THANH XUYÊN - KÝ SỰ TẤN CHỨC CỦA HOÀNG QUÝ PHI

Tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, Vưu Uyển ngước mắt nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, nhất thời chưa phản ứng kịp bản thân đang ở nơi nào.

Thẳng đến khi nghe được tiếng Nguyên ca nhi kêu khóc ở bên ngoài, nàng mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Xốc chăn rời giường, Vưu Uyển tùy ý khoác một kiện xiêm y rồi đi ra ngoài, nhận lấy Nguyên ca nhi từ trong tay nhũ mẫu.

Tuy ban đầu nàng mãi vẫn không biết cách bế đứa nhỏ nhưng chẳng biết có phải là mẹ con liền tâm hay không, thời điểm Nguyên ca nhi khóc dữ dội nhất, chỉ có nàng mới dỗ được.

"Tứ gia đâu rồi?" Vưu Uyển vừa đung đưa Nguyên ca nhi vừa hỏi.

Thanh Mai nhỏ giọng nói: "Chủ tử gia có việc phải tới tiền viện rồi ạ, nói là buổi tối sẽ quay lại sân chúng ta dùng bữa với ngài."

Vưu Uyển thả Nguyên ca nhi đã được dỗ dành vào nôi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Ban ngày tiệc tùng chán chê rồi, buổi tối ăn thanh đạm một chút. Kêu nhà bếp chuẩn bị hai bát cháo kê, phối thêm hai loại thức ăn mặn."

Tứ gia trở về, sau khi rửa tay đi ra, thấy bữa tối đơn giản trên bàn thì cười nói: "Càng ngày ẩm thực của nàng càng thêm tùy ý."

Vưu Uyển đáp: "Dùng bữa với chàng thì chú ý nhiều như vậy làm chi. Nếu trên bàn bày đầy đồ ăn, thiếp ngược lại còn thấy ngán."

Tứ gia thích nhất thái độ thân cận không coi hắn là người ngoài này của Vưu Uyển. Trước kia ở thôn trang khi hai người cùng dùng bữa, có một số quy củ đã sớm chỉ tồn tại ngoài mặt. Hiện giờ trở lại trong phủ, tứ gia vẫn tham luyến loại cảm giác thả lỏng ấy. Cũng chỉ có ở chỗ Vưu Uyển hắn mới trộm được chút thanh nhàn, không cần lúc nào cũng phải giữ gìn khuôn phép.

Dùng xong bữa tối, tứ gia hiếm khi được nghỉ ngơi bèn ngồi trên giường đọc sách. Nguyên ca nhi nằm bên cạnh phun bong bóng.

Vưu Uyển đang xem lại danh sách quà tặng hôm nay. Giờ nàng đã là trắc phúc tấn, về sau cũng cần phải tới quý phủ khác dự tiệc. Phương diện lễ vật nhất định phải hiểu biết rõ ràng, để tránh phạm sai lầm khi đưa lại hạ lễ.

Có những thứ dùng được thì mang ra dùng luôn, còn lại cất vào trong nhà kho. Lễ vật tặng Nguyên ca nhi đều được cất vào trong kho riêng của bé. Đại khái là hồi nhỏ từng bị bóc lột tiền mừng tuổi nên hiện tại Vưu Uyển cũng không thể làm ra loại chuyện thay Nguyên ca nhi nhận đồ. Lễ vật đều phải lưu giữ lại, đợi bé hiểu chuyện thì giao lại cho bé.

Nhưng xem xét một hồi, Vưu Uyển càng cảm thấy tờ danh sách này nóng đến bỏng tay.

Những thứ người khác đưa tặng đều có giá trị không nhỏ. Lúc nàng kiểm kê tuy rất hài lòng nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai phải trả lễ thì không khỏi nhức đầu.

Trong kho của nàng không có nhiều thứ lấy ra được như vậy, mà cũng không thể dùng lễ vật của nhà này để tặng cho nhà kia. Nếu bị phát hiện thì sẽ rất mất thể diện.

Tứ gia đang đọc sách cũng hứng thú vươn đầu nhìn Vưu Uyển ghi chép quà tặng, lại phát hiện mày nàng ngày càng nhíu chặt, thần sắc khổ não, bèn cất tiếng hỏi: "Sao thế? Gặp phải chuyện gì khó xử ư? Nói gia nghe xem nào."

Vưu Uyển liền đem ý nghĩ của mình nói cho hắn. Môi nàng dẩu lên, buồn rầu nói: "Không nghĩ tới lên làm trắc phúc tấn lại còn khiến mình nghèo đi, nói ra người khác sẽ chê cười thiếp đến chết."

Nàng lại quay đầu nhìn Nguyên ca nhi nói: "Ngạch nương con đều sắp bị con hại cho nghèo thảm rồi đây này, con còn ở đó mà cười ngây ngô."

Nguyên ca nhi đạp cẳng chân, đôi tay nhỏ bé khua khoắng đầy thích ý.

"Nàng nói với con chuyện này thì có ích gì? Thằng bé cũng có nghe hiểu đâu." Tứ gia cười nhận lấy danh sách trong tay Vưu Uyển, tùy ý nhìn qua một chút rồi nói, "Nàng giao danh sách này cho gia. Gia sẽ bổ sung cho nàng hai phần lễ vật giá trị tương đương. Một phần nàng dùng để đáp lễ, một phần tự nàng giữ lại."

"Thật vậy chăng?" Vưu Uyển nhất thời hoài nghi mình nghe lầm. Chiếu theo ý của tứ gia, nàng không chỉ không cần xuất đồ trong kho riêng ra làm đáp lễ mà còn được hời thêm một phần đồ vật từ trong tay hắn. Đây quả thực là kiếm lời lớn đó có biết không!

"Ngài tốt quá đi!" Vưu Uyển giữ chặt lấy tứ gia, hôn "bẹp" một ngụm lên mặt hắn, vui mừng trong mắt không hề che giấu.

Tứ gia nói: "Những thứ này cũng chẳng coi vào đâu. Hôm nào nàng lại qua nhìn kho riêng của gia một chuyến, thích gì thì cứ lấy. Giờ nàng đã là trắc phúc tấn, phô trương nên có đều sẽ có. Về sau ra cửa cũng phải bày ra cái giá tương xứng, hiểu chưa?"

Hắn biết Vưu Uyển luôn chỉ không lớn không nhỏ trước mặt hắn. Ra ngoài giao tiếp với người khác, quy củ của nàng chưa bao giờ sai lầm. Hắn chỉ sợ nàng chịu thiệt ở bên ngoài.

Vưu Uyển gật đầu đáp ứng, khéo léo tựa đầu trên vai tứ gia, cười nhẹ hỏi: "Vậy ngài nói thiếp nghe một chút, gần đây có quý phủ nào tổ chức yến hội, có cần thiếp phải đi không? Lễ vật đưa tặng ngài cũng sẽ bù cho thiếp chứ?"

Tứ gia nhìn vẻ mặt tham tiền của nàng, nhịn không được nhếch khóe môi. Một tay hắn nâng cằm nhỏ mềm mại của Vưu Uyển, cười nói: "Vậy thì phải xem biểu hiện của trắc phúc tấn. Nếu nàng có thể khiến gia vui vẻ, muốn bao nhiêu trắc phúc tấn cứ việc lấy."

Vưu Uyển nghe vậy, đáy mắt lộ ý cười giảo hoạt. Nàng đẩy tứ gia ngã xuống giường, lòng bàn tay mềm mại xoa nhẹ lên hầu kết nhô ra của nam nhân, đôi môi đỏ mọng phun khí như lan: "Hôm nay gia phải nghe lời thiếp, phải ngoan, không cho phép động đậy."


Tứ gia hiếm khi được Vưu Uyển hầu hạ một lần, sao nỡ cam lòng bỏ qua, tất nhiên là Vưu Uyển bảo sao hắn làm vậy. Nhất thời xuân tình trên giường nồng nàn mãi không dứt.

Nguyên ca nhi cô đơn nằm một bên, nhìn chằm chằm đường thêu hoa lá trên đỉnh đầu, miệng phù phù phun bong bóng.

Qua tháng Giêng, khí trời dần ấm lên. Sau khi Vưu Uyển trở thành trắc phúc tấn, cảm thụ trực quan nhất là mỗi lần tới thỉnh an phúc tấn, nàng không cần phải hành lễ với Lý thị nữa. Dù cho Lý thị có giận đến tròng mắt muốn lồi cả ra ngoài, Vưu Uyển vẫn có thể bình ổn ngồi đối diện nàng ta, nhàn nhã dùng trà của mình.

Năm nay là năm khoa cử. Đại ca Vưu Tiến của Vưu Uyển tới tháng Ba hẳn cũng sẽ có kết quả. Việc này vẫn là nàng nghe được từ ngạch nương vào năm ngoái, chỉ không biết tứ gia hay tin từ đâu, trở về còn cố ý hỏi Vưu Uyển chuyện bài vở của đại ca nàng.

"Thiếp cũng không quá rõ, chỉ nhớ trước khi tiến cung, đại ca vẫn luôn được phu tử tán dương. Hiện giờ đã qua hai năm, hẳn là đại ca sẽ càng thêm tiến bộ." Vưu Uyển vẫn rất có lòng tin với đại ca nhà mình. A mã nàng là võ quan tam phẩm, đại ca theo lệ thì vốn không thể vào Quốc Tử Giám. Nhưng ngạch nương đã đặc biệt mời danh sư dạy dỗ, hẳn là sẽ không kém.

Dù lần này không thi đậu thì ba năm sau cũng có thể thi lại. Đại ca nàng mới mười chín tuổi, cơ hội trong tương lai còn nhiều.

"Vậy một đệ đệ khác của nàng thì sao, đang ở trong quân doanh à?" Tứ gia hỏi.

Vưu Uyển nhớ tới bộ dáng nghịch ngợm của đệ đệ trong nhà, nói: "Nó không có khiếu học hành, chi bằng vũ đao lộng thương thì hơn. Có a mã trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Tứ gia trầm tư một lúc rồi nói: "Tháng Hai Thánh thượng muốn tuần du Kỳ Điện. Lần này ngoại trừ đại ca và Thái tử, gia cùng lão cửu, lão thập tam cũng phải đi theo. Gia nghĩ, thừa dịp này học cách làm của người nhà nàng, ném lão thập tứ tới quân doanh học hỏi kinh nghiệm, mài giũa tính tình."

Lời nói hôm mùng một ấy của thập tứ gia, tứ gia nghe được rõ ràng. Thập tứ gia luôn không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói đó, nhắc tới chuyện con cái sau lưng lão bát, bị lão cửu lườm nguýt, tứ gia đều xem vào trong mắt. Nếu không sửa đổi tính tình này, e là ngày sau sẽ xảy ra chuyện.

Tứ gia muốn để thập tứ gia vào quân doanh, miễn cho hắn rảnh rỗi sinh nông nỗi, cũng để thập tứ gia nếm trải khổ sở nơi quân trướng, tránh cho hắn ngày ngày khoe khoang tài cưỡi ngựa bắn cung của mình.

Hơn nữa hai tháng tới hắn và thập tam đều không có mặt trong kinh, cũng miễn cho thập tứ than mệt với bọn họ. Đợi đến khi Thánh thượng hồi kinh thì thập tứ cũng đã sớm quen khổ nhọc trong quân rồi.

Vưu Uyển biết thập tứ gia ngày sau sẽ trở thành "Đại Tướng Quân Vương" được Khang Hi thân phong. Vào quân doanh đối với hắn chính là như cá gặp nước. Nhưng lúc này thập tứ gia còn trẻ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng lăn lộn ra công lao như vậy.

