THANH SƠN THUỶ LINH CHI ÔN DỤ THIÊN

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Ôn Châu – Thanh Huyền

Thanh Huyền rất đẹp, non xanh nước biếc, chỉ tiếc là quá hẻo lánh hoang vu, cho đến bây giờ vẫn chưa xây được một con đường lớn xuống núi. Các em nhỏ muốn đi học thì phải lặn lội hơn mười dặm đường núi đến tận Huyền Thành, không những thế tiền học phí lại quá cao khiến những người miền núi phải hộc máu ra mà kiếm, bao nhiêu khó khăn gian khổ mới có thể bồi dưỡng được vài người biết chữ.

Trẻ con miền núi tư chất vốn không phải thông minh, lại phải làm việc đồng áng vất vả nên càng ít thời gian để học bài, chính vì vậy các bạn học ở Huyền Thành vô cùng khinh thường bọn họ, ánh mắt mỉa mai giống như những thanh đao nhọn đâm vào tự tôn của bọn họ, thêm vào nữa tiền học phí lại quá cao nên có rất ít người có thể cố gắng học đến cùng.

Nhưng anh em nhà họ Ôn lại không giống người thường.

Ôn Lộc, Ôn Dụ, hai cái tên bình thường như bao cái tên khác ở nông thôn, thế nhưng bề ngoài của hai anh em lại không hề giống các đứa trẻ khác một chút nào, dáng người của hai anh em đều cao ráo thon dài, Ôn Dụ giống hệt phụ thân, vừa khôi ngô lại tráng kiện. Còn Ôn Lộc thì nhỏ nhắn hơn, trông giống hệt người mẹ xinh đẹp đã chết của họ.

Còn nhớ rõ ngày mẫu thân qua đời, trước khi chết, miệng nàng nôn đầy máu cầu xin phụ thân: “Đại ca … ta muốn bọn nhỏ được đi học, ta … cầu xin ngươi, …. đừng … để cho bọn họ ….. giống ta, ngay cả chết cũng … phải chết ở … nơi này ….”

Khi mẫu thân trút hơi thở cuối cùng, cơ thể của phụ thân co giật run rẩy, mãi một lúc lâu sau, phụ thân mới vươn tay vuốt nhẹ hai tròng mắt vẫn đang mở to của mẫu thân.

Vì di nguyện cuối cùng của mẫu thân mà phụ thân phải làm lụng vất vả cả ngày lẫn đêm để kiếm tiền nuôi hai anh em ăn học. Còn hai anh em đều quên ăn quên ngủ, cố gắng học tập gấp trăm lần so với những người khác.

Song vận mệnh hình như rất thích hành hạ những con người nghèo khổ đó, phụ thân một lần đi bán máu bị lây nhiễm bệnh viêm gan, đến lúc này hai anh em mới biết được từng chữ từng chữ mình học đều là do máu của phụ thân mà thành.

Bởi vì bệnh viêm gan vốn là bệnh truyền nhiễm, tử vong rất cao nên vào một đêm không trăng, phụ thân đi về phía rừng rậm rồi vĩnh viễn không bao giờ thấy trở về nữa.

Đến nay Ôn Lộc vẫn còn nhớ rõ buổi tối trước khi phụ thân bỏ đi có nói với hắn một câu cuối cùng:

” Con trai, cha vô dụng, không thể chăm sóc các ngươi. Mẹ ngươi là một phụ nữ tốt như thế, vậy mà nàng phải oan ức sống với ta những mười hai năm trời ở đây …. Ngày cả di nguyện cuối cùng của nàng, ta cũng không làm được …. Cha thật vô dụng! Ngươi cố gắng tự chăm sóc bản thân và em trai ngươi, cố gắng … học tập ….” Phụ thân nghẹn ngào nói rồi xoay người đi vào bóng tối mờ mịt.

Ôn Lộc đuổi theo kéo quần áo phụ thân gào khóc nức nở nhưng phụ thân lại đẩy hắn ra một bên, xoay ngươi sang chỗ khác rồi đi không quay đầu lại.

Ngày hôm sau Ôn Lộc bỏ học, ở nhà vừa làm ruộng vừa lên núi kiếm củi, mò tôm bắt cá. Ôn Dụ cũng muốn nghỉ học nhưng lại bị ca ca tát cho một cái nên thôi.

Thời gian thoi đưa, thoáng cái đã ba năm, Ôn Dụ cũng đã học hành nên người và thi đỗ vào trường trung học giỏi nhất huyện. Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Ôn Lộc mua một chai rượu, kính mẫu thẫn một chén, kính phụ thân một chén, lúc quay đầu lại đã nhìn thấy Ôn Dụ ngã một chén quỳ xuống đất kính mình, Ôn Lộc liền kéo hắn đứng lên ôm vào trong ngực.

Lần đầu tiên trong ba năm nay, hai anh em ôm nhau khóc rống, nước mắt vui mừng chảy xuống hai bên gò mà.

Nhưng vận mệnh lại vui đùa hai anh em một lần nữa, khi nhìn kỹ giấy trúng tuyển, hai anh em mới phát hiện tiền học phí năm nhất, tiền ăn ở những 1300 nguyên.

Ôn Dụ chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt ca ca như sắp khóc, mấy ngày nay ca ca cứ ngẩn ngơ nhìn tờ giấy thông báo. Ôn Lộc bỗng nhiên cảm thấy nóng máu, giơ tay giật lấy tờ thông báo, đang định xé thì bị Ôn Lộc liều mạng bảo vệ. Ôn Dụ đẩy ca ca sang một bên làm Ôn Lộc ngã vào mép giường, Ôn Dụ hoảng sợ vội vàng chạy tới đỡ ca ca dậy nhưng lại ăn một cái tát còn mạnh hơn nhiều so với ba năm trước đây.

Khuôn mặt Ôn Lộc tràn đầy nước mắt, thừa dịp Ôn Dụ đang ngây người liền vội vàng giật lại tờ thông báo, nhét vào ngăn kéo khoá lại rồi xoay người rời đi.

” Ca, ca, ngươi định đị đâu?”

” Ta đi vay tiền, về đi, không được theo ta.”

Ôn Dụ đành miễn cưỡng về phòng, nơi này ai cũng nghèo khổ, chỉ có Ôn A Tam làm nghề thợ rèn thì dư dả một chút, năm nay bốn mươi hai tuổi, có chút tiền để dành, không những thế còn tự mình cưới về một người vợ, nhưng người này lại vô cùng keo kiệt và ky bo.

Sáng sớm hôm sau, Ôn A Tam đem 1500 đồng tiền đến làm Ôn Dụ hết sức kinh hãi.

” Cám ơn Tam ca, tiền này …. ta sẽ cố gắng trả lại thật sớm.”

” Không sao, Tiểu Dụ Tử cứ dùng đi, đều là người một thôn, ta với ca ca của ngươi đều bàn bạc xong rồi.”

” Ca của ta đâu?”

” Ca ca ngươi … bảo ta đến tiễn ngươi, ngươi đi trước đi, cố gắng học tập, khi nào được nghỉ nhớ trở về.”

Ôn Dụ thương tâm, nghĩ thầm nhất định ca ca vẫn tức giận nên không muốn thấy ta, vuốt vuốt hai tròng mắt đỏ ửng, Ôn Dụ cầm tiền với hai cái bánh bao lên đường.

Ôn Dụ đi được một quãng, quay đầu lại phát hiện Ôn A Tam vẫn đứng tại đầu thôn vẫy vẫy tay nhìn hắn. Nhìn A Tam thân hình khôi ngô rắn chắc, tự dưng có chút buồn bực, không biết ca ca sao lại quen biết với Ôn A Tam.

Bình luận

Truyện đang đọc