THANH XUYÊN HOÀNG PHI MUỐN ĐƯỢC KIỀU DƯỠNG


Editor: Nhược Thủy“Vào phủ sinh hoạt có quen không?”Ồ? Tứ gia sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm sao?Đôi mắt ngập nước của Ôn Hinh không cần làm bộ liền toát ra vài phần kinh ngạc, ngay sau đó lập tức tuôn trào yêu thích.

Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, trong lòng Tứ gia không khỏi nói thầm một tiếng, chẳng lẽ hắn rất dọa người sao?“Vào phủ có phúc tấn chăm sóc, hết thảy đều tốt, đã phiền gia nhớ thương.

” Ôn Hinh nhẹ nhàng cười, môi anh đào hơi mím, đuôi lông mày khóe mắt cong cong vui sướng như sóng biển ngày hè, từng chút từng chút làm tâm người nhộn nhạo.

Cô nương 15 - 16 tuổi là một đóa hoa tươi mới, má hồng nhuận, đôi mắt đẹp khẽ nhìn quanh.

Huống chi Ôn Hinh dung mạo thoát tục, hoa nhường nguyệt thẹn, dù không cố tình bày ra, đuôi lông mày khóe mắt khẽ động, giơ tay nhấc chân liền mang theo phong tình của thiếu nữ, càng thêm mê người.

Huống chi nàng vốn có vài phần tâm tư dụ dỗ, được một lúc Tứ gia cảm thấy ngồi nói chuyện phiếm cũng là …… Chuyện không dễ dàng.

Gặp qua bức họa Ung Chính trong lịch sử, nàng đặc biệt thích đôi mắt phượng, thời điểm hơi hơi cong lên, hiện ra một loại tà mị khí phách.

Trên bức họa tất nhiên sẽ không phác họa khóe mắt khẽ nhếch, hiện giờ nàng chân chính nhìn thấy lại không thể tưởng được là ở…… trong màn.

Vòng eo thiếu nữ 15 tuổi mềm mại, yếu ớt như dương liễu.

Từng trận thủy triều, cuồng phong thổi suốt đoạn thời gian dài.

Suốt một đêm, cũng không biết có phải Tứ gia bị nghẹn khuất mấy tháng, hay hắn thật sự thích eo của nàng, trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy có đôi tay nóng bỏng không ngừng vu/ốt ve bên hông.


Thân thể Ôn Hinh không thon thả bằng Lý trắc phúc tấn, cũng không giống phúc tấn có khí độ phi phàm, không giống Tống cách cách kiều mị nhỏ yếu, không giống Cảnh cách cách trắng nõn nở nang.

Đơn độc mang theo nhu tình của nữ nhi Giang Nam, xinh đẹp mỵ hoặc, trên giường trong màn trướng, khi động t/ình càng thêm câu hồn đoạt phách.

Vừa đến giờ Dần ( 3 - 5 giờ sáng ), giọng nói của Tô Bồi Thịnh cách cửa sổ tinh tế truyền đến.

Tứ gia làm việc và nghỉ ngơi đã sớm dưỡng thành thói quen, lập tức mở mắt ra, nhớ tới tối hôm qua, nghiêng đầu nhìn về phía người bên gối.

Tóc mai tán loạn, gương mặt đỏ hồng, tiểu cách cách đang gối đầu lên cánh tay hắn ngủ ngon.

Nữ nhân trong hậu viện thị tẩm rất có quy củ, xong việc đều chính mình một giường cùng chăn gấm, nào có ai dám lớn mật quấy nhiễu thanh tịnh của hắn.

Ôn thị cũng xuất từ nơi tuyển tú, nhưng quy củ học thật sự không tốt, chưa thấy qua ai có dáng ngủ không thành thật như vậy.

Kỳ thật chính hắn cũng có chút không hiểu, hai người sao có thể mang tư thế như vậy đi vào giấc ngủ.

Cánh tay có chút tê mỏi, bị người nằm lên cả đêm, thực sự không phải chuyện thoải mái.

Nhưng nhìn bộ dáng nàng như vậy, một chút tức giận cũng không có, thật là cảm giác mới lạ.

Nhẹ nhàng rút cánh tay ra ngoài, nhưng mới động một chút, liền thấy đầu nhỏ của Ôn thị dịch theo một chút, lại nằm trở về.

Tứ gia:……Lần đầu gặp loại chuyện này, hắn thật có chút khó giải quyết, nên làm cái gì bây giờ?Chống đỡ thân mình rút cánh tay ra ngoài, kết quả không chỉ không rút được cánh tay, còn làm Ôn Hinh nhích lại gần hắn một chút.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở ngay trước mắt, nhớ tới đêm qua triền miên, nếu không phải không trì hoãn được canh giờ tiến cung, hắn nhất định không thể buông tha nàng.

Dưới cổ trống trơn, Ôn Hinh thực không thoải mái, mơ mơ màng màng mở to mắt, liền nhìn thấy Tô Bồi Thịnh mang theo người hầu hạ Tứ gia thay quần áo.

Chớp chớp mắt, lập tức hồi phục tinh thần.

Dựa theo quy củ, nàng phải đến hầu hạ.

Xong rồi, ngủ quên.

Ôn Hinh đột nhiên ngồi dậy, dùng lực quá mạnh, đau nhức trên eo làm nàng nhịn không được hừ ra tiếng.

Cảm giác này giống như tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa ngày chạy hai mươi dặm, xương cốt cả người đều như đắp lại một lần.

Nghe được thanh âm, Tứ gia quay đầu, liền thấy tiểu cách cách của hắn cau mày ôm chăn gấm ngồi trên giường, một đôi mắt chứa lệ sắp tràn mi.


Hắn có chút chột dạ, tối hôm qua quá tùy hứng.

“Canh giờ còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, nơi của phúc tấn gia sẽ lệnh người đến nói một tiếng.

”Giọng nói Tứ gia trước sau đều lãnh đạm, thật làm người nghe không cảm nhận được ôn nhu.

Ôn Hinh lại nghĩ người này có thể nói một câu như vậy, đối nàng là vừa lòng phải không?Ôn Hinh giãy giụa đứng dậy, đồng thời nói: “Nô tỳ sao có thể lười biếng, tô tỳ vốn nên hầu hạ gia, nhất thời ngủ mê, thỉnh gia thứ tội.

”Trong ánh mắt tiểu cách cách mang theo vài phần sợ hãi, cố nén thân thể không khoẻ muốn đứng dậy, thật sự nhìn thấy mà thương.

Tô Bồi Thịnh đang muốn thắt đai lưng cho Tứ gia, vừa duỗi tay liền thấy Tứ gia xoay người đi đến bên giường, nhất thời hắn cũng ngây dại.

Ngây ngốc đứng ở nơi đó, liền nhìn Tứ gia vào màn, khom lưng giống như ấn Ôn cách xuống giường, ngay sau đó liền nghe chủ tử gia nói: “Nghe lời, ngủ đi.

”Tô Bồi Thịnh kinh ngạc tròng mắt đều sắp rơi xuống, hắn nhớ rõ lúc trước phúc tấn rất thỏa đáng, Lý trắc phúc tấn cũng tốt, sau lần đầu phụng dưỡng ngày thứ hai đều đứng dậy hầu hạ chủ tử gia thay quần áo.

Ôn cách cách hẳn là không dám không dậy.

Kết quả, Tô Bồi Thịnh liền nhìn Ôn cách cách thật sự…… Nằm trở xuống!Ai da, vị này gan cũng thật lớn, quy củ đều đã quên sao?Trong màn, Ôn Hinh cũng không biết Tô Bồi Thịnh suy nghĩ cái gì, ngón tay trắng nõn của nàng lôi kéo tay áo Tứ gia, cúi đầu cũng không nhìn hắn, một đầu tóc đen che hờ một bên gương mặt, hoàn mỹ biểu hiện ra lưu luyến chua xót không muốn người rời đi.

Dùng chính bản thân nhắc nhở hắn chuyện đêm qua.

Tứ gia cũng có chút sững sờ, hắn chưa gặp qua loại tình huống này!Mỗi lần đi hậu viện, buổi sáng đều là các nàng cung kính hầu hạ hắn thay quần áo, lại cung tiễn hắn rời đi.

Có ai dám lôi kéo tay áo hắn không buông?Hai người liền có chút ý tứ giằng co.

Ngay lúc Tứ gia nghĩ có nên phất tay áo không, liền nhìn Ôn Hinh lạnh run buông góc áo của hắn, hương vị đáng thương kia làm hắn thiếu chút nữa phải cười.


Giống như tại hắn nàng mới trở thành như vậy.

Tô Bồi Thịnh cách rèm che chờ chủ tử gia ra tới, tranh thủ thời gian thắt đai lưng rời đi, canh giờ không đợi người.

Kết quả, hắn liền thấy bóng dáng chủ tử gia bên trong màn ngồi xuống, cúi đầu giống như đang dỗ Ôn cách cách, một hồi lâu mới nhấc màn đi ra.

Thật đúng là người đầu tiên từ trước đến nay, Tô Bồi Thịnh lúc này lại xem Ôn cách cách không phải như các vị phía trước.

Có thể làm chủ tử gia buổi sáng đang gấp, còn có thể nhẫn nại dỗ dành nàng, được, về sau phải chú ý nhiều đến vị này.

Chờ đến khi Tứ gia mang theo người vội vã rời đi, Ôn Hinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng khôi phục vẻ nhàn nhạt, có chút nghiền ngẫm hành động vừa rồi của Tứ gia.

Vô tình nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Tô Bồi Thịnh, làm nàng mơ hồ nghĩ tới điều gì đó.

Một hồi lâu, khóe mắt hơi cong lên, nhẹ nhàng thở ra.

Chậm rãi ngồi dậy, cho người tiến vào thay quần áo trang điểm, nàng lần đầu thị tẩm còn phải đi chính viện thỉnh an, sợ phải đánh một trận ác liệt.

Hôm qua nàng đoạt nổi bật của Lý trắc phúc tấn, mặc kệ có phải phúc tấn cố ý gây ra hay không, nhưng hôm nay Lý trắc phúc tấn sẽ không đối xử tử tế với nàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc