dịch: mafia777
Còn cách một tháng, Bồ Tát vàng cuối cùng tìm về được rồi.
Trên dưới Dương gia vui vẻ vô cùng!
Cùng với sự trở về của Bồ Tát vàng, nhận tội của Lưu Tuấn, tất cả đều tra ra rõ ràng, đều không khác gì với dự đoán của Hàn Nghệ, toàn bộ kế hoạch đều là từ tay Từ Mãnh, là Từ Mãnh giật giây Lý Phàm, đám người Lưu Tuấn cùng y trộm lấy Bồ Tát vàng.
Bọn chúng trước đó âm thầm đem mê dược cho vào trong nước và thức ăn của đoàn người, sau đó nhân cơ hội hạ thủ tàn nhẫn.
Áp giải Bồ Tát vàng vốn là một nhiệm vụ gian khổ, bất kể là tướng quân áp giải Bồ Tát vàng, hay là binh lính, sức chú ý của bọn họ đều tập trung vào người của kẻ địch ẩn nấp bên ngoài, không có khả năng có thời gian từng giây từng phút đề phòng người bên mình.
Đối mặt sáu tên bạo đồ tàn nhẫn này, hơn chín mươi người không một người may mắn thoát khỏi.
Sau khi chuyện xảy ra Từ Mãnh và Vương Hưng liền tiến đến Dương Châu báo tin, bốn người còn lại lợi dụng thời gian ngắn ngủi này hỏa thiêu thi thể Quan Trung Thất Hổ, sau đó thừa dịp ban đêm đem Bồ Tát vàng vận chuyển đến chỗ đã chọn sẵn, đem Bồ Tát vàng giấu kỹ, đợi cho bọn chúng khi trở lại, thi thể đã sớm cháy sạch chỉ còn xương cốt, bọn chúng lại đem xương cốt mỗi chỗ chôn một ít, sau đó trở lại nơi vu an xảy ra, chém thương lẫn nhau, giả dạng là bộ dạng may mắn không chết, tính toán thời gian rất vừa vặn.
Cho nên, nếu nói đây là một vụ án cướp bóc, không bằng nói đây là một âm mưu, nhưng có thể biết được, nếu Dương Tư Nột thật sự tưởng là do Quan Trung Thất Hổ đã biến mất gây ra, như vậy tất nhiên sẽ không trách tội đám người Lưu Tuấn, đợi sau khi sóng gió trôi qua, bọn chúng sẽ lấy Bồ Tát vàng ra, nấu chảy thành kim khối, đại phú đại quý, phi hoàng đằng đạt đều không nói chơi.
Chính là một loại tham lam, làm cho bọn chúng bí quá hoá liều, nhưng đồng dạng cũng bởi vì loại tham lam này, khiến bọn chúng bó tay chịu trói, Hàn Nghệ rất rõ ràng điểm này, bất luận kẻ liều mạng gì, đều có khiếm khuyết tính cách hết sức rõ ràng, tự bản thân Hàn Nghệ cũng vậy.
Tuy có câu nói "Người chết vì tài, chim chết vì miếng ăn", nhưng người chung quy không phải chim, người cần phải có nguyên tắc cơ bản nhất, nếu một người bọn chúng chưa bị thương, liền đánh cắp Bồ Tát vàng, Hàn Nghệ không những không khinh bỉ bọn họ, hơn nữa lại vô cùng khâm phục bọn họ, càng thêm sẽ không nhúng tay việc này, Hoàng đế có tiền như vậy, làm chút vàng đem tiêu, có gì không được, nhưng bọn chúng vì ý nghĩ cá nhân của bản thân, liền hại hơn chín mươi mạng người, loại người vô đạo đức nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Cho dù là lăng trì xử tử, cũng không đủ!
Dương phủ.
Dương Tư Nột vừa mới từ bên trong đi ra, Dương Triển Phi liền vội vàng tiếp đón: "Phụ thân, như thế nào đây? Bồ Tát vàng có phải là vẫn nguyên vẹn hay không?"
Tìm được Bồ Tát vàng đương nhiên lập công chuộc tội, nhưng vẫn không hoàn toàn thế, Bồ Tát này là đưa cho hoàng thượng, nếu chẳng may thiếu mất ngón tay, vậy thì nguy to, cho nên Bồ Tát vàng sau khi chuyển đến Dương phủ, Dương Tư Nột khẩn trương cẩn thận kiểm tra một phen.
Dương Tư Nột thở dài một hơi, nói: "Thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh, Bồ Tát vàng hoàn hảo không tổn hao gì."
Nói xong ông ta lại nói: "Đúng rồi, việc còn lại làm thế nào rồi?"
Dương Triển Phi nói: "Vào thời điểm Hình Phi, Lý Phàm hành động, cũng đã sai người tiến đến báo cho Tào Hùng biết, để y lập tức bắt hai người Từ Mãnh và Vương Hưng, mặt khác, người nhà của sáu người này đã bắt lại toàn bộ."
Hàn Nghệ đứng một bên nghe được âm thầm nhíu mày.
"Tốt lắm! Lần này con làm rất tốt."
Dương Tư Nột vỗ vỗ bả vai con trai, tỏ vẻ cổ vũ, lại đi lên trước, liếc nhìn Hàn Nghệ đứng một bên, có thể thấy được sắc mặt hắn một chút vui mừng cũng không có, vẫn còn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trong lòng có chút khen ngợi, cười nói: "Hàn Nghệ, lần này thật sự may mà có ngươi, Dương gia ta mới có thể thoát được kiếp này, có thể phá án này, ngươi thật sự là công lao to lớn."
Không biết sao Hàn Nghệ cũng thấy lạ hết sức, vì sao trong lòng mình ngay cả chút cảm giác hưng phấn cũng không có, loại tình huống này vẫn là lần đầu xuất hiện, khẽ vuốt cằm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Dương công quá khen, tiểu tử tới đây chỉ là vì báo ân, không dám tranh công."
Dương Triển Phi vung tay lên nói: "Hàn tiểu ca, đó chính là một xâu tiền, làm sao so được với Bồ Tát vàng này, không thể vơ đũa cả nắm, ngươi cũng không việc gì để mãi trong lòng."
Ngươi nói thì thật nhẹ nhàng khéo léo, nếu không có một xâu tiền đó, ta sợ không biết sống ở nơi này thế nào.
Hàn Nghệ chi tiết nói: "Có lẽ một xâu tiền đối với Nhị công tử mà nói, không là cái gì, nhưng đối với Hàn Nghệ ngay lúc đó mà nói, cũng là cứu Hàn Nghệ một mệnh, trong lòng Hàn Nghệ, ân tình của một xâu tiền lại không hề nhẹ so với Bồ Tát vàng."
Dương Triển Phi sửng sốt, không biết nói như thế nào cho tốt.
Hàn Nghệ đột nhiên lại ôm quyền nói: "Hàn Nghệ từng mạo phạm Dương công và Nhị công tử, cũng xin Dương công và Nhị công tử có thể bỏ qua chuyện cũ, Hàn Nghệ thỏa mãn rồi."
Dương Tư Nột nghe được cười ha hả, trong lòng sao không rõ, bỏ qua chuyện cũ này chỉ là chuyện gì, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là thông minh, nói: "Được, nói rất hay, ngươi trẻ tuổi như vậy, đã có thể làm được như thế, thật sự là đáng quý, nhưng bất kể nói thế nào, ngươi từ đầu đến cuối giúp Dương gia ta việc lớn, ta nếu không báo đáp hậu tạ, thứ nhất, về tình về lý đều không hợp, thứ hai, thử hỏi tương lai ai còn tình nguyện làm việc cho ta."
"Nói đi, ngươi muốn gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đáp ứng ngươi."
Lúc nói chuyện, trong mắt của ông ta còn chứa chút mong chờ.
Hàn Nghệ hơi tỏ ra do dự.
Dương Tư Nột thấy hắn lộ ra vẻ do dự, liền nói: "Ngươi chỉ cần nói là được, không cần thiết sợ hãi."
Hàn Nghệ nói: "Dương công, tiểu tử cho rằng tội lớn hơn nữa, cũng không phải tội tính cho cả nhà, hiển nhiên thân nhân của Lưu Tuấn bọn chúng cũng không biết việc này, cho nên, kính xin Dương công tha cho bọn họ một mạng."
Dương Tư Nột sửng sốt, dường như không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ đề xuất yêu cầu này, hơi nhíu mày, nói: "Việc này liên hệ quan trọng, không phải ta nói là được, mà ngay cả Lưu Tuấn bọn chúng nên xử trí như thế nào, đều do bệ hạ tự mình phán quyết."
Đây cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa đã công khai, cho nên Dương Tư Nột không có quyền làm chủ.
Hàn Nghệ đương nhiên biết, nói: "Nhưng Dương công nếu bằng lòng, cũng có thể bảo toàn tính mạng người nhà bọn họ."
Dương Tư Nột nói: "Lời này là sao?"
Hàn Nghệ nói: "Bồ Tát vốn là dạy người hướng thiện, hiện giờ đã bị chết nhiều người như vậy rồi, ta nghĩ Bồ Tát cũng không hy vọng thêm máu tươi nhiều hơn nữa, một pho tượng Bồ Tát từ trong máu tươi tái sinh, ta nghĩ cũng không phải điều Hoàng thượng muốn."
Lời hắn nói không nhiều, cũng không có gì là mịt mờ, nhưng thái độ của hắn không phải dạy Dương Tư Nột làm như thế nào, mà là hơi nhắc nhở một chút, đây chính là người thông minh nói lời thông minh, tuy rằng hắn có công lớn trong người, nhưng hắn cũng chỉ là một nông dân, mà Dương Tư Nột lại là quý tộc, ngươi không thể ỷ vào chính mình lập công lớn, khoa tay múa chân đối với Dương Tư Nột, đây lại là cử chỉ không hề sáng suốt.
Dương Tư Nột dù sao trà trộn quan trường lâu như vậy, Hàn Nghệ vừa nói thế, ông ta lập tức hiểu ra, trong lòng âm thầm khen ngợi, gật đầu nói: "Được, việc này ta đáp ứng ngươi, về phần có được hay không, còn phải xem ý tứ bệ hạ."
"Đa tạ Dương công."
Dương Tư Nột dường như chờ giây lát, thấy Hàn Nghệ không lên tiếng nữa, vì thế nói: "Ngươi chẳng lẽ vốn không có yêu cầu khác sao?"
Hàn Nghệ hơi kinh ngạc lắc đầu.
Dương Tư Nột liếc nhìn Dương Triển Phi, Dương Triển Phi ngầm hiểu, nói: "Hàn tiểu ca, kỳ thật lấy tài trí của ngươi, chỉ ở trên đồng ruộng, không khỏi có chút nhân tài không được trọng dụng rồi, ngươi sao không đến Dương phủ làm phụ tá ở bên cha ta."
Ý mời chào không còn rõ ràng hơn được nữa rồi.
Hàn Nghệ dường như cũng không nghĩ đến Dương Tư Nột sẽ chiêu mộ hắn làm quan, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, tuy nhiên, hắn gần như đều không có chút do dự gì, lên tiếng: "Ta nhận tầm lòng Nhị công tử coi trọng Hàn Nghệ, nhưng ta chưa bao giờ có tính toán này, hơn nữa ta là người tùy tính đã quen, cũng không thích hợp chốn quan trường, cho nên, đa tạ Nhị công tử có ý tốt, Hàn Nghệ thật sự là không đảm nhận nổi. Nhưng, Dương công sau này nếu có chỗ nào cần dùng tới Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhất định không chối từ."
Hắn tự do tự tại đã quen, thích cuộc sống vô câu vô thúc, nếu vào chốn quan trường, quy củ rườm rà sẽ làm hắn hậm hực đến chết mất, hắn chính là cá trong nước, chim trên trời, thích ở trong nước và không trung, tuyệt không phải trong lồng, mặc dù lồng sắt kia là vàng ròng tạo ra, tuy nhiên nói gì thì nói, nếu lồng này thật sự là vàng ròng tạo ra, hắn có lẽ sẽ nghĩ đem lồng ngậm đi, chứ không phải ở bên trong
Dương Tư Nột rất là kinh ngạc, có chức không làm, cam nguyện làm một nông dân, điều này thật là khiến người ta khó có thể lý giải:
"Chẳng lẽ ngươi muốn làm ruộng cả đời sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta cũng không có dự định làm ruộng, thực không dám dấu diếm, trước mắt ta còn chưa có bất kỳ dự tính nào."
Hắn vừa không muốn buộc trong chốn quan trường, đương nhiên cũng sẽ không làm cho mình buộc trong đám đất kia, về phần làm gì, hắn còn thật chưa cẩn thận nghĩ đến, hoặc là cứ đến đâu thì tính vậy.
Dương Tư Nột thấy Hàn Nghệ thần sắc kiên quyết, nếu bàn tiếp, sẽ chỉ khiến hai bên đều gượng gạo, vì thế nói: "Ngươi cũng đừng cự tuyệt vội, trở về hãy suy nghĩ một chút, ta rất hy vọng ngươi có thể tới đây giúp ta."
Niềm yêu thích tán dương không thể nói thành lời rồi.
Kỳ thật bắt đầu từ tổ phụ Dương Hùng của ông ta, chiêu hiền đãi sĩ liền trở thành nề nếp gia đình của Dương gia bọn họ, bất kể là Dương Hùng, hay là Dương Cung Nhân, hoặc là Dương Tư Nột bây giờ, đều là vô cùng chiêu hiền đãi sĩ, Dương Tư Nột thấy Hàn Nghệ tuổi còn nhỏ, đã có tài trí như thế, tự nhiên muốn thu nhận dưới trướng.
Nói đến nước này, Hàn Nghệ nếu còn cự tuyệt, đó chính là không biết tốt xấu rồi, khẩn trương như ý mượn cớ phụ họa nói: "Vâng, tiểu tử sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Dừng một chút, hắn lại chắp tay nói: "Nếu không còn việc gì, Hàn Nghệ xin cáo từ trước."
Dương Triển Phi vội hỏi: "Ngươi đi vội vã làm gì, lát nữa còn có tiệc ăn mừng, ngươi công lao to lớn, nhất định phải tham gia."
Tiệc ăn mừng?Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Dương công, Nhị công tử, có câu này ta không biết có nên nói hay không.
Dương Tư Nột nói: "Ngươi cứ nói đừng ngại"
Hàn Nghệ nói: "Tuy rằng Bồ Tát vàng đã tìm trở về rồi, nhưng đây chỉ là hành động lập công chuộc tội, không phải là công, nếu không như thế, Dương công chỉ sợ vẫn là thân mang tội, nếu tổ chức tiệc ăn mừng, thực không hề thỏa đáng, chỉ sợ để người ta mượn cớ, cho nên ta đề nghị, Dương công ngươi vẫn cứ là nên chịu đòn nhận tội, hướng Trường An đưa lên đưa lên tấu chương thỉnh tội, như vậy khả năng Hoàng thượng sẽ không trách tội Dương công, thậm chí còn sẽ gia thưởng, trấn an Dương công."
Dương Tư Nột nghe được càng kinh ngạc khiếp sợ, lời này nghe thế nào cũng không giống là một thanh niên chưa tới 20 tuổi, đừng nói Hàn Nghệ chỉ là một cái tiểu tử nông gia, mặc dù là con dòng cháu giống, chỉ sợ cũng không có khả năng nghĩ chu toàn đến như vậy, thầm nghĩ, xem ra ta vẫn đánh giá thấp kẻ này, không được, ta nhất định phải đem hắn đến chỗ ta.