THÀNH TRÌ CỦA TÔI

Châu Trì không nói gì, vô cùng ngoan ngoãn uống hết ly nước, uống xong còn đọng vài giọt nước trên môi.

Giang Tùy kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lại lấy khăn giấy giúp anh lau đi.

Nhìn những vết bầm tím trên khuôn mặt anh, cô không tự chủ được lại chau mày, cầm khăn khẽ lau, máu vẫn còn chảy thấm đỏ một mảng.

“Chỗ này không cần xử lý sao?” Cô cúi người, cẩn thận nhìn, ngón tay chỉ chỉ.

“Chỉ cần lau một chút là được, không nghiêm trọng đâu, không cần phải khâu gì cả.” Giọng của Châu Trì trầm thấp, mang chút giọng mũi. Thật hiếm khi cô chủ động ghé lại gần, anh không dám động đậy, cứ như vậy chăm chú nhìn cô.

Giang Tùy nhìn rất đau lòng, mắt cũng đỏ lên.

“…Làm sao lại ra nông nỗi này?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương trên người anh.

“Anh đi đường tắt, trời mưa nên đường hơi xấu, Trần Tùng không chú ý nên bị trượt tay lái.” Trần Tùng là trợ lý của anh, Giang Tùy đã thấy vài lần.

Cánh tay bị thương của Châu Trì khẽ động, giơ lên nắm lấy tay cô: “Có phải thằng oắt Tri Tri dọa em phải không?”

Anh đoán chuẩn phóc, Giang Tùy cũng không nói đỡ cho Tri Tri, gật đầu: “Nó dọa em rất nghiêm trọng.”

Châu Trì chau mày: “Không sao, chờ anh đánh nó một trận.”

“…” Thế này rồi còn đòi đánh người ta?

Giang Tùy trong lòng thầm thở dài.

“Tại sao lại vội vàng quay về thế làm gì?” Cô nói: “Đi chậm một chút cho an toàn chứ?”

“Muốn gặp em.”

Tối qua trong điện thoại anh đã nói lời này rồi, bây giờ còn nhắc lại lần nữa.

Lần này, Giang Tùy không im lặng nữa, cô nhìn anh, nói: “Muộn chút vẫn có thế gặp em mà, em có chạy mất đâu?”

Châu Trì trầm mặc một lúc, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, yếu hầu khẽ động: “Anh mới biết chuyện này.”

Giang Tùy: “Chuyện gì cơ?”

“Em gọi điện thoại cho anh.”

Giang Tùy nghe không hiểu, ngẩn người nhìn anh.

“Hồi chúng ta chia tay, em gọi điện thoại cho anh, phải không?” Sắc mặt Châu Trì rất nghiêm túc, nhưng giọng nói lại ôn nhu. Nhìn cô vẫn còn đang ngẩn người, anh càng siết chặt tay: “Tối qua anh gặp Nguyễn Tịnh.”

Nói đến đây, Giang Tùy đã hiểu, nhưng cô cũng không biết phải nói gì.

“Anh xin lỗi, lâu như vậy rồi mà giờ anh mới biết.” Lông mày Châu Trì nhíu lại rất chặt, cúi đầu, có lẽ đã không còn cần thiết nữa, nhưng anh vẫn nghiêm túc giải thích với Giang Tùy một câu: “Anh không thích cô ấy, cũng chẳng bao giờ để ý tới cô ta, sau này cũng không coi cô ta là bạn học nữa.”

Giang Tùy im lặng một chút, hỏi anh: “Anh vì chuyện này mà vội vàng quay lại sao?” Cô rủ mắt: “Châu Trì, thực ra em đã không còn để ý đến chuyện này nữa.”

Sau khi trở về, biết bên cạnh anh còn chưa có ai, kỳ thực trong lòng cô đều đã hiểu rõ. Hơn nữa, vấn đề năm nó của bọn họ cũng không phải chỉ do một cuộc điện thoại này.

Châu Trì mím mím môi, bình tĩnh trở lại, ngước mắt lên hỏi Giang Tùy: “Lúc đó, em…”

Muốn hỏi cô lúc đó gọi cho anh định nói gì, nhưng hiện tại lại không thể hỏi ra miệng được.

Giang Tùy nhìn sắc mặt anh, chủ động nói: “Thực ra hôm đó em chuẩn bị đi, em cũng không biết tại sao lại gọi điện cho anh nữa, gọi xong rồi cũng không biết nói gì… Năm đó em có đan một chiếc khăn quàng cổ, vốn định sinh nhật tặng cho anh, sau đó chúng ta cãi vã liền không tặng nữa, ngày hôm đó, em mang khăn theo, lúc đó định đưa cho anh.”

Đây đều là chuyện cũ rồi.

Từ ngày cô đồng ý quay lại với anh, cô đã không suy nghĩ những chuyện đó nữa.

“Châu Trì, chuyện gì đã trôi qua rồi thì cho qua đi.” Giang Tùy thấp giọng nói, những chuyện đó đã nghĩ qua rất nhiều lần, nếu như nói có để lại bài học kinh nghiệm gì, thì trong lòng đại khái cũng đã hiểu.

Thật ra, chính Châu Trì cũng hiểu được, chuyện này đã là quá khứ rồi, sẽ không thể quay trở lại nữa, nhưng anh cũng không dễ gì buông bỏ được, cuối cùng cả đêm qua tâm trạng đều không yên.

Những năm đó, anh vừa đau lòng vừa oán giận, cảm thấy cô cũng thật đủ ác, làm sao có thể cắt đứt sạch sẽ như vậy? Nhưng hiện tại biết rồi, cô đã từng mềm lòng, hơn nữa còn mềm lòng sớm hơn anh.

Châu Trì nhiều lần suy nghĩ, càng về sau này càng cảm thấy, năm đó Giang Tùy đã cho anh cơ hội, thế nhưng lại bị anh bỏ lỡ mất.

Loại cảm giác này, rất kinh khủng.

Một lúc lâu Châu Trì không nói gì, Giang Tùy cúi đầu, rút tay ra khỏi bàn tay anh, sau đó nắm ngược lại.

Bàn tay cô rất nhỏ, lòng bàn tay hơi lạnh, không giống như bàn tay mạnh mẽ ấm áp của anh, rất dịu dàng.

Châu Trì vẫn không nói gì, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên trán cô.

Quá khứ không thể trở lại, nhưng bọn họ vẫn còn tương lai.

Sau khi nói với nhau vấn đề này, dần dần hai người đều thành thật mở lòng hơn, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều.

Châu Trì nói về những chuyện anh đã trải qua trước và sau khi tốt nghiệp. Tuy rằng anh không thích nói về chuyện này, nhưng lần này đều kể với Giang Tùy không thiếu một chữ, Giang Tùy cũng nói về cuộc sống những năm này của mình cho anh nghe, có chuyện may mắn, cũng có thất vọng, đương nhiên cũng bao gồm cả người Châu Trì rất để tâm: Trần Dịch Dương.

Cô nói rất ngắn gọn, bởi vì quan hệ giữa cô và Trần Dịch Dương cũng chẳng có gì.

“Trong năm học trao đổi, em cũng không hề gặp cậu ta, lúc về trường, năm ba năm bốn cậu ấy có quay lại tìm em, sau đó trước khi tốt nghiệp, cậu ấy nói với em, nhưng em không đồng ý… Tốt nghiệp xong, liền không liên lạc nữa.” Giang Tùy nói: “Anh vẫn còn để ý đến cậu ấy à?”

Châu Trì lắc đầu.

Giang Tùy cẩn thận nhìn anh: “Thật sao?”

“Ừm.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

Giang Tùy hơi mỉm cười, không hỏi lại nữa.

Về hết thảy những chuyện sau chia tay này, hai người đều đã thành thật cho đối phương một lời giải thích.

Sau đó cả hai liền ngồi tán gẫu.

Châu Trì kể cho Giang Tùy nghe quá trình mở cửa hàng lận đận của Trương Hoán Minh, Giang Tùy nghe xong rất kinh ngạc.

Lúc nói chuyện với nhau thế này, có chút giống với thời còn trung học, mỗi lần chia xa ngắn ngủi, trở về liền dính lấy nhau rất lâu, nói linh tinh lung tung không dừng, hoặc là rõ ràng vừa mới gặp nhau, nhưng trở về vẫn nhắn tin tới tấp, không muốn dừng lại.

Tận một lúc sau, bóng đèn siêu sáng Tri Tri mò tới. Cậu mua bữa trưa đem qua, bởi vì Châu Trì lười mặc đồ bệnh viện, nên thuận đường cậu đi mua luôn một bộ quần áo tới cho anh.

Không biết số đo, cho nên Tri Tri mua đại, một cái áo phông, một cái quần ngắn, vào cửa liền thả lên giường: “Cháu đủ chu đáo chưa, nào, thay quần áo rồi ăn trưa đi, cháu đi xem Tiểu Trần xui xẻo một chút.”

Cậu đem đồ đạc quăng cho Giang Tùy, rồi chạy mất dép.

Châu Trì một tay vẫn còn truyền dịch, chỉ còn tay trái có thể hoạt động.

Anh tự mình cởi khuya áo ra, nhưng chỉ có một tay cho nên không được thuận tiện cho lắm, động tác rất chậm. Giang Tùy nhìn hai cái liền ngồi xuống giường: “Để em giúp anh.”

Cô sát lại gần, hơi cúi đầu xuống, hai tay đưa lên giúp anh cởi cúc áo sơ mi, bởi vì sợ động vào vết thương trên người anh, nên cô làm rất cẩn thận, nhẹ nhàng cởi áo ra, để chiếc áo dính máu sang một bên.

Cả người Châu Trì để trần, tay trái cầm áo Tshirt bên cạnh đưa sang.

Tuy rằng buổi tối hôm nọ đã thân mật, nhưng lúc đó đầu óc hỗn loạn, Giang Tùy còn chẳng kịp nhìn cơ thể anh. Còn lúc này ban ngày ban mặt, ánh sáng trong phòng bệnh rất tốt, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng.

Có điều Giang Tùy cũng không cố ý nhìn đến cái gì khác, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn cánh tay bị thương của anh, chỉ sợ nó lại chảy máu.

“Quần… anh có thể tự thay được không?”

“Ừm, để anh tự làm.”

Thực ra vết thương của anh cũng không nghiêm trọng lắm, chuyện nhỏ này có tính là gì, anh có thể tự làm được.

Giang Tùy đi ra lấy nước, anh cũng thay đồ xong.

Lúc cô quay lại, mở hộp cơm trên bàn ra, quay người lại nhìn thì Châu Trì đã xuống giường bước tới.

Giang Tùy chạy qua đỡ anh, nhìn xuống cái chân bị khâu mấy mũi: “Anh không đau à?”

“Không đau lắm.”

Cả hai ngồi xuống ghế.

Giang Tùy hỏi: “Anh tự ăn được không?”

“Được.” Anh nhìn một chút: “Đây có muỗng mà, anh dùng tay trái.”

Giang Tùy tưởng anh không muốn cô giúp nên mới nói như vậy, lại không nghĩ tới tay trái của anh xúc rất lành nghề, không hề có vẻ trở ngại gì cả. Cô kinh ngạc nhìn anh.

Châu Trì quay đầu: “Chuyện gì thế? Từ nhỏ anh đã thuận tay trái rồi, sau này mới đổi qua tay phải.”

“…Siêu thế cơ á?”

“Ừm, giờ vẫn dùng tốt.” Châu Trì hơi mỉm cười: “Nếu không em định xúc cho anh ăn à?”

“…”

Giang Tùy cũng mỉm cười: “Anh mau ăn đi.”

Buổi chiều, Tri Tri rảnh rỗi không có việc gì nên ở lại, Giang Tùy quay về đi làm, lúc sắp về liền nhận được tin nhắn của Tri Tri, nói cậu đã đưa Châu Trì về nhà rồi.

Giang Tùy biết Châu Trì sống ở gần công ty, nhưng cụ thể nhà nào thì cô cũng không rõ.

Cô tìm Tri Tri hỏi địa chỉ, ai biết rằng Tri Tri không nói hai lời, trực tiếp đưa thẳng chìa khóa cho cô, hào phóng nói rằng sau này cậu nhỏ đều nhờ hết vào chị cả đấy.

Tan làm, Giang Tùy đi siêu thị mua đồ ăn. Vài năm rồi cô đã học nấu ăn, tuy cũng không ngon lắm nhưng để miễn cưỡng sống qua ngày thì cũng tạm đủ.

Căn hộ chung cư này đều có một phòng ngủ và một phòng khách, rất thích hợp cho những người sống độc thân, căn của Châu Trì nằm trên lầu chín.

Giang Tùy xách hai túi đồ ăn đi lên.

Mở cửa ra, phòng khách một mảng tối om.

Cô bật đèn, đặt đồ đạc xuống, đi vào phòng ngủ.

Đèn trong phòng còn đang bật, người đàn ông trên giường vẫn đang say giấc nồng, anh nằm nghiêng đầu sang một bên, chân bị thương hơi gập lại, chiếc máy tính bên cạnh đã gấp lại một nửa, một tập văn kiện để ở đầu giường.

Giang Tùy đi qua, khẽ lấy chăn đắp lên cho anh.

Có vẻ anh cảm nhận được, lông mày hơi nhíu lại một chút, hình như rất khó chịu, lại quay đầu sang vùi mặt vào gối.

Giang Tùy nhìn một lúc, không chạm vào anh nữa, xoay người đi ra.

Cô phát hiện, Châu Trì vẫn giữ nguyên thói quen cũ, trong phòng bếp lúc nào cũng sạch sẽ, đồ dùng không nhiều nhưng đủ dùng. Chỉ là khi mở tủ lạnh ra, cô liền cau mày một chút.

Ngoài rượu ra, chẳng có đồ uống nào khác.

Hình như dạo này lại thích uống rượu à?

Lúc gần bảy giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, Châu Trì nghe điện thoại xong liền nhìn đồng hồ, dụi dụi mắt xong bèn mở wechat, nhắn một tin cho Giang Tùy. Vừa đi xuống giường thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Châu Trì hơi ngẩn ra.

Giang Tùy đang nấu canh, đang tra gia vị. Đợi cô bận rộn xong, quay lại liền phát hiện ngoài cửa đã có người.

Anh rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, sắc mặt còn hơi trắng, tóc tai lộn xộn một mảng, áo phông mặc trên người hơi nhăn nheo.

Giang Tùy bỏ muỗng xuống: “Anh dậy rồi?”

Châu Trì vẫn đứng ngoài cửa, qua vài giây, lông mày hơi cong lên, anh bước tới, dang tay ôm lấy cô.

Cằm đặt trên đầu cô, giọng hơi khàn khàn truyền tới: “Giống như anh đang nằm mơ vậy.”

Hết chương 67

Bình luận

Truyện đang đọc