THÀNH THÂN VỚI NGƯỜI PHÀM THẬT KHÓ - OẠT KHANH TẤT ĐIỀM

Buổi tối, trong phòng Lê Liễu Phong cực kỳ yên tĩnh.

Hắc Bạch Vô Thường đứng như hai cái cột, lén lút đưa mắt liếc nhau, không ai mở miệng nói chuyện.

Người giấy nhỏ hiếm khi không quấn lấy Trì Nhứ, tốp năm tốp ba đứa ngồi xổm đứa đứng, đến cả tính đùa giỡn cũng thu lại không ít.

“Các ngươi muốn nói gì, lòng ta hiểu rõ.” Lê Liễu Phong mở miệng, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Hắc Vô Thường lập tức tiếp lời: “Đại nhân, ngài nghĩ lại đi. Nếu ngài lên Thiên đình, nhỡ đâu bị phát hiện, vậy sẽ lại đánh nhau đấy!”

Lê Liễu Phong đưa ra quyết định, một Vô Thường nho nhỏ như hắn không tiện can thiệp. Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy việc này rất không ổn. Lúc trước, tuy Tiên giới dùng mọi cách cầu hòa, nhưng bên Minh giới lại chưa bao giờ quan tâm, bởi vậy gần đây quan hệ hai bên vẫn giằng co.

Nhưng bây giờ hay rồi, Minh giới cứ vậy công khai bước lên lãnh thổ Thiên giới, các thần tiên còn không bùng nổ à?

Tuy rằng cảnh bọn họ nổ tung chảo, nghĩ đến hẳn sẽ rất vui vẻ thoải mái.

“Ta không đơn giản là vì A Nhứ.” Lê Liễu Phong dừng một chút, lại không nói tiếp mà chỉ nói: “Sau khi ta đi, hai người các ngươi nhanh chóng về địa phủ, triệu tập Thập điện Diêm Vương, chỉ cần nói "Cửa sắp mở", bọn họ sẽ tự hiểu.”

Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, cảm thấy hình như có chuyện lớn xảy ra, nghiêm nghị đáp: “Vâng.”

·

“Nguyệt lão! Nguyệt lão! A Nhứ đã về rồi!”

Ánh mặt trời chói lọi, chiếu lên người quả là muốn ngủ gà ngủ gật, Nguyệt lão khép hờ mắt, nằm trên ghế điêu khắc từ bạch ngọc dưỡng thần.

Tiểu Hồng nương lại như con hỉ thước ríu rít, lao thẳng vào điện Nguyệt Lão.

Nguyệt lão vui mừng quá đỗi, ngồi dậy từ ghế bạch ngọc, dáo dác nhìn xung quanh hỏi: “Ngươi nói gì? Ở đâu?”

Ông trời có mắt, mấy ngày gần đây, nói ông ta có “cuộc sống hàng ngày khó an” cũng không hề quá phận.

Tuy rằng Bao Đả Thính nói cho ông ta Trì Nhứ còn sống thảnh thơi ở trong thôn, bên cạnh không có nửa bóng dáng Phong Đô đại đế. Nhưng có lẽ do giác quan thứ sáu quấy phá, Nguyệt lão vẫn cảm thấy trong lòng bồn chồn, cực kỳ bất an. Ông ta đã nộp cả giấy xin nghỉ lên rồi, đang chờ Ngọc Đế lão nhân gia trả lời phúc đáp.

Bây giờ ông ta không cần hạ phàm, Trì Nhứ cũng đã trở lại, có thể nói rất viên mãn.

“Nàng còn ở trên Thiên giai đó, ta nghe Hỉ Thước nói.” Tiểu Hồng nương nói.

“Hỉ Thước này nói nhảm, ngày thường ríu rít đến phiền, lúc mấu chốt lại có tác dụng.” Nguyệt Lão sờ râu.

“Tóm lại bây giờ cục đá lớn trong lòng Nguyệt lão ngài có thể rơi xuống đất rồi! A Nhứ chắc chắn muốn cho ngài một niềm vui bất ngờ! Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ngài, nghĩ tới cảnh kia đã thấy kích động nha!” Tiểu Hồng nương nói.

Trong lòng Nguyệt lão rất hưởng thụ, ngoài mặt lại bày ra mặt lạnh, đứng lên: “Hừ! Có gì mà niềm vui với bất ngờ, ngươi đi với ta đến Thiên giai ôm cây đợi thỏ!”

Nguyệt lão chống quải trượng ra cửa, bên đường lại đụng phải Thái Bạch Kim Tinh đến điện Nguyệt Lão uống rượu.

Thái Bạch Kim Tinh không uống được rượu, ngược lại bị Nguyệt lão kéo theo đi đón Trì Nhứ trước.

Thiên giai cao tận chân mây, đi xuống mười mét là ẩn ở trong sương mù dày đặc, nhìn không rõ. Nguyệt lão híp mắt đợi trong chốc lát, mất kiên nhẫn: “Sao còn chưa đến?”

Xưa nay Tiểu Hồng nương biết Nguyệt lão là người nóng vội nên nói: “Hay là ta đi xuống đón nhé?”

Trong khuỷu tay Thái Bạch Kim Tinh vắt một cây phất trần, nhẹ nhàng nói: “Thôi, đã lên Thiên giai rồi, Nguyệt lão lão nhân, kiên nhẫn một chút.”

Mấy người lại đợi một lúc, cuối cùng chờ được hai bóng dáng trong sương mù mờ mịt bay bay.

Nhìn từ thân hình, một nam một nữ, vừa thấy đã hiểu.

Không biết làm sao, khi thấy thân hình nam tử kia, dây thần kinh ở thái dương Nguyệt lão giật giật. Ông ta vô thức tiến lên vài bước, nheo mắt lại đánh giá nam nhân trong sương mù kia, thấy thế nào cũng kém quá xa hình tượng cao lớn thô kệch trong miệng Thiên Lý Nhãn, chỉ nhìn thân hình cao ngất kia cũng đã khiến cho người ta cảm thấy diện mạo người nọ không tệ.

Nam tử kia bình tĩnh tự tin, vui vẻ thoải mái bước lên từng bậc thang, mặt mày cũng dần dần hiện hình dạng mơ hồ trong sương mù.

Dự cảm điềm xấu lập tức bùng lên, trong lòng Nguyệt lão giật mình, trái tim suýt nữa ngừng đập, cuối cùng lại nhảy nhót như nổi trống, truyền đến trong tai cũng rung động nổ vang.

Ông ta lùi về phía sau mấy bước, đè ngực mình lại, trợn trừng mắt, cứ vậy thẳng tắp ngã xuống.

Tiểu Hồng Nương ở cạnh sợ tới mức choáng váng, Thái Bạch Kim Tinh vừa đỡ Nguyệt lão vừa lớn tiếng nói: “Còn thất thần làm gì? Mau đến điện của ta lấy thuốc trợ tim!”

·

Sao lại thế?

Sao có thể chứ?

Thiên Lý Nhãn đã nói lúc ấy A Nhứ ở bên một nam nhân tướng mạo hung ác!

Nhưng đây đúng là Phong Đô đại đế âm hồn bất tán, từ đâu nhảy ra thế? Bây giờ còn nghênh ngang vào nhà, thật là buồn cười!

Mơ hồ nghĩ đến đây, Nguyệt lão đang nằm trên giường lập tức bật dậy như xác chết vùng dậy, Tiểu Hồng nương canh chừng bên cạnh sợ tới mức “Á” một tiếng, lăn ra xa hơn ba mét.

Ánh mắt đầu tiên Nguyệt lão nhìn thấy đại điện trống trải, theo bản năng muốn tự lừa mình một phen: “Vừa rồi, có phải ta mơ không?”

Đúng! Chắc chắn là ác mộng! Phong Đô đại đế đi vào Thiên đình gì đó, không tồn tại, nhất định là ảo giác của ông ta.

“À…” Tiểu Hồng nương không biết mở miệng thế nào, tuy rằng không rõ tình hình, nhưng lại cực kỳ đồng tình với Nguyệt lão.

May mắn vào lúc này Thái Bạch Kim Tinh vội vàng tiến vào, vừa nhìn thấy Nguyệt lão tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc ông tỉnh rồi! Còn không dậy, chắc sẽ ăn sạch hết lò luyện đan của ta mất! Mau dậy xử lý chính sự đi!”

Nguyệt lão thở dài, lão già không tim không phổi này, phát hiện ông ta tỉnh cũng không biết hỏi thân thể ông ta thế nào, phản ứng đầu tiên thế mà kéo ông ta đi làm việc.

Nguyệt lão chưa kịp cảm thán thói đời nóng lạnh, bạn bè vô tâm, lại nghe thấy Thái Bạch Kim Tinh bổ cho một đao: “Người ở ngay trong điện đấy.”

Sáu chữ ngắn ngủi này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Nguyệt lão nằm thẳng xuống, không muốn đối mặt với hiện thực: “Ông coi như ta đã chết đi.”

Thái Bạch Kim Tinh: “…”

Người mấy vạn tuổi rồi, có thể trưởng thành tí được không?

Nguyệt lão: “Ta mặc kệ! Hắn không thể ở Thiên đình lâu được. Ông đi nói với hắn. Hắn là người Minh giới, về tình về lý lên Thiên đình đều không ổn. Bây giờ lên rồi thì nhanh xuống đi, ta sẽ coi như không nhìn thấy. Khi không đi loạn ở chỗ này của chúng ta làm gì, đi thăm người thân bạn bè à?”

Thái Bạch Kim Tinh cười lạnh: “Ông thông minh đấy, đẩy ta đi ra ngoài cõng nồi, có bản lĩnh tự ông mở miệng đi.”

Nguyệt lão: “Không phải ta là người bệnh à?”

“Được rồi! Mọi người đều sống đến từng này tuổi rồi, nói chuyện cũng đừng quanh co lòng vòng. Ông biết rõ vì sao hắn đến.” Thái Bạch Kim Tinh nói: “Người ta mang thù đấy, một phần không quên, bây giờ đến đòi nợ rồi. Đi thôi! Đi ra ngoài nói chuyện với hắn, tốt xấu gì trăm năm trước cũng cùng nhau đánh Quỷ vực, may mắn bản thân hắn cũng coi như dễ tiếp xúc.”

Nguyệt lão rất không tình nguyện: “Dễ tiếp xúc? Ta thấy hắn là đồ hổ mặt cười âm hiểm xảo trá.”

Ngọc Đế chứng kiến, giờ này phút này, ông ta hận không thể xuyên về lúc Thất tiên nữ ngoại tình, hung hăng đánh chính mình vì đã xúi giục Trì Nhứ hạ phàm một trận.

Mà nói xem, Thất tiên nữ đang yên đang lành tìm Trương Vương gia làm gì chứ?

·

“Chắc là gần đây Nguyệt lão nghỉ ngơi không tốt, vừa rồi chỉ ngủ mất thôi.”

Trì Nhứ siết nắm đấm, ánh mắt liên tục nhìn về hướng nào đó, nàng nói lời này, cũng không biết là đang giải thích với Lê Liễu Phong hay là nói cho chính nàng nghe.

“Cũng có thể là vui sướng quá độ…” Trì Nhứ nhớ tới sắc mặt Nguyệt lão lúc hôn mê, phủ quyết: “Hình như không phải.”

“Nếu A Nhứ lo lắng thì đi theo xem đi.” Lê Liễu Phong nói.

Nguyệt lão bị nâng về, Trì Nhứ cũng không rời khỏi người bên cạnh, vừa rồi nàng muốn theo vào trong tẩm điện của Nguyệt lão lại bị Thái Bạch Kim Tinh lấy lý do “nam nữ có khác” đuổi ra.

Trì Nhứ đứng lên: “Một đống tuổi rồi còn quản nam nữ có khác gì chứ. Hay là ta vẫn nên…”

“A Nhứ!” Lê Liễu Phong khẽ gọi nàng: “Nếu nàng phát hiện, ta khác với trong tưởng tượng của nàng, nàng sẽ làm thế nào?”

Trì Nhứ cảm thấy hắn hỏi thật kỳ lạ, nói thầm: “Đã đến lúc này còn nói như vậy… Hơn nữa, chàng lại không phải người trong tưởng tượng của ta bước ra.”

Lê Liễu Phong cười: “Ừm, nàng đi đi.”

Trì Nhứ không hiểu ra sao, cảm thấy Nguyệt lão đột nhiên ngất rất kỳ lạ, thái độ của Lê Liễu Phong cũng có phần khó hiểu, so với lúc làm một phàm nhân, thái độ sau khi chàng lên Thiên đình hình như quá mức bình tĩnh rồi?

“Phong Đô đại đế, đã lâu không gặp.”

Trong đại điện, Nguyệt lão chậm rãi dạo bước đến. Dù sao cũng là thần tiên, cảm xúc kích động tạm thời, ngất hộc máu đều có thể hiểu được, nhưng ông ta khôi phục rất nhanh, mấy viên kim đan xuống là đã không có việc gì.

“Phong Đô đại đế?”

Xem hướng Nguyệt lão nói chuyện, là về bên này, Trì Nhứ nghi hoặc nhìn về phía sau, không nhìn thấy người khác. Trong lòng nàng bỗng nhiên hơi động, lại quay sang, khó có thể tin ngửa đầu nhìn Lê Liễu Phong, lại phát hiện khuôn mặt dịu dàng trong quá khứ của hắn không còn nữa, thậm chí còn lóe qua chút vẻ hung ác.

Sắc mặt xa lạ như vậy thật sự quá xa lạ.

“Lê… Liễu Phong.”

Nàng không xác định mở miệng, duỗi tay kéo tay áo hắn.

Trả lời nàng lại là Nguyệt lão quát nhẹ: “A Nhứ, sang đây đứng.”

Cùng lúc đó, Lê Liễu Phong lại nắm tay nàng, không nói chuyện.

Chân Trì Nhứ như mọc rễ, đứng ở tại chỗ không hoạt động.

Cả tòa đại điện trống trải bỗng nhiên yên tĩnh không tiếng động, Trì Nhứ nghe thấy hắn khẽ nói: “Tin ta.”

Nguyệt lão nhìn hết động tác và phản ứng của hai người ở trong mắt, tức giận đến thất khiếu bốc khói. Quả thật là nữ nhi lớn rồi như bát nước đổ đi, trăm năm quan tâm chẳng bằng “tên mặt trắng” đẹp trai!

“Tên mặt trắng” kia còn làm bộ làm tịch nói: “Đột nhiên tới chơi, mong rằng Nguyệt lão vẫn khỏe.”

“Ta có bệnh nhẹ, ta cực kỳ có bệnh nhẹ!” Râu Nguyệt lão bay sang hai bên. Ông ta dường như còn muốn nói gì nữa, liếc Trì Nhứ một cái, lại phiền lòng nóng ruột nuốt xuống: “Chỗ chúng ta nhỏ không chứa nổi tôn đại Phật là ngài, làm phiền ngài…”

“Nguyệt lão.” Vào lúc này Trì Nhứ nói: “Đã nói với ông bao lần rồi, tức giận không giải quyết được vấn đề. Ông muốn ta rời khỏi chàng ấy, dù sao cũng phải cho ta một lý do.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương mơ hồ để lộ ra sự quật cường, trong lòng Nguyệt Lão ngổn ngang trăm mối, thoáng nản lòng nghĩ: Ta có lý do gì chứ? Ta đuối lý mới nói to đến vậy.

“Thôi thôi!” Thái Bạch Kim Tinh ho khan một tiếng, ra mặt làm người hòa giải: “Nguyệt lão, thu lại cái tính nóng nảy của ông đi, mọi người bình tĩnh mới dễ nói chuyện mà. Trăm năm không gặp, Phong Đô đại đế càng thêm ngọc thụ lâm phong. Vừa rồi ở Thiên giai, lão nhân ta tuổi già hoa mắt, còn suýt nữa không nhận ra. Ha ha, đã là cố nhân, chúng ta không ngại dời bước sang Kim điện ôn chuyện chứ?”

Tuy rằng các thần tiên Thiên đình ở chung hòa thuận, nhưng trường hợp cấp bậc rõ ràng vẫn cực kỳ nghiêm chỉnh. Ngày thường Trì Nhứ hi hi ha ha với các thần tiên, lúc này lại không thể làm càn, chỉ nhìn Lê Liễu Phong, lộ ra ánh mắt dò hỏi.

Lê Liễu Phong vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ trán của nàng: “Lúc về lại giải thích với nàng. A Nhứ, không cần lo lắng.”

Không biết thế nào, Trì Nhứ bỗng nhiên yên lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc