Phần 1:
_______
Năm đó khi tôi gặp Cố Tả, cậu ấy 6 tuổi, tôi 7 tuổi, có một cậu nhóc đằng sau, cậu ta vẫn còn thò lò mũi xanh theo chân tôi rồi luôn miệng gọi chị ơi.
Lúc đó, tôi không hề muốn dẫn cậu ta đi chơi, một đứa trẻ vừa từ quê lên phố, bởi vì không được chăm sóc tốt nên vừa đen vừa gầy, thấp hơn những đứa trẻ 6 tuổi khác hẳn một cái đầu.
Mặc bộ quần áo mới mua, từ ống tay áo trắng được xắn lên gọn gàng lộ ra những ngón tay nứt nẻ thô ráp, so sánh cậu ta với bộ quần áo kia, trông không có gì ăn nhập với nhau cả. Rõ ràng là một bộ trang phục đắt tiền vậy mà cậu ta mặc lên lại trông rất rẻ mạt.
Cho nên khi mẹ tôi dắt đứa trẻ này đến trước mặt tôi, bảo tôi phải đưa nó đi chơi, còn giao cho tôi nhiệm vụ coi cậu ta như em trai ruột, tôi đã từ chối.
"Mẹ, mẹ nhìn bộ dạng è dè của nó đi, đã thế móng tay còn toàn là bùn đất, dẫn nó đi chơi các bạn con sẽ nghĩ gì về con đây?"
Hồi đó tôi được coi như đại ca của mấy đứa trẻ con trong ngõ, dẫn một đám những đứa bằng tuổi đi làm mưa làm gió ở khu vực đó, nào là trèo cây bắt chim rồi dù cho người ta không động gì đến mình cũng đi đập cửa kính nhà họ.
Một nhân vật có tiếng tăm như tôi mà lại dẫn theo một đứa gầy tong gầy teo, lại quê mùa một cục như vậy, không phải sẽ bị người ta cười chết hay sao?
Dù sao thì lúc đó vẫn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, sao lại có thể thắng nổi mẫu thân đại nhân, sau vài lần dụ dỗ, đe doạ không thành, mẹ tôi đã dùng đến gia pháp, cũng chính là cây chổi lông gà huyền thoại, đã làm tôi phải khuất phục.
Bất đắc dĩ, ở bên cạnh từ đó xuất hiện một cây củ cải nhỏ, cây củ cải này 20 năm sau đã trở thành chồng của tôi, sau đó vẫn tiếp tục theo sau chân tôi và luôn miệng gọi vợ ơi.
Mặc dù mẹ tôi đã dùng mọi cách để khuất phục được tôi, nhưng con gái như tôi rất biết cách ứng phó, để không phải tiếp tục chịu đòn, tôi đã nhẫn nhục thu nhận đứa em trai này trước mặt mẹ, nhưng sau lưng, khi đưa Cố Tả đi chơi tôi đã bỏ mặc cậu ta, thậm chí còn dắt những đứa trẻ khác xa lánh nó.
Cố Tả lại cứ như một đứa ngốc, trước giờ đều không mách lẻo với mẹ, tôi đối xử tệ bạc với cậu ta, nhưng mỗi lần đến tìm tôi cậu ta lại ngây ngô mang cho tôi đồ ăn vặt, vẫn cứ như cũ, hít nước mũi rồi gọi chị ơi.
Đáng ghét, cuộc đời mình thanh danh đại nghĩa, chí khí ngất trời, vậy mà lại bị nó gọi là chị ơi, chị ơi đến mất hết rồi!
Tôi "miễn cưỡng" nhận các món ăn vặt khác nhau từ Cố Tả, thấm nhuần đạo lí ăn miếng trả miếng nên đã vui vẻ đón nhận đứa em trai này bằng cả tấm lòng. Và dưới sự chăm sóc của người chị cả là tôi thì Cố Tả đã hoà nhập được với đám trẻ trong ngõ, thậm chí còn trở thành trợ thủ đắc lực cho tôi.
Mẹ thấy tôi và Cố Tả thân thiết với nhau như thế liền nói với dì Cố chi bằng cho Cố Tả lên lớp hai luôn đi, dù sao kiến thức lớp 1 cũng rất đơn giản, bố tôi có thể phụ đạo cho cậu ta. Như vậy hai đứa trẻ có thể chăm sóc lẫn nhau.
Dì Cố nghe vậy liền đồng ý ngay, dì đang lo rằng Cố Tả ở trường không có ai chơi.
Vậy là hai đứa trẻ đã bắt nhịp với nhau.
Dưới sự sắp xếp của bố tôi cũng là hiệu trưởng của trường, Cố Tả đã thành công lên lớp 2, cùng lớp với tôi, lại còn cùng bàn. Không sai, đó chính là sự sắp đặt của bố tôi.
Khi tôi kinh ngạc nhìn cái đầu củ cải nho nhỏ này đang nở nụ cười ngốc nghếch, đã ít nhất một lần tôi muốn tố cáo bố mình: "Bố, bố như này là đang lạm dụng chức quyền!"
Thảo nào Cố Tả đã dành cả mùa hè ở nhà tôi để học phụ đạo, ra là để vượt lớp.
Phải nói rằng Cố Tả tuy nhìn ngốc ngốc nhưng lại rất thông minh, hoàn thành kiến thức lớp 1 chỉ trong một kì nghỉ hè. Khi đi học cùng tôi luôn là người đứng đầu trong kỳ thi, làm tôi ghét cay ghét đắng cậu ta. Trước khi cậu ta đến, rõ ràng là tôi luôn xếp thứ nhất! Hay rồi, bây giờ tôi chỉ đứng thứ hai!
Mỗi lần như vậy Cố Tả luôn lấy từ trong cặp ra một thanh socola đưa đến trước mặt tôi, dùng ánh mắt nịnh nọt mà nhìn tôi. Tôi nhìn thanh socola mà chảy nước miếng, quay đầu sang một bên, hừ một cái, "Cậu còn coi tôi như một đứa trẻ 7 tuổi sao? Tôi nói cho cậu biết một thanh socola cũng không mua chuộc được tôi đâu."
Cố Tả lại lấy ra một thanh khác.
"Hai thanh…hai thanh cũng không được", tôi do dự rồi.
Cố Tả tiếp tục lấy ra một thanh nữa.
Ba thanh, ba thanh, mắt tôi đã dán chặt vào thanh socola từ lâu rồi.
Cố Tả lục trong cặp sách, cảm thấy hơi lúng túng, "Hết rồi, tất cả chỉ có chừng này thôi."
Tôi giả vờ chấn tĩnh lại, nhận lấy thanh socola từ tay cậu ta rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói với cậu ta, "Ba thanh thì ba thanh. Tôi nói cho cậu biết Cố Tả, không phải vì ba thanh socola này mà tôi mới tha thứ cho cậu đâu, mà là vì đại ca như tôi đây không chấp tiểu nhân, hiểu không?"
Sau đó tôi quay đầu lại, ăn sạch sô cô la rồi nở một nụ cười mãn nguyện, nếu tôi không nhìn thấy Cố Tả đang cười bên cạnh tôi sau khi ăn, có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Cố Tả đã là bạn cùng lớp cùng bàn của tôi cho đến tận cấp 3. Sau khi phân ngành tự nhiên và xã hội, cậu ấy học tự nhiên còn tôi học xã hội, ở hai tòa nhà khác nhau.
Nhưng thật trùng hợp, lớp học của chúng tôi ở cùng một tầng, lại đối diện nhau.
Trong giờ ra chơi, chúng tôi gặp nhau trên cây cầu nối hai tòa nhà và trao đổi những món ăn nhẹ do hai bà mẹ chuẩn bị cho, có lúc là trái cây, có lúc lại là bánh quy sữa.
Cố Tả thường có đồ ăn riêng và mang thêm cho tôi một ít socola mà mẹ tôi không cho tôi ăn.
Tôi không có hứng thú với mấy món ăn vặt, tôi chỉ thích duy nhất socola, nhưng mẹ tôi không cho tôi ăn nhiều.
Mỗi lần nhìn lại khoảng thời gian Cố Tả mang sôcôla, đó là lúc mà tôi thấy vui nhất, cảnh tượng lén lút nhưng đầy kích thích và hưng phấn đó giống như một vụ giao dịch ma túy vậy.
Tôi càng ăn càng hăng, Cố Tả càng nở nụ cười ngốc nghếch, chẳng khác gì hai đứa ngốc đứng ở đầu làng.
Cố Tả chắc chắn có bệnh, thật đấy, nếu không có bệnh thì sao cậu ta lại thích nhìn người khác ăn socola chứ!
Cuộc sống của chúng tôi luôn bình lặng như nước, chẳng có những tình tiết nào như trong phim thần tượng xảy ra với chúng tôi. Chúng tôi hợp nhau từ những chi tiết nhỏ nhặt hằng ngày như chuyện ăn cơm uống nước, cứ thế mà lớn lên, vì vậy tôi cũng chưa từng nhận ra rằng mình chưa từng có một mối tình nào. Hóa ra Cố Tả vẫn luôn thích tôi, từ nhỏ đến lớn, ngày dài tháng rộng, tôi cũng từ từ yêu cậu ấy.
Nếu như trong những ngày êm đềm không xuất hiện sóng gió bất ngờ.
Đó vẫn là một ngày rất bình thường, giống như những lần trước đó, Cố Tả bước qua cây cầu và mang theo socola, biến cố đã xảy ra vào lúc đó.
Cố Tả đi quá nhanh lúc qua khúc cua và vô tình đụng phải một cô gái. Cô bé đang đi nhưng bất ngờ bị Cố Tả người cao như núi va phải ngã ra đất, cánh tay và chân mảnh mai đổ về một bên, chân như bị trẹo đi.
Như đã đề cập trước đó, Cố Tả có chỉ số EQ không cao và hơi ngớ ngẩn. Vì vậy, xô ngã người ta mà lại không đưa đến bệnh xá ngay, mà thay vào đó, lại đứng bên kia cầu và liên tục gọi tên tôi.
Tôi vội vàng chạy lại, vừa thấy liền bảo Cố Tả bế cô gái đó đến phòng y tế, nhân tiện mắng mỏ cậu ta vài câu.
Rất may chân cô gái chỉ bị sưng một chút nhưng xương không sao, chườm lạnh cho bớt sưng là được.
Tôi vừa cảm ơn bác sĩ, tôi dùng mắt lườm Cố Tả.
Cố Tả biết mình đã làm sai nên ngoan ngoãn im lặng và đi theo tôi.
Tôi xin lỗi cô gái và Cố Tả cũng có thái độ thành khẩn, may mắn là cô gái cũng thấu tình đạt lí và không tính toán nhiều, chỉ hỏi Cố Tả cách liên lạc và nói rằng cô ấy sẽ liên hệ với cậu ta nếu có bất kỳ vấn đề gì.
Vừa nghe đã biết cách này rất hay, tôi vội vàng nói cho cô ấy biết số điện thoại di động và số QQ của Cố Tả, cẩn thận viết ra một tờ giấy nhớ cho cô gái.
Cố Tả đã nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng đều bị tôi cắt ngang.
Tôi cũng viết ra tên và thông tin liên lạc của cô gái, Hạ Minh Nguyệt, nghe rất hay.
Tôi và Cố Tả đưa Hạ Minh Nguyệt trở lại lớp học, không khí dọc đường có chút gì đó khó xử, Cố Tả không biết chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng có vẻ không vui, Hạ Minh Nguyệt đang nằm trên vai Cố Tả, thấy có vẻ ngượng ngùng.
Trên đường từ trường về nhà, tôi luôn cảm thấy rằng Cố Tả như cố tình không nói chuyện với tôi.
Tôi không biết điều gì đã khiến cậu ta không vui, nếu hôm nay tôi mắng cậu ta vài câu vì đụng phải Hạ Minh Nguyệt thì tôi xin lỗi, tôi làm thế cũng không sai mà.
Được rồi, cậu không quan tâm tôi tôi cũng không quan tâm cậu, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa, hừ!
Nhưng tôi càng nghĩ lại càng tức, cậu ta dựa vào cái gì mà giận dỗi tôi, tôi không hề sai. Cậu ta đụng phải người ta mà không đưa đến bệnh xá ngay lập tức, tôi liền nói cậu ta vài câu, có gì mà sai?
Không được, tôi phải tranh luận với cậu ta.
Nói là làm, tôi lập tức dừng bước, quay lại, muốn chỉ vào cậu ta.
Không ngờ thằng nhóc Cố Tả này lại đi theo tôi từng bước, tôi đột ngột dừng lại khiến nó chưa kịp phản ứng, chúng tôi đã va chạm trực diện. Có điều, Cố Tả cao hơn tôi rất nhiều, đầu tôi như đối diện với ngực cậu ta.
Mấy năm nay Cố Tả phát triển rất nhanh. Dì Cố cảm thấy rất đau lòng khi để cậu ấy lớn lên ở quê. Dì ấy cảm thấy có lỗi vì trước đây đã không chăm sóc tốt cho cậu ta, sau khi đưa Cố Tả về, dì Cố đã bù đắp cho cậu ấy bằng nhiều cách khác nhau, dành tất cả tình yêu cậu ấy. Thêm nữa, tôi là một người kén ăn, nên Cố Tả đã ăn những thứ tôi ăn thừa trong nhiều năm, điều này khiến cho sự chênh lệch chiều cao giữa hai chúng tôi ngày càng tăng.
Tôi chỉ cao 1m6 mà nặng hơn 40kg một chút, bị va chạm thế này suýt bay ra xa, may mà Cố Tả phản ứng kịp thời, vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi không bị ngã ra đất như cô gái kia.
Khi tựa vào vòng tay của Cố Tả, tôi vẫn nghĩ ngày mai phải bảo cậu ta mang hộp sữa đến cho Hạ Minh Nguyệt, "Ui, đau quá."
"Ngân Hoan, cậu không sao chứ?"
Cố Tả buông tay đỡ lấy tôi, lùi lại một bước, đặt tay lên vai tôi và liếc nhìn tôi một lượt.
Tôi không sao... mới là lạ!
"Cố Tả, cậu có phải là cục sắt không thế?! Đâm vào đầu tôi đau quá, giờ đầu óc tôi đang váng đây này."
"Không sao thì tốt rồi."
??? Cố Tả, cậu có chắc thính giác của mình ổn không đấy???
Tôi bỏ bàn tay đang bám lấy vai của Cố Tả ra, đứng trước mặt cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, mặc kệ đầu óc đang quay cuồng mà mắng cậu ta một trận.
"Cố Tả, ý cậu là sao, cậu bày ra bộ mặt xấu xí đó cho ai xem, hôm nay tôi có làm gì sai với cậu hả? Cậu nói xem cậu va phải một cô gái, tại sao cậu không đưa người ta đến trạm xá ngay?!"
"Tôi nói cho cậu biết, cơ thể cậu giống như một cục thép vậy, tôi vừa va vào dù không ngã, nhưng mà đau không chịu nổi, cô gái vừa mới bị cậu va vào ngã xuống đất, ngày mai cậu nhất định phải mang cho người ta một chút đồ bổ đi."
"Cậu nhìn cậu xem, đường đường là một nam tử hán, ruột để ngoài da, tôi mới nói cậu vài câu, cậu đã tức giận, còn bày ra cái vẻ mặt xấu xí đó?!"
Tình hình hiện tại rất kỳ lạ.
Kì lạ chính là kì lạ, tôi không biết tại sao lại kì lạ như vậy.
Cố Tả buông một câu, "Tôi không tức giận vì chuyện này", sau đó mặt càng xị ra, sau khi tôi bla bla một tràng hỏi tại sao thì cậu ta chỉ im lặng không nói.
"Cố Tả cậu giỏi lắm, cậu có triển vọng lắm đó, mười năm làm đàn em của tôi, cậu chịu không nổi nữa rồi, muốn làm phản đúng không?"
"Được, xem như Ngân Hoan tôi có mắt không tròng, nhìn nhầm đứa em như cậu, không ngờ có ngày lại bị chính em trai mình lật mặt."
"Được rồi, hôm nay chúng ta nói rõ ra đây, cậu đi đường cậu tôi đi đường tôi, mỗi người một phía, tình huynh đệ giữa tôi và cậu kết thúc tại đây!"
Nói xong, tôi quay người bỏ đi, mặc kệ Cố Tả có đi theo hay không. Về đến nhà, cơn tức của tôi gần như tan biến, thật ra tôi cũng không biết mình tức giận cái gì. Nhìn vẻ mặt của Cố Tả ngập ngừng như muốn nói, "Cậu không hiểu ý của tôi, nên tôi không tức giận."
Sau khi bình tĩnh đi về nhà một mình, tôi đã không giận nữa rồi.
Tôi tưởng rằng Cố Tả giống như tôi, chuyện tương tự như thế này 10 năm trước cũng đã xảy ra vài lần, thường thì luôn là Cố Tả lấy socola để kết thúc mọi chuyện.
Tuy nhiên lần này tôi thấy Cố Tả không như thế.
Vào ngày tiếp theo đi học, Cố Tả đã không đợi tôi!
- Còn nữa -