THANH ÂM NÀY DÀNH RIÊNG EM

Edit: Rose
Chân Tích ngồi trong tiệm bánh, Weibo của cô bị lag mấy ngày, nguyên nhân là do tối hôm đó Phó Dật Hạo bình luận ở bài viết trên Weibo của cô.

Nhìn lượt @ và bình luận còn đang tăng nhanh, Chân Tích lâm vào trầm tư.

Hóa ra trước đây cô đã sai về bản thân mình.

Đây mới chính là cảm giác làm võng hồng.

Tối hôm đó cô ngủ không được, sau đó bèn post một bài trên Weibo. Lúc đó Phó Dật Hạo đang online, nên cô cũng không có không biết xấu hổ mà chụp ảnh, cho nên đành đăng một dòng chữ nhạt nhẽo: Điều tốt nhất hôm nay, là đường đỏ và gừng sợi.

Sau đó cô thấy Phó Dật Hạo, người đã sống ẩn rất lâu trên Weibo, người đã cho cô điều tốt nhất hôm nay, bình luận một câu sớm nghỉ ngơi. Sau đó, Weibo của cô thật sự trở thành hot nhất hôm nay.

Thật đau tim…

Đến bây giờ cô vẫn không dám trả lời bình luận, đặc biệt lần cô phát trực tiếp vừa rồi, quả gif động Mộ Dật đến tặng lễ vật cũng bị đào lên, cả hai đều được đăng dưới chủ đề nóng của Mộ Dật.

Thật sự là nghiệp chướng mà…

Tuy rằng trên thế giới ảo Chân Tích không biết xấu hổ là gì, nhưng ở thế giới thực, khi cô đối diện với Phó Dật Hạo, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Sau chuyện lần trước, hình như hai người lại trở về quan hệ xã giao như thường lệ.

Nên anh ấy xem mình là hàng xóm, đúng không?

Ngồi ở bàn thu ngân, Chân Tích cảm thấy hơi đau đầu.

Đột nhiên lại nghĩ đến cái người Phó Dật Hạo này.

Cô cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, hình như trừ việc anh là Mộ Dật, anh là hàng xóm nhà cô, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Nhưng mà cho dù là hoàn toàn không biết, dường như trong đầu cô từ bao giờ, người này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Cao gầy, ngũ quan tuấn tú.

Khi cười luôn chỉ nhếch một bên khóe miệng.

Mắt một mí nhưng đôi mắt lại không cảm thấy nhỏ hay không có hồn.

Ngón tay thon dài, làn da trắng nõn.

Giọng nói đặc biệt.

Cô thích nhiều năm như vậy.

Êm tai, thật sự rất êm tai.

Đặc biệt khi cười rộ lên, hơi khàn, rất gợi cảm. 

Lần đầu tiên Chân Tích tương tư một người như vậy.

Sao cô cảm thấy thời tiết hơi nóng thế nhỉ?

Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Chân Tích, nhìn số điện thoại lạ hoắc, Chân Tích còn tưởng rằng có khách hàng muốn đặt bánh.

Nhưng mà trời sắp tối rồi, hôm nay đã tạm ngưng nhận đơn hàng, chắc phải đợi đến ngày mốt.

“Chị Chân Tích.”

Xưng hô thế này làm cho Chân Tích sửng sốt, giây tiếp theo cô mới kịp phản ứng đối phương đầu dây bên kia là ai.

Không trách cô được, dù sao mới vừa rồi trong đầu toàn là anh trai người ta.

“Tiểu Tuyền?”

“Chị Chân Tích, là em ạ.”

Lần này âm thanh bên điện thoại bên kia có chút vội vàng, không có cảm giác vui vẻ như bình thường. Đột nhiên thay đổi như vậy làm cho Chân Tích cũng trở nên nghiêm túc.

“Sao vậy em?”

“Chị Chân Tích, hôm nay nhà em có liên hoan, anh của em uống rất nhiều rượu, còn… còn xích mích với cha em, bây giờ anh ấy đang đi một mình, chị có thể đi xem giúp em xem anh em có về nhà hay không được không ạ?”

Chân Tích hoảng sợ, lập tức đứng lên.

Trái tim giống như bị cái gì nắm chặt, sau đó xé rách một lỗ nhỏ. Cô chưa kịp chào hỏi đã chạy ra ngoài, cuối thu gió lạnh thổi qua, giống như thổi vào lỗ nhỏ vừa bị xé ra trong tim, thoáng cái đã khiến cô bừng tỉnh.

Chẳng qua chỉ là uống rượu thôi.

Chẳng qua chỉ là cãi nhau với người nhà thôi.

Vì sao cô lại khẩn trương như vậy?

“Chị Chân Tích, chị còn nghe không chị?”

Phó Dật Tuyền hình như là lén gọi điện thoại, âm thanh đè thấp, nhưng Chân Tích vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Chị đây, chị đang nghe. Để chị về xem, em đưa chị số điện thoại anh trai em đi.”

“Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị Chân Tích.”

Chân Tích chạy ra cửa mở khóa xe, mới phát hiện cô toàn thân trên dưới không mang theo cái gì cả ngoại trừ điện thoại.

Chìa khóa nhà cũng không cầm theo.

Nhưng mà xe đã đi được một quãng rồi.

Cô nhìn dãy số Phó Dật Tuyền gửi đến, bèn bắt đầu gọi điện thoại, một lần lại một lần, đều không liên lạc được. Cô chạy đến dưới lầu, lại phát hiện thang máy đang trong quá trình bảo trì.

16 tầng.

Cô chạy lên theo lối thoát hiểm.

Thở hồng hộc đứng trước cửa nhà của Phó Dật Hạo.

Cô hơi khẩn trương, bắt đầu nhấn chuông cửa. Âm thanh của chuông cửa liên tục vang lên bên trong nhà, nhưng không ai mở cửa.

Chân Tích chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhấn chuông cửa, sau khi kiên trì hơn mười phút rốt cục cô cũng từ bỏ.

Có thể là không về nhà rồi.

Thần kinh Chân Tích vừa mới bị kéo căng đột nhiên thả lỏng một chút, sau đó cô mở di động, lại tiếp tục gọi điện thoại. Điện thoại chưa kịp kết nối, điện thoại cô đã hết pin tự động tắt nguồn.

Chân Tích: “…”

Đây là những gì cô nhận được khi có lòng giúp đỡ sao?

Cô tuyệt vọng nhìn cửa phòng đối diện nhà mình.

Muốn quay lại lấy chìa khóa, nhưng lại không thể quay lại, ngộ nhỡ Phó Dật Hạo xảy ra chuyện gì, cô lại đã đi mất thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa lúc này tiểu Chu cũng đã tan tầm, chìa khóa tiệm bánh cũng để trong túi luôn rồi.

Vừa mới đi bộ lên 16 tầng lầu còn không cảm thấy gì, hiện tại đột nhiên cảm giác bất lực. Lúc đi cũng không mặc áo khoác, bây giờ cô chỉ mặc quần bò và một chiếc áo len cao cổ.

Vừa mệt, lại vừa lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc