THANH SẮC - HIỂU BẠO


Chương 4: Phong bế
Một cánh cửa ngăn cách thế giới trong phòng và ngoài phòng, nhưng hai không gian, dường như cũng thật sự ở trong lúc này mất đi liên lạc, mùi vị cafe lưu lại ở trong phòng, đó là một loại nicotin để cho con người nghiện hơi thở. Đầu lưỡi men theo tách sứ trơn bóng một tầng lại một tầng vòng quanh xung quanh, dường như là như vậy thì có thể càng thêm mùi vị của Lâm Tố Bạch
Hương bạc hà nhàn nhạt, xen lẫn hương vị ngọt ngào và khoang khoái, trong lúc này lại thêm mấy phần cafe nồng, những thứ này trong ngày bình thường có thể ngửi được hơi thở tụ hội lại cùng nhau, đối với Mộc Tư Linh mà nói để cho nàng si mê nhất. Nàng quên đi bản thân đối với người này si mê bao lâu, trong lúc nàng điên cuồng nhất, là tiếng nói của Lâm Tố Bạch cứu rỗi nàng, trong lúc nàng thất hồn lạc phách, lại là Lâm Tố Bạch, vì thân phận Bạch Tử Khanh này, để nàng yêu và nhớ nhung sâu sắc


Mùi vị của Lâm Tố Bạch lưu lại vòng quanh xung quanh thân, nàng không thích dùng bất kì nước hoa nào, trên người lại mang theo mùi cơ thể tự nhiên nhất, Mộc Tư Linh si mê liếm lấy cái tách trên tay, dường như vòng tròn xung quanh đồ gốm sứ chính là ngón tay của Lâm Tố Bạch, để nàng không thể không yêu



Cơ thể sớm thì trong lúc này nóng lên, nói chính xác, so với lúc khi hai người đơn độc gặp mặt vẫn là còn sớm. Lúc vừa mới bước vào cửa, thấy được Lâm Tố Bạch ở trên cầu thang, Mộc Tư Linh thì biết, cơ thể của mình đã phản ứng rồi, với nàng mà nói, Lâm Tố Bạch chính là thuốc giục tình thần kì diệu dược nhất trên thế gian này, tiếng nói của Lâm Tố Bạch, vóc dáng của Lâm Tố Bạch, mùi vị của Lâm Tố Bạch, tất cả của cô đều để bản thân điên cuồng


Cái tách bị liếm có chút ướt át, nhưng Mộc Tư Linh lại mải mai không để ý, nàng hưởng thụ mùi vị của Lâm Tố Bạch để lại, lại không tiếc lần nữa bắt đầu liếm lấy dấu môi từng liếm qua kia
Còn đặc biệt quanh quẩn nơi đó, ở xung quanh một lần lại một lần liếm lấy. Quần lót đã ướt đẫm rồi, cho dù vừa mới thay một cái mới, nhưng việc này lại vì tốc độ cực nhanh ướt đẫm
Nghĩ đến tay của Lâm Tố Bạch vừa mới đụng qua tay vịn của ghế ngồi, Mộc Tư Linh bổng nhiên từ trên đất đứng dậy, nàng tách hai chân ra, cong lấy cơ thể, phân vân có cần ngồi xuống hay không. Chỗ này, chính là cái ghế này, lúc nãy được Khanh Khanh ngồi qua rồi, trên đây lưu lại vết tích của chị ấy mùi vị của chị ấy, ngón tay của chị ấy vừa mới chạm qua chỗ này, bản thân ngồi xuống, vết tích của Khanh Khanh lưu lại đó thì giống như tiếp xúc nơi tư mật nhất của bản thân


Đó là một loại cảm giác mỹ diệu (tuyệt vời) thế nào, Mộc Tư Linh không dám tưởng tượng, thì tốt hơn nàng bây giờ liếm cái tách lại từ đầu đến cuối không dám đi chạm mặt Lâm Tố Bạch để lại dấu môi như vậy. Thứ đẹp nhất cuối cùng phải giữ đến cuối cùng hưởng thụ, nàng rất rõ, thế là Mộc Tư Linh buông bỏ dự định ngồi xuống, nhưng mà chân trái quỳ gối ở trên ghế, chân còn lại đạp trên đất. Nàng cẩn thận tỉ mỉ nâng lấy cái tách, sợ bản thân một khi không cẩn thận thì đem cái tách rơi ở trên đất


Tay phải đã không chịu khống chế đi đến giữa đùi non, cách cái quần lót màu trắng tinh khiết xoa lấy vị trí đùi non lầy lội không chịu nổi kia. Nếu như Lâm Tố Bạch thấy được kiểu dáng của quần lót này, nhất định sẽ kinh ngạc và ngạc nhiên. Kinh ngạc là vị lão bản này nhìn như ăn mặt chín chắn lại có thể mặc loại quần lót tinh khiết thông thường này, còn ngạc nhiên thì là quần lót này lại là giống y chang với quần lót cô mất đi mấy ngày trước
Chính giữa mảnh vải trắng tinh kia đã tụ tập một bãi nước không nhỏ, đem mảnh vải trong suốt hiện ra càng thêm chịu không nổi một đòn. Dùng ngón tay xoa lấy hạt nhân sưng tấy no tròn kia, Mộc Tư Linh si mê liếm lấy cái tách trong tay, đem đầu lưỡi đi vòng đến bên trong tách, một tầng lại một tầng liếm lấy cafe lưu lại bên trong
Đây là cafe Khanh Khanh vừa mới uống qua, tuy đã hết rồi, nhưng mà còn lưu lại mùi vị của Khanh Khanh. Đầu lưỡi của Khanh Khanh vừa nảy nhất định chạm vào cafe ở trong đây, hương vị ngọt ngào của nước miếng trong miệng cô hòa vào trong cafe, cho nên nói, lúc này bên trong đây lưu lại không những là cafe, còn có lưu lại nước miếng


Đại não của Mộc Tư Linh đang xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến những khả năng này, cơ thể của nàng càng thêm xao động. Khi tất cả cafe trong cái tách bị nàng liếm sạch, hô hấp của nàng dồn dập theo, nhìn thấy nàng từ đầu đến cuối bảo vệ dấu môi đó rất tốt, cuối cùng chịu không nổi sự mê hoặc, nhẹ nhàng hôn lên. Trong lúc nhất thời, bụng dưới co rút lợi hại, để đôi chân của nàng không ngừng run rẫy, nàng nhắm mắt lại, cổ thon dài nâng lên hoàn mỹ, nặng nề đem đùi non áp trên tay vịn của cái ghế kia



Vị trí nhạy cảm yếu ớt chạm vào nhau giống như chiếc ghế lúc trước Lâm Tố Bạch từng chạm qua, Mộc Tư Linh cảm thấy đại não của bản thân một mảng trống rỗng, đây là tay vịn Khanh Khanh từng sờ, ấm áp như thế, dễ chịu như thế. Phải chết mất, bản thân thật sự sắp chết mất rồi, tại sao thoải mái như vậy, trong đây nhất định là Khanh Khanh để lại tình yêu với mình, cho nên mới thoải mái như vậy


"Khanh Khanh...muốn em...a...rất thoải mái...chị nhất định rất yêu em có đúng không...quần lót của em sắp bị chị làm hư rồi...a...đây là em từ trong nhà chị lấy ra...chỉ có một lần cuối cùng này...đừng...chậm một chút...a!" Mộc Tư Linh kêu ra tiếng, nàng không cần lo lắng sẽ bị người khác nghe thấy, vì cả tầng lầu này, đều là phòng làm việc của nàng
Quần lót tinh khiết mỏng manh bị nàng dùng tay phải xé rách ra, phát ra từng tiếng vải vóc rách tan nát, nàng nhanh chóng thậm chí có chút thô lỗ xoa lấy đùi non kia, đồng thời ma sát thân dưới với tay vịn cái ghế. Trong đầu, trong lòng của nàng toàn bộ đều là hình ảnh ngón tay Lâm Tố Bạch tiến vào mình, so với ngày thường đều chân thật rõ ràng hơn


Lúc hình ảnh trong này chuyển thành Lâm Tố Bạch nằm sắp ở dưới cơ thể mình liếm lấy hạ thể của mình, Mộc Tư Linh điên cuồng kiều ngâm ra tiếng, máu mũi đỏ thắm thuận theo lỗ mũi của nàng chảy ra, cọ lên tách cafe màu trắng, nàng lại hoàn toàn không nhận ra


Quần lót màu trắng cuối cùng ở trong thời khắc này bị động tác quá sức của nàng kéo rách, nàng nóng lòng dùng hạ thể cọ lấy tay vịn kia, còn trong đầu Lâm Tố Bạch cũng đem ngón tay chen vào càng thêm sâu, để nàng không kiềm chế được đè lại bụng dưới, cảm thấy cơ thể của bản thân đều bị Lâm Tố Bạch xuyên qua rồi


"Khanh Khanh...em yêu chị...a...em rất yêu chị...em muốn...em muốn chảy ra rất nhiều nước, em tặng cho chị nữa, toàn bộ đều tặng cho chị" thắt lưng mỏi nhừ và giữa chân cảm thấy tê mỏi quá mức cường đại để Mộc Tư Linh thất thần, nàng buông bỏ chống cự, để cho nhiệt lưu nóng bỏng chảy thuận theo hạ thể trào ra, đem cả cái ghế làm đến ướt đẫm. Mà cả người nàng cũng theo sát xụi lơ ở trên đất, cười rồi ôm lấy cái chăn trong tay, mặc cho máu mũi nhuộm đỏ chiếc thảm màu xám tro


"Khanh Khanh...phải làm sao đây, em lại bị chị muốn một lần nữa rồi, tính như mấy lần trước, chị đã để em cao triều ba trăm bảy mươi mốt lần rồi. Chị muốn nhiều như vậy, em cũng sẽ mệt a. Chị xem, quần lót của em cũng hư rồi, đây chính là quần lót của chị, em về nhà vá xong sẽ trả lại cho chị"


Mộc Tư Linh vừa nói, đứng lên đem cơ thể của mình làm sạch sẽ xong, lại đem tách cafe và quần lót tinh khiết kia bỏ vào trong túi xách của nàng. Nhìn mưa lớn bên ngoài, nàng biết hôm nay là ngày nghỉ của Lâm Tố Bạch, con người này chắc nhanh chóng thì sẽ chạy xe về nhà, bản thân mới nhìn chị ấy một chút như vậy, thì phải để chị ấy rời khỏi sao? không được, Khanh Khanh hôm nay vẫn không cùng nói với mình thêm mấy câu, điện thoại của chị ấy hư rồi, mình không thể tán gẫu cùng chị ấy rồi, đêm nay phải trãi qua thế nào đây? nghĩ như vậy, Mộc Tư Linh cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại gọi cho trợ lý


"Đại tiểu thư, có gì dặn dò"
"Đi đem xe của Lâm Tố Bạch làm hư, phải triệt để làm hư, nội trong mấy ngày cũng sửa không được thứ đó"
"Vâng"
Ngắt đi điện thoại, Mộc Tư Linh bắt đầu vào phòng tắm trang điểm thêm, nhìn thấy bản thân mình trong gương, Mộc Tư Linh theo bản năng lấy điện thoại ra, từ trong túi xách lấy ra một cái thẻ sim mới thay xong, gửi đi tin nhắn đến số quen thuộc ở trong lòng


"Khanh Khanh, em vừa rồi lại cao triều rồi, chị đem em dễ dàng đưa lên khoái lạc cực hạn. Cafe chị uống qua thật sự rất ngọt, bên trong đều là mùi vị của chị, còn có cái ghế chị ngồi qua cũng bị em làm ướt rồi, nhưng mà em sẽ kêu người rửa sạch sẽ, sẽ không vứt bỏ.Tối nay chị khen em, để em cùng chị trở về nhà có được không? quần lót của chị thì đang ở trong túi xách của em, em đem nó làm hư rồi, chị cho em mượn thêm một cái nữa"

Hết chương 4

Bình luận

Truyện đang đọc