"Đây cũng là chuyện tốt đối với thập tứ gia. Nếu ngài đã quyết định thì cứ làm như vậy đi! Chỉ là trong quân doanh thao luyện gian khổ, ngài nên an bài tốt nơi đi cho thập tứ gia, tốt nhất phải có người chiếu khán, miễn cho thập tứ gia chịu khổ." Vưu Uyển đề nghị.

Tứ gia làm việc nghiêm túc, ngày thứ hai rời kinh đã truyền lời đưa thập tứ gia vào quân doanh của Kiêu Dũng kỵ binh, người được giao phó coi sóc hắn không ai khác chính là a mã Vưu Thiệu Quân của Vưu Uyển.

Vưu Thiệu Quân nhận lấy củ khoai phỏng tay thập tứ gia này, chỉ đành nhận mệnh đưa hắn tới giáo trường nơi các tướng sĩ thao luyện. Tứ gia còn đặc biệt giao phó rằng không được tiết lộ thân phận của thập tứ gia, miễn cho người khác đối đãi đặc thù với hắn. Vưu Thiệu Quân cũng chỉ có thể dặn dò đơn giản vài câu với mọi người.

Sau đó len lén kéo con trai ngốc Vưu Vận nhà mình qua một bên, nói với hắn rằng vị này không thể trêu vào, bảo Vưu Vận chăm sóc một chút.

Kiêu Dũng kỵ binh cũng thường có con dòng cháu giống tới huấn luyện, đợi sau khi luyện tốt thân thủ là có thể nhanh chóng tiến cung nhậm chức thị vệ. Vưu Vận cũng đã quen với loại chuyện này, vỗ ngực cam đoan với a mã, khẳng định sẽ hầu hạ thật tốt vị gia mới tới kia.

Thập tứ gia không bài xích chuyện nhập quân doanh, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. Hắn thay giáp trụ mặc khi huấn luyện, được Vưu Vận dẫn đi huấn luyện chung với các binh lính.

Vốn hắn còn tràn đầy phấn khởi nhưng sau gần nửa ngày huấn luyện, thập tứ gia đã mệt đến nói không ra hơi.

Lúc này hắn mới biết, huấn luyện trong quân doanh khác với những buổi học cưỡi ngựa bắn cung.

Nơi đây không có ai di chuyển bia bắn cho hắn, không có ai dắt ngựa cho hắn. Những việc vặt này hắn phải tự mình làm. Thập tứ gia chỉ chạy thôi cũng đã mệt muốn chết.

Đặc biệt là tên gấu bự đi theo bên cạnh hắn kia, khí lực còn lớn hơn so với hắn, cả người như một tòa núi nhỏ, mặt đen da cũng đen, khiến cho thập tứ gia lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung.

Cố tình Vưu Vận không hiểu ý thập tứ gia, dám coi thập tứ gia như huynh đệ tốt mà ôm vai bá cổ, cao giọng tán dương: "Hảo huynh đệ! Thân thủ này của ngươi làm ta bái phục rồi đó! Ngươi học ở đâu vậy, nói ta nghe chút coi. Ta cũng muốn học."

Thập tứ gia thầm nghĩ, ai là huynh đệ của ngươi chứ. Các huynh đệ của ta đều là nhân vật đeo đai lưng vàng, ngươi có gặp được cũng phải quỳ xuống.

Thế nhưng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Vưu Vận, hắn vẫn nhắm mắt nói: "Ta đây là gia học sâu xa, không thể truyền ra ngoài."

Vưu Vận tỏ vẻ đã hiểu. Hắn chỉ là nhìn mà thèm, nhưng người ta đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không quấn lấy thập tứ gia hỏi han thêm nữa.


"Huynh đệ, ta thấy ngươi và đám người trước kia bất đồng. Đám đệ tử tôn thất đó, ai cũng là tay không thể nâng vai không thể gánh. Ngươi thì khác, nhìn như sống trong nhung lụa, trên thực tế còn lợi hại hơn so với chúng ta! Ta chính là bội phục người như ngươi vậy!" Vưu Vận vỗ vai thập tứ gia, "Người bằng hữu như ngươi ta xác định kết giao rồi. Đi, ta mời ngươi đi uống rượu, giúp ngươi làm quen đường xá xung quanh."

Thập tứ gia khó có thể khước từ, huống hồ bản thân hắn cũng đã thấm mệt, đang muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, liền ỡm ờ để Vưu Vận kéo đi.

Lần này Vưu Vận chọn một tửu lâu thượng hạng, lầu một có tiên sinh kể chuyện và cô nương hát hí. Vưu Vận cố ý lên ghế lô ở tầng hai, gọi mấy món ăn chiêu bài.

Thập tứ gia mở rộng bụng ăn uống một trận, dù sao ở đây cũng không ai quen biết hắn, không cần chú trọng quy củ khi dùng bữa.

Qua ba tuần rượu, hai người ra khỏi tửu lâu, cưỡi ngựa dạo chơi trên đường.

Thập tứ gia chợt nhớ tới lời nói ban nãy của Vưu Vận, nghĩ hẳn là Vưu Vận hiểu lầm gì đó, liền hỏi: "Lời vừa rồi ngươi nói trong quân doanh là có ý gì? Chẳng lẽ có rất nhiều người như ta tới binh doanh Kiêu Dũng ư, bọn họ tới làm gì?"

Vưu Vận đáp: "À, ngươi nói chuyện này hả. Doanh trại Kiêu Dũng kỵ binh chúng ta thường xuyên có đệ tử tôn thất tới luyện tập quyền cước, học được hòm hòm thì tìm cách vào cung làm thị vệ, không như chúng ta, phải đi lên từ tiểu binh."

Thập tứ gia không ngờ còn có chuyện này. Từ nhỏ hắn lớn lên trong cung, ha ha hạt châu bên người cũng đều văn võ song toàn, hoàn toàn không biết chuyện đệ tử tôn thất vào quân doanh tiến tu.

"Nếu vậy, sao ngươi không tìm người sử dụng chút quan hệ, ít nhiều cũng có thể lên làm một thị vệ tam đẳng. Nếu ngày nào đó lập công trước mặt Thánh thượng, vậy thì chính là đại hỷ sự rạng rỡ gia môn!" Thập tứ gia cười nói.

Vưu Vận lắc đầu: "Nhà chúng ta không thích loại phương pháp đó nên chưa từng làm như vậy."

Thập tứ gia nghe thế thì nhướng mày, lặng lẽ nói khẽ: "Ta nghe nói nhà ngươi ra một trắc phúc tấn phủ tứ bối lặc. Có tầng quan hệ này, ngươi chính là muội phu của tứ gia. Nếu tìm tứ bối lặc giúp một tay, cơ hội chẳng phải là đến dễ như trở bàn tay ư?"

Vưu Vận nghe được lời này, lập tức cảnh giác ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhánh nhìn thập tứ gia chằm chằm, làn da ngăm đen có vẻ vô cùng tục tằng.

"Lời này ngươi nghe được từ đâu? Sao ngươi biết tỷ tỷ ta ở phủ tứ bối lặc?"

Tuy đầu óc Vưu Vận không quá linh quang nhưng hắn nhớ kỹ lời dặn của ngạch nương, nói tỷ tỷ làm trắc phúc tấn ở phủ bối lặc cũng không dễ dàng. Bọn họ thân là người nhà không có cách nào làm chuyện ngoài tầm với, không thể bảo hộ tỷ tỷ, bình thường nhất định không được làm ra loại chuyện liên lụy tới tỷ tỷ.

Vì vậy khi thập tứ gia nhắc tới việc này, phản ứng đầu tiên của Vưu Vận là nghi ngờ hắn muốn kiếm chuyện gièm pha, có thể đang cất giấu ý xấu nào đó.

Thập tứ gia nhìn thần sắc của hắn liền khoát tay nói: "Ta cũng chỉ từng nghe gia nhà mình đề cập mấy câu. Chủ tử của ta.. thì.. chính là thập tứ gia. Thập tứ gia ngươi biết không, là huynh đệ ruột thịt của tứ gia, nên mới hiểu biết chút nội tình."

Vưu Vận bán tín bán nghi gật đầu, trong mắt vẫn tràn đầy cảnh giác.

Lúc này chợt nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Vưu Vận cùng thập tứ gia đều lập tức quay đầu nhìn về đằng sau.

Chỉ thấy mấy công tử áo gấm đang vọt tới chỗ bọn họ từ phía đối diện. Người cầm đầu vung roi, miệng cao giọng hô: "Mau tránh ra! Tránh hết ra cho ta!"

Vưu Vận nhíu mày. Phóng ngựa trên con đường đông người qua lại như vậy, rất dễ xảy ra chuyện.

Hắn dắt ngựa tránh vào bên đường. Thập tứ gia đang thấy cái người lớn tiếng ầm ĩ này có chút quen mặt, muốn nhìn thêm mấy lần thì lại bị Vưu Vận kéo qua bên cạnh.

"Ngươi đứng sững nơi đó làm chi? Không muốn sống nữa chắc!" Vưu Vận lớn tiếng nói.

Thập tứ gia không thể làm gì khác ngoài dời đi ánh mắt.

Mấy công tử áo gấm một đường phóng về phía trước. Móng ngựa lộc cộc vang lên. Rất nhiều người đi đường không kịp tránh né, nhốn nháo chạy sang hai bên đường.

"Mau tránh ra mau tránh ra!" Người dẫn đầu hô lên. Gã chính là kẻ phóng ngựa gấp gáp nhất.

Bỗng --- Chỉ nghe kẻ này "Hư" một tiếng ghìm lại dây cương. Đầu ngựa nhổm lên giữa không trung, bốn móng lảo đảo mấy bước mới giữ vững được thân thể.


Người phía sau gã vội vàng đến gần, nói: "Sao vậy Ngũ Cách? Sao bỗng nhiên ngươi lại ngừng?"

Tay kẻ được xưng là Ngũ Cách run rẩy chỉ về đằng trước, như vừa trông thấy chuyện gì rất đáng sợ.

Người phía sau chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trước đầu ngựa của Ngũ Cách có một cụ ông tầm sáu, bảy chục tuổi té ngã, hai mắt trợn tròn, thần sắc hoảng sợ, dáng vẻ như đã bất tỉnh nhân sự.

"Ngũ.. Ngũ Cách, không là ngươi đâm chết người rồi đấy chứ?" Thanh âm người nọ cũng run lên.

"Chớ ăn nói lung tung," Thần sắc Ngũ Cách đại biến, vội vàng cắt lời người này, "Ông ta tự mình chạy tới dưới vó ngựa của ta, ai biết được vì sao lại ngã xuống?"

Trước ngựa ngã một vị lão nhân, đám người xung quanh liền xôn xao lên, chỉ trỏ về phía Ngũ Cách, không ít người tỏ vẻ không đành lòng, nhưng chẳng một ai dám đứng ra.

Vưu Vận và thập tứ gia đứng ở phía ngoài cùng, phát hiện đã xảy ra chuyện, ỷ vào ưu thế thân cào mà chen lên phía trước.

Chứng kiến lão giả kia nằm cứng đơ trên mặt đất, bên cạnh không một ai đứng ra. Lúc này Vưu Vận bèn đi lên, thập tứ gia cũng không kịp cản lại.

Vưu Vận vươn tay đặt dưới mũi lão già, cụp mắt cảm thụ một lát, cuối cùng lắc đầu.

Vừa trông thấy phản ứng này của hắn, đám người nháy mắt nổ tung.

"Chết thật rồi ư? Đây là lão Minh ở đầu phố, ngày nào cũng dạo bộ trên con đường này."

".. Đáng thương quá, ai ngờ lại bị ngