là rượu tây. Uống lẫn hai loại rượu như thế, chẳng phải là rất dễ say sao?

Thôi Yên tìm thấy ở quầy bar chai Tequila chỉ còn một phần ba, lúc rót rượu “không cẩn thận” đã rót quá tay, rượu đầy đến mức tràn từ chiếc ly trong tay Tăng Phi ra ngoài.

Tăng Phi bình thường uống rất từ tốn, Thôi Yên biết mình đã quá hấp tấp, làm nhiều việc khiến anh hoài nghi. Quả nhiên, Tăng Phi nhìn ly rượu đầy sóng sánh trong tay liền tỏ vẻ trầm ngâm.

Thôi Yên vội vàng lấy giấy ăn để anh lau tay, tay cô cũng bị dính chút ít, cô đưa lên miệng nếm, không quá nặng như cô nghĩ, bèn quay người tìm một chiếc ly cho mình, cười bảo: “Á, run tay nên rót đầy quá. Hay để cháu uống đỡ cho cậu một ít nhé? Cho đỡ lãng phí.”

Cô nói xong, cầm lấy ly của Tăng Phi, san một chút rượu vào ly của mình. Tăng Phi cũng không ngăn cản, để mặc cho cô rót.

Thôi Yên rất tinh ý, cô nói uống đỡ cho anh một ít thì đúng là chỉ “một ít”, cô đưa trả ly lại cho Tăng Phi, rượu trong ly của mình chưa bằng một phần tư ly của anh.

“Cháu chưa uống rượu với cậu bao giờ nhỉ, ly đầu tiên, uống hết nhé?”

Giọng cô mang vẻ thăm dò. Nếu như Tăng Phi không uống, cô sẽ nghĩ cách khác để khiêu khích anh. Nhưng ngoài dự liệu của Thôi Yên, Tăng Phi điềm nhiên chạm ly với cô, không nói lời nào ngửa đầu uống cạn cả ly rượu.

Thôi Yên nhìn không chớp mắt, cũng không thốt nên lời, lại hơi lo lắng cho anh, thấy không đành bèn nói một câu: “Ối, cậu uống chậm thôi.”

Tăng Phi cầm chiếc ly dốc ngược xuống, một giọt còn sót lại từ thành cốc chảy xuống, anh khẽ cười bằng mắt.

Mũi tên đã lên dây cung, Thôi Yên đành bắt chước anh, một hơi dốc cạn hết chỗ rượu vào miệng. Cô không hề để rượu lưu lại trong vòm miệng mà trực tiếp nuốt thẳng, cổ họng bỏng rát.

Giống như nước ép ớt vậy, có thể dùng làm một loại vũ khí để tra tấn bức cung. Tăng Phi uống nhiều hơn cô, rượu vào nói lời thật thà, anh có nghiêm khắc đến thế nào thì khi say cũng dễ mở lời hơn lúc tỉnh.

Đến khi Thôi Yên uống ly “sinh tố ớt một phần tư” lần thứ tư, gương mặt Tăng Phi ở bên cạnh cô đã trở nên mờ ảo.

“Thật ra cháu có uống được không đấy?” Cô nghe tiếng Tăng Phi hỏi bên tai.

“Cậu cứ uống đi, cậu uống thì cháu uống!” Thôi Yên lúc này vẫn chưa quên lập trường của mình.

Tăng Phi thấy buồn cười, bèn hỏi: “Có say không đấy? Cậu đã uống rồi mà.”

“Vậy à!” Thôi Yên nghiêng đầu cười. “Cháu chưa say. Cậu uống rồi thì đến lượt cháu.”

Thôi Yên vẫn uống theo kiểu nuốt ực một hơi, cứ làm nhiều lần như vậy thì chẳng thấy cay nhiều nữa. Cô rót cho mình một chút xíu.. lần thứ bao nhiêu của “một phần tư” rồi? Không nhớ nổi nữa.

Tăng Phi chặn tay cô lại. “Đủ rồi, cũng nhiều rồi đấy.”

“Chưa đủ.” Thôi Yên lại rót cho anh. Tăng Phi lặng thinh không nói, đẩy ly rượu đầy ắp trước mặt mình ra xa, đổi lấy một ly không. Thôi Yên không mảy may nghi ngờ, vẫn rót như thế, còn bảo cô chưa say.

Tăng Phi cũng uống đủ ba ly lớn, chai Tequila đã hết sạch từ lâu với kiểu uống này của hai người, giữa chừng Thôi Yên đã lấy sang chai Comandon lâu năm từ trong tủ rượu, anh cũng mặc kệ chẳng hề tiếc rẻ.

“Loại rượu này tệ quá, mùi vị rất lạ.” Thôi Yên lắc lư lảo đảo nhận xét.

Tăng Phi sợ cô ngã, liền kéo cô ngồi xuống sofa trong phòng khách, không cho cô uống tiếp nữa.

“Tại sao lại muốn chuốc cậu uống say? Cháu định làm gì?” Tăng Phi hỏi cô.

Mặt Thôi Yên đỏ đến mức khiến Tăng Phi lo rằng chỉ cần nhẹ nhàng bấm khẽ một cái thì máu pha cồn sẽ phụt ra từ dưới lớp da mỏng manh của cô. Cô ngã vật ra thành ghế, hỏi: “Cậu say chưa?”

“Cũng hơi hơi.” Tăng Phi chỉ hơi ngà ngà, tỉnh hơn cô rất nhiều, tiếc rằng tình trạng Thôi Yên bây giờ không thể phân biệt được thật giả nữa.

“Cậu ghét Đinh Tiểu Dã, thế anh ấy đã chọc giận gì cậu sao?” Thôi Yên gục lên vai Tăng Phi, nỉ non.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh.

Tăng Phi hỏi: “Đinh Tiểu Dã là ai?”

Thôi Yên cười rồi đánh anh. “Biết rồi còn hỏi, cậu say rồi.”

“Thôi Đình và cháu quen biết nhau từ lâu rồi à?” Tăng Phi cũng bắt đầu dò hỏi.

Lúc này Thôi Yên đã không thể nhận ra được khái niệm xoay chuyển tình thế của Tăng Phi, cựa quậy trên vai anh, trả lời: “Từ trước khi biết cậu.”

“Cháu đưa tiền cho cậu ta.”

“Thế thì có làm sao? Chẳng phải cậu bảo, đấy là tiền của cháu, cháu có quyền sử dụng. Cháu sẽ không nói cho cậu biết anh ấy đang ở đâu đâu.”

“Cậu ta vẫn còn trong thành phố chứ gì, cháu thuê nhà hộ cậu ta à?”

Thôi Yên không nói năng gì, Tăng Phi ngừng một lúc rồi lại hỏi: “Cậu ta quay về chỗ ở ngày xưa à?”

Thôi Yên nghe thấy vậy, chầm chậm ngẩng đầu lên. “Cháu không muốn nói với cậu về chuyện này.”

Tăng Phi gật đầu, trong lòng đã có câu trả lời. “Bảo vệ cậu ta thế cơ à?”

“Cậu thì biết gì? Anh ấy là người tốt.”

“Cháu thích cậu ta thật à?”

“Vâng.” Lời Thôi Yên nói là sự thật, chỉ là không nói nốt nửa câu sau… cô không chỉ thích Đinh Tiểu Dã, còn thích cả mẹ anh nữa. Thời thơ ấu, Thôi Yên ngưỡng mộ nhất là khi Đinh Tiểu Dã và mẹ anh quây quần bên nhau, đó là thứ tình cảm ấm áp mà cô chưa bao giờ được cảm nhận.

Tăng Phi uống cạn ly rượu “một phần tư” thứ năm của Thôi Yên, chế giễu: “Cậu tưởng cậu mới là mối tình đầu của cháu.”

“Thì là cậu mà.” Thôi Yên nói với giọng tiếc nuối. “Nhưng mà chị Phong Lan nói, phải hôn rồi mới tính, cho nên chị ấy là mối tình đầu của cậu, của cháu là A Đình… á, tại sao lại lộn tùng phèo thế nhỉ?”

Dường như lúc nói điều đó, Thôi Yên cũng phát hiện có điểm thú vị, hai tay huơ huơ. “Chúng ta lộn xộn quá!”

“Cháu với … A Đình, là chuyện từ lúc nào?” Tăng Phi làm như không phát hiện ra điều gì thú vị.

Thôi Yên nhắm mắt lại nghĩ ngợi một lát rồi bỗng nhiên ôm miệng, chạy vào phòng vệ sinh.

Tăng Phi đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng giội nước. Thôi Yên mặt ướt đẫm, có lẽ đã rửa nước lạnh nhưng không có tác dụng, cô đứng cũng không vững.

“Để cậu rót cho cháu cốc nước.” Tăng Phi định đỡ cô ngồi xuống, Thôi Yên bảo mình không sao cả, lảo đảo tự đi sang phòng ăn rót nước. Trong tủ lạnh có nước chanh Khang Khang pha sẵn từ sáng, cô rót nửa cốc thì đổ nửa cốc.

Tăng Phi sợ cô đánh vỡ cốc thủy tinh thì nguy hiểm, vội chạy lại đỡ lấy bình nước lạnh trên tay cô.

“Chuyện đó từ khi nào?” Anh lại hỏi.

Thôi Yên phải vịn vào bàn ăn mới có thể giữ được thăng bằng, ngây ngô nhìn Tăng Phi, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

Tăng Phi đổi sang giọng càng đơn giản càng dễ hiểu hơn, hỏi: “Cháu với A Đình của cháu thực sự có…”

“À…” Thôi Yên gật đầu cũng cúc như con gà mổ thóc. “Thật mà.”

“Vớ vẫn.” Tăng Phi thực sự không tin lắm.

Thôi Yên nói: “Lúc đó cậu mới xuất hiện bên cạnh mẹ cháu, mẹ chỉ muốn cháu đi đâu không có nhà cả ngày. Cháu chỉ còn cách mặt dày suốt ngày chạy sang nhà A Đình. Có một hôm cháu hỏi anh ấy, anh đã từng hôn con gái chưa. Anh ấy bảo chưa. Cháu bảo anh ấy thử với cháu.”

“Cậu ta không từ chối à?”

Nếu như Thôi Yên không nói dối thì lúc đó Thôi Đình đã mười bảy, mười tám tuổi, còn cô mới chỉ là cô bé con chưa biết gì, không lẽ nào cậu ta lại chưa hiểu hôn có nghĩa là gì. Nếu như cậu ta nhân cơ hội đó để lợi dụng Thôi Yên thì chứng tỏ bản tính của cậu ta không phải là người tốt, chẳng trách bây giờ cậu ta lại lừa Phong Lan ngoạn mục như vậy rồi đi mất hút. Trong lòng Tăng Phi dâng trào cảm giác ghê tởm.

Thôi Yên cười hi hi, nói: “Anh ấy không từ chối vì trở tay không kịp. Cháu làm như thế này này…”

Thôi Yên kiễng chân, nhanh như chớp hôn phớt lên môi Tăng Phi, người ngả ra đằng sau, chỉ chực ngã ngửa. Tăng Phi vội vàng kéo cô lại, lực quá mạnh, cả người cô ngã nhào vào ngực anh.

Tăng Phi sợ cô lại ngã xiêu ngã vẹo, bèn một tay quàng qua người cô đỡ ở dưới eo, một tay vịn ở mép bàn ăn.

“Thế thôi à?” Anh khẽ hỏi.

Thôi Yên lại sáp lại, hôn lên má trái má phải của anh. “Còn thế này nữa… và cả thế này ...”

“Thế thì có gì! Chỉ là trò trẻ con mà thôi.” Tăng Phi nói.

“Thế cậu với chị Phong Lan thì như thế nào?” Thôi Yên nói với giọng ảo não, nhưng mắt vẫn sáng long lanh. Tăng Phi lúc này mới biết mình cũng đã say, môi anh khô cháy.

Cánh tay anh đang đỡ sau lưng Thôi Yên siết mạnh thêm, như để tạo thêm lực đỡ tin cậy cho cô, cũng như thể muốn ghì lấy cô. Người Thôi Yên cứng đờ, không cựa quậy nổi nhưng ta vẫn không để yên, vươn ra túm lấy mấy lọ đựng gia vị trên bàn ăn. Khi làm động tác này, ngực cô không tránh khỏi chạm vào phần cơ thể của Tăng Phi đang áp sát vào cô. Rất nhanh, cô đã tìm được lọ muối, rắc một ít ra tay, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Cháu nhớ trong sách bảo uống rượu Tequila phải uống với muối để trên mu bàn tay mới ngon, đây thật ra là muối hay đường? Cậu có muốn nếm thử không?”

Tăng Phi đứng bất động, sự căng cứng và thinh lặng của anh đều kì lạ như nhau. Thôi Yên rõ ràng cảm nhận được cánh tay anh đang áp chặt vào lưng cô, lớp áo ướt đẫm mồ hôi dưới bàn tay anh tỏa ra luồng nhiệt nóng hổi, như muốn xuyên qua da thịt của cô, đến thẳng trái tim.

“Thôi được rồi, để cháu tự làm.” Thôi Yên đưa mu bàn tay lên môi, thè đầu lưỡi hồng hồng nếm thử. “La mặn.”

Cô nói rồi vặn vẹo tứ chi đi tìm rượu. Tăng Phi vớ lấy chai rượu rỗng huơ huơ trước mặt cô, thông báo: “Tequila uống hết từ lâu rồi.”

Thôi Yên thất vọng kêu lên: “Ừ nhỉ, cháu quên đấy… chán quá đi mất, thế mà cậu không phần cháu một hớp!”

“Cháu muốn uống thế cơ à?” Tăng Phi nhận ra dưới đáy bình vẫn còn sót một chút chất lỏng. “Hình như vẫn còn vài giọt.”

Thôi Yên mừng rỡ. “Vài giọt cũng được, để cho cháu.”

“Được.”

Tăng Phi miệng trả lời đồng ý nhưng tay dốc tuột chỗ rượu cặn còn trong chai vào miệng.

“Cậu… tại sao cậu nói lời chẳng giữ lấy lời…”

Thôi Yên chưa phát âm hết âm tiết cuối cùng đã bị Tăng Phi ngậm chặt lấy môi, cô nếm được mùi vị sốc mạnh dữ dội của ngụm Tequila cuối cùng, Tăng Phi nếm được vị mằn mặn ở đầu lưỡi cô. Hạt muối và chất cồn hòa quyện trên môi lưỡi hai người, mùi vị đó giống như lửa cháy, thêu đốt con người ta như yêu như ma.

Cánh tay Thôi Yên mềm nhũn buông thõng xuống, cả phòng ăn quay tròn trên đầu và dưới chân cô, khiến cô không thể đứng nổi nữa, phải hoàn toàn dựa vào cánh tay đang giữ sau lưng.

“Cậu bảo cháu hôn A Đình là trò trẻ con, còn người lớn thì toàn thế này sao?” Thôi Yên hỏi anh trong tiếng thở dồn dập đứt đoạn.

“Chẳng phải cháu thích như thế sao?” Tăng Phi hỏi ngược lại.

“Đừng nói là cậu không thích!” Thôi Yên buông thả hôn lại anh, điên cuồng rút hết vị rượu còn sót lại trong miệng anh, như thể ở đó có hồn phách của anh vậy.

Hai người quấn quýt lảo đảo tiến về phía trước, lưng Thôi Yên dựa vào một bên của tấm gương trong phòng ăn. Tăng Phi nhìn thấy mình trong tấm gương sau má cô, dáng vẻ buông thả và mê man đó khiến anh sực tỉnh trong giây phút, sắc mặt anh bỗng đổi khác. Thôi Yên ôm lấy anh, không cho anh lùi lại.

“Cậu nhìn thấy gì?” Cô hỏi.

Tăng Phi cúi mặt không nói một lời, Thôi Yên ngả đầu vào tấm gương lạnh ngắt, cười lớn. “Cậu đoán xem bây giờ trong mắt cháu trông cậu thế nào?”

“Nói đi!”

“Giống hệt như trong đầu cậu đang nghĩ.”

Còn thứ anh nhìn thấy trong gương và choán hết tâm trí của anh là dục vọng vô tận.

Ngày hôm sau, Tăng Phi vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Khang Khang đang đứng trước cửa ăn bánh sandwich. Lúc này anh ý thức rõ ràng rằng, cuộc sống lâu nay của mình đã bị phá hủy hoàn toàn.

Anh đứng lặng vài giây, Khang Khang cũng ngơ ngác nhìn anh.

Sắc mặt Tăng Phi chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại thành tái mét. Anh từ xấu hổ trở thành tức giận hỏi Khang Khang: “Cháu đứng chắn trước cửa phòng cậu làm gì?”

Khang Khang bị anh quát thì giật bắn mình, lắp ba lắp bắp nói: “Không làm gì ạ… nhưng đây… đây là phòng chị gái cháu mà.”

Tăng Phi nhớ lại khi mình vẫn còn làm cảnh sát, có mấy vụ án anh bắt nghi phạm ngay tại hiện trường, lúc đó trong lòng anh đầy ắp khoái cảm được trừng phạt diệt trừ tội ác, còn bây giờ anh lại đột nhiên cảm thông với những người đó.

Cảm giác tội lỗi, xấu hổ, hối hận… đều chỉ được nhận thấy khi không thể sửa chữa, thay đổi được nữa.

Anh xoay tay đóng cửa phòng lại, hỏi Khang Khang: “Cháu đến từ lúc nào?”

Khang Khang chậm rãi nhai miếng bánh sandwich trong miệng, như thể không nuốt nổi.

“Hôm nay cháu không phải đến lớp, đã báo với tiệm ăn là sẽ đến làm giúp, không tin cậu cứ hỏi chị Lan!” Trước khi Tăng Phi nổi cơn thịnh nộ, cậu ta vội nói ngay ra ý chính. “Cháu đến từ tối qua… ở trong phòng nghe nhạc, có đeo tai nghe ạ.”

Tăng Phi nhắm mắt lại, câu sau thà cậu ta đừng nói còn hơn. Đêm qua trú ngụ trong cơ thể anh là một con người hoàn toàn xa lạ, anh còn không nhớ ra chuyện Khang Khang có nói ngày hôm sau sẽ đến nhà hàng của Phong Lan làm thêm, thật kinh khủng.

Thế rồi Tăng Phi nhanh chóng nhận ra một việc nữa còn khiến anh kinh sợ hơn – chiếc bánh sandwich trong tay Khang Khang nướng già lửa, bên trong kẹp hai tầng trứng rán và rất nhiều thịt hun khói, loại sandwich này thường được làm từ tay một người, đó chính là chị gái Tăng Văn của anh.

Khang Khang nhanh chóng hiểu ra, vội vàng hỏi: “Cháu bảo mẹ cháu đi mua đi mua sữa đậu nành rồi.”

Đó cũng là lý do tại sao cậu ta vẫn lưỡng lự băn khoăn, đi qua đi lại trước cửa phòng.

Tăng Phi gần như bay về phòng mình, thay quần áo, kiểm tra mình trong gương xem có gì không ổn, rồi lại chạy vòng quanh, tìm điện thoại gọi cho Thôi Yên, chỉ nói hai từ ngắn gọn: “Dậy ngay!”

Khang Khang ở ngoài cửa giải oan cho mình: “Mẹ cháu đến dưới nhà mới gọi điện cho cháu, bảo đến tập huấn vài hôm. Mẹ tưởng cậu với chị vẫn chưa ngủ dậy nên không gọi.”

Tăng Phi nhớ lại, ban nãy phòng mình đóng cửa, chắc hẳn là sáng kiến của Khang Khang. Ở bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ, anh đều khinh bỉ bản thân mình lúc này, cho dù là tất cả các hành vi đêm qua hay là sự hoảng loạn sáng nay, đều không phải là hành động đáng mặt của anh. Tuy vậy anh biết rõ hơn ai hết, dù quan hệ giữa anh với Thôi Yên sau này đi theo hướng nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng chưa phải là cơ hội tốt nhất để tiết lộ với người nhà.

Mười phút sau, Tăng Văn cầm sữa đậu nành mà con trai chỉ định nơi mua mang về nhà em trai. Tăng Phi, Thôi Yên và Khang Khang đều đã ngồi đợi sẵn ở bên bàn ăn.

Không khí quá im ắng khiến Tăng Văn thấy không quen, chị bày từng món ăn sáng ra bàn, miệng vẫn không quên trách móc Tăng Phi:

“Ở nhà mà cũng uống rượu, ăn nhậu khách khứa bên ngoài vẫn chưa đủ sao?”

Tăng Phi ngoan ngoãn nghe mắng, không nói lời nào.

Đúng như Khang Khang nhận xét, mẹ cậu và bà ngoại đều thích xem phim truyền hình thời kháng Nhật, mê mẩn nhân nữ trong bộ Xé xác quân thù. Cũng may chính vì như vậy mà Tăng Văn vốn không hay “nghĩ ngợi linh tinh”, chỉ ngạc nhiên khi mọi người đều trầm lắng, chứ không cảm thấy có gì bất thường, vì dù sao bình thường trước mặt chị, Tăng Phi cũng chẳng bao giờ nói nhiều. Đã có thính giả thì chị cũng chẳng ngại ngần kể về mục đích của đợt tập huấn mấy ngày nay của mình và những chuyện lặt vặt ở nhà. Trừ chị ra, ba người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.

Tăng Văn làm cho mỗi người một chiếc bánh sandwich. Thôi Yên phát hiện ra Tăng Văn tự làm cho mình một cái trong đơn giản hơn hẳn, chỉ có dưa chuột và cà chua. Cô bèn hỏi: “Dì ơi, dạo này dì giảm cân à?”

Tăng Văn đáp: “Dì đâu còn là gái trẻ như các con, giảm cân làm gì? Hôm nay là mùng Một, dì ăn chay.”

“Hôm nay ăn chay, ngày mai mẹ sẽ bù lại một bát thịt kho to.” Khang Khang bóc mẽ mẹ cậu.

Tăng Văn đánh nhẹ vào đầu con trai, nói: “Con thì biết gì chứ? Thỉnh thoảng ăn chay có thể giải trừ được nghiệp chướng…”

Thôi Yên nhìn thấy Tăng Phi lặng lẽ đặt chiếc bánh đã đưa lên đến miệng xuống.

Ăn xong bữa sáng, Tăng Phi và Thôi Yên người trước kẻ sau đi ra khỏi nhà. Tăng Văn dọn dẹp bát đũa, hoài nghi hỏi con trai: “Cậu con với chị trông như có chuyện ấy, lại vừa cãi cọ gì à?”

“Con làm sao biết được.” Khang Khang cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng mẹ lẩm bẩm đằng sau: “Chị con thì chắc chẳng làm sao đâu, chỉ có cậu tính tình khó chịu thôi. Mẹ đoán là Thôi Yên lại có bạn trai rồi. Cậu con lo lắng giống hệt như mấy người sắp làm bố vợ vậy.”

Khang Khang không nói gì thêm nữa. Có những chuyện, phụ nữ thích xem phim Xé xác quân thù không thể hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc