THANH XUÂN NĂM ẤY GIỜ RA SAO


Các cậu đứng đây đi nha! Tớ vào mua vé.

Lục Nhiên nói xong, cô đếm đủ số lượng người rồi quay lưng đi vào quầy.

Còn chưa bước tới bước thứ hai Lục Nhiên đã bị Cố Hàn kêu lại
- Nhiên à! Có gì em mua cho anh thêm một vé nữa nhé! Cố Hàn nói xong ai cũng bất giác ngớ người ra.

Lục Nhiên cũng thắc mắc không biết anh muốn mua thêm một vé cho ai liền hỏi
- Cao Tần không có đi! Anh mua thêm một vé cho ai nữa vậy?
- Ừ thì.....em cứ mua giùm anh đi! Cố Hàn không muốn trả lời câu hỏi của Lục Nhiên nên nói nhanh
Lục Nhiên cũng có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô cũng nghe theo mà bước vào mua vé cho mọi người sẵn tiện mua thêm một vé mà Cố Hàn nhờ.


Mua vé xong cô đi ra đưa cho từng người, riêng Cố Hàn là đưa hai cái.

Còn của Lăng Kiêu thì Lục Nhiên cầm giúp.
Mọi người đi vào trong đưa cho nhân viên soát vé, Lăng Kiêu và Lục Nhiên được soát vé đầu tiên.

Trong lúc chờ tới lượt mình, Cố Hàn khều nhẹ vai Lung Linh và nói:
- Vợ ở đây giữ chổ cho anh đi vệ sinh một chút nha vợ!
- Uhm....anh đi nhanh rồi quay lại nhá! Lung Linh nói với Cố Hàn
- Anh biết rồi! Nói rồi Cố Hàn bước đi
Tại nhà vệ sinh công cộng.....
- Nè! Tôi đã kêu Lục Nhiên mua giúp tôi thêm một vé rồi đó! Cố Hàn đưa cho người đối diện chiếc vé anh đã nhờ Lục Nhiên mua giùm.
- Tôi cảm ơn! Bạch Thái Lăng đưa tay ra lấy rồi nói
- Lâu lắm rồi mới nghe được tiếng cảm ơn của người anh em đó nhá! Có phải là phước của mình không nhỉ? Cố Hàn châm chọc nói
- Thôi được rồi bây giờ mình phải quay lại đây mắc công mọi người chờ lâu! Cố Hàn nói
- Được rồi! Cậu đi đi! Bạch Thái Lăng nói
- Nhớ đó, những việc còn lại nhớ làm cho tốt! Cố Hàn nói rồi quay lưng rời đi.
Bạch Thái Lăng hôm nay không còn mặc những bộ âu phục lịch lãm mà thay vào đó là một bộ đồ giản dị như bao người thường.

Cầm chiếc vé trên tay, Bạch Thái Lăng không chừng chừ gì mà đi vào trong khu vui chơi.
........
Mọi người dường như biết trước được hôm nay Bạch Thái Lăng sẽ tới nên đã tách hai mẹ con Lục Nhiên ra một bên để tiện gặp mặt.

Lung Linh lúc đầu biết, cô một mực không đồng ý nhưng vì những lời năn nỉ của Cố Hàn mà đành phải chịu.

Vì đâu thể để bạn mình làm mẹ đơn thân hoài, vả lại nhìn thái độ của Bạch Thái Lăng, Lung Linh cũng có thể thấy anh rất hối hận nên quyết định sẽ giúp.
Lục Nhiên và Lăng Kiêu đang chơi trò ném bóng vào rổ thì sẽ trúng thưởng, trong lúc hai mẹ con đang chơi từ đằng xa có một người đẹp trai, cao ráo bước tới chỗ của hai người làm bao nhiêu cô gái đứng đó nhìn thấy liền muốn đổ gục.

- Woa....!chàng trai đang đi tới đẹp quá đi mất! Một cô gái mê mẩn nói
- Phải đó....!không biết ai lại có số hưởng thế không biết!.

Cô gái kế bên nói
Lăng Kiêu vì ném không được quả nào nên nhường cho mẹ mình ném hết, còn cậu ra ngoài đứng chờ.

Trông lúc đợi mẹ, vì những chị gái xung quanh cứ hò hét nhìn người đàn ông phía trước làm cậu cũng hướng mắt nhìn theo.
- Ủa! Ông chú này sao quen quá ta? Lăng Kiêu nhìn người trước mặt nói.
- Chào cháu! Mẹ cháu đâu? Bạch Thái Lăng tiến đến gần Lăng Kiêu, anh khụy một chân xuống đất xoa đầu cậu bé hỏi.
- Chú là ông chú bữa trước đứng trước cửa nhà cháu sao? Nhìn cách ăn mặc của anh hôm nay cậu bé nhìn như không phải là một người.
- Phải! Bạch Thái Lăng chắc nịch trả lời
- Mẹ cháu đang chơi ném bóng ở trong kia! Lăng Kiêu chỉ tay vào khu ném bóng rồi nói
Bạch Thái Lăng nhìn theo hướng chỉ tay của Lăng Kiêu, trong đám đông anh có thể thấp thoáng thấy được một cô gái nhỏ nhắn đang đứng ném bóng.


Lăng Kiêu thấy ông chú trước mặt này nhìn mẹ mình nhiều quá nên ngây thơ hỏi
- Chú này! Chú thích mẹ cháu sao?
Bạch Thái Lăng nghe câu trả lời của Tiểu Kiêu, không chừng chừ mà nói luôn:" Mẹ của cháu là vợ của chú!"
Với câu nói của anh, cậu nhóc Tiểu Kiêu định nói gì đó nhưng có một giọng nói vang lên:" Tiểu Kiêu! Sao con lại nói chuyện với người lạ?" Lục Nhiên đi đến kéo cậu bé vào lòng, cô cũng có chút bất ngờ vì anh lại ở đây.
Bạch Thái Lăng thấy Lục Nhiên thì cũng đứng lên chào nhưng trong câu nói có chút ngượng:" Chào em! Lâu ngày không gặp!"
Lục Nhiên nghe như vậy cũng chẳng thèm để ý mà nói rồi quay đi! " Mới gặp hôm trước, mà tôi với anh cũng chẳng có gì để gặp cả!"
Lục Nhiên dắt Tiểu Kiêu rời đi, còn Bạch Thái Lăng cũng như đứa con nít mà lẽo đẽo theo sau.
Đi trên đường mọi người nhìn vào anh và cô rồi nói
* Gia đình này đúng là đẹp đôi thật, có cả thằng nhỏ đi phía trước như bản sao của ba nó*
* Phải đó....!như đúc từ một khuôn vậy.....*
Những câu này cô và anh đều nghe hết nhưng Lục Nhiên chẳng để ý, chỉ có Bạch Thái Lăng khi nghe được là vui trong lòng thiếu nước muốn nhảy cẩn lên luôn ah!.


Bình luận

Truyện đang đọc