THANH VĨ

Editor: Sakura Trang

Trước mắt Thanh Vĩ như có một ngọn nến trước gió, leo lắt lúc sáng lúc tối.

Cảm giác đau đớn ở nửa người dưới chưa bao giờ giảm bớt, cậu gọi Lâm Niệm: “Đứa bé, đứa bé đã ra chưa?”

Lâm Niệm trầm mặc đón nhận thực tế, không đành lòng nhìn bộ dáng chật vật của Thanh Vĩ, không thể làm gì khác hơn là lừa cậu: “Còn kém một chút thôi, anh đẩy mấy cái giúp em, là có thể đi ra.”

Trong đầu Thanh Vĩ bị hành hạ đến chết lặng ngay lập tức chưa hiểu “đẩy” là ý gì, vì vậy trả lời: “Vậy thì… Đẩy đi”

Hai tay Lâm Niệm phát run, nhưng anh nhìn đầu thai kẹp ở giữa mông của Thanh Vĩ đã trở bắt đầu tím tái, tự biết không có biện pháp càng tốt hơn nữa, cầm một cái gối đặt ở trên bụng của Thanh Vĩ, nói với cậu: “Giống như vừa rồi, nhớ phải dùng lực hít thở, đừng để tim ngừng đập, nếu như đau, cứ kêu lên!”

Đầu Thanh Vĩ không có chút sức lực, chỉ mở to mắt, tỏ vẻ đã biết.

Lâm Niệm mím chặt môi, đặt tay lên trên mặt gối, dồn sức nặng toàn thân lên, bắt đầu ép bụng từng chút một.

Thanh Vĩ lập tức há to miệng trợn tròn mắt.

Cho đến lúc này, người cá nhỏ mới hiểu rõ, địa ngục thật sự là gì.

“A a a a a a a — đau a a a a a! Đau chết mất — thật là đau thật là đau! Đừng đẩy mà, anh a a a a a em chết mất! Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư –“

Lần này, ngay cả sức giãy giụa cậu cũng không còn, cả người giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, sau đó tới nghiền nát, sống không bằng chết.

Lâm Niệm dùng sức đẩy ép từng chút từng chút một, Thanh Vĩ ở dưới tay anh phát ra từng tiếng kêu cao vút thảm thiết.

“A ——!Ừ –! Ừ a ——! Đau a… Thật là đau… Ư ư — không được, không muốn, không muốn a a a a a a a a a a a!!!

Gối sau gáy bị Thanh Vĩ túm đến rách, lông chim màu trắng bay tán loạn giống như hoa rơi tán loạn ở trên tóc dài của cậu, kèm theo tiếng kêu khóc cuồng loạn, đẹp đến nỗi lòng người rung động.

Đẩy bụng đơn giản thô bạo, ngược lại là rất tác dụng, bả vai cường tráng của thai nhi từng chút từng chút xoay tròn bị đẩy ra khỏi hậu môn, một tay Lâm Niệm vẫn đẩy bụng, một tay thò xuống giữ hậu môn của Thanh Vĩ, miễn cho lực kích quá lớn, khiến tử cung bên trong bị xé rách nghiêm trọng hơn.

“A ư!!! A!!! A…”

Thân thể của Thanh Vĩ bị ép run lên một cái, tiếng kêu càng ngày càng ngắn ngủi, cậu thật sự cảm giác mình sắp chết.

“Còn, còn không đi ra sao.. Em, em thật… thật sự… không được rồi!”

Lâm Niệm đã túm được vai trái của đứa bé: “Nhanh thôi, hít thở! Chuyên tâm hít thở!”

Thanh Vĩ đau đến nói không ra lời, chỉ cảm thấy có một vật to lớn, chống hậu môn căng sắp rách ra, có thể cầu sinh để cho cậu cũng không cách nào nhịn được nữa, bắt đầu theo bản năng đi theo cái đẩy của Lâm Niệm dừng sức!

“Ừ —- a a a a a a  a a a a a ——!!!”

Rốt cuộc, theo một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm, một đứa bé vừa to vừa trắng chui tuột ra, rơi ở trên giường nhỏ mềm mại.

Lâm Niệm vội vàng ôm lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của nó.

Chốc lát, trẻ sơ sinh có chút thiếu dưỡng khí rốt cuộc “Oa oa” khóc lên.

“Là con trai này Thanh Vĩ!”

Lâm Niệm kích động nhìn về phía người cá nhỏ, nhưng thấy mắt cậu vẫn nhắm chặt, không ngừng thở gấp.

Lâm Niệm bị dọa sợ, cho là Thanh Vĩ xuất hiện tình trạng bị sốc, vội vàng gia tăng liều tốc độ máu truyền. Rồi sau đó Thanh Vĩ của ý thức hơi khôi phục chút, nhưng cả người vẫn khó chịu, cho dù thế nào cũng không ổn định được.

Lâm Niệm thuần thục sắp xếp cho đứa bé thứ ba, đi đến bên cạnh người yêu hỏi cậu: “Thanh Vĩ, thấy khó chịu chỗ nào?”

Thanh Vĩ nghe giọng nói của người yêu, hơi mở mắt, lẩm bẩm trả lời: “Đau quá…”

Trong lòng Lâm Niệm sợ hãi.

Bởi vì là người cá, đẻ trứng chuyển thành đẻ con, cho nên bọn nhỏ đều là không có cuống rốn và nhau thai, giờ phút này trong bụng giờ phút này trống trơn, coi như là đẩy bụng có đau hơn nữa, cũng không nên khó chịu như vậy.

Lâm Niệm nghĩ thể nào cũng không thể hiểu nối. Bỗng nhiên, anh ma xui quỷ khiến cầm lấy máy siêu âm, bôi gel lên, đặt ở trên bụng sớm bị đè ép thành màu tím bầm của Thanh Vĩ. Một bên thăm dò tỉ mỉ một bên nhìn chằm chằm lên màn ảnh trên tường.

Trong màn ảnh, hình ảnh đen trắng không ngừng lần lượt đan xen, hơi điều chỉnh vị trí bên dưới, đột nhiên, ở một góc chưa bao giờ dò xét qua, thấy được một cái bóng mờ.

Đó là đứa trẻ?!

Còn có một đứa trẻ chưa ra đời!!!

Thanh Vĩ bị máy siêu âm đưa qua đưa lại làm cho đau bụng, mở mắt thấy vẻ mặt trắng bệch của Lâm Niệm, yếu ớt hỏi: “Sao, sao vậy?”

Lâm Niệm lặp đi lặp lại xác nhận mấy lần, khó có thể tin nói: “Thanh Vĩ, em… Trong bụng, còn có một đứa trẻ…”

Con mắt Thanh Vĩ giật giật mấy cái, lòng mới vừa buông lỏng một chút, một lần nữa rơi xuống vực sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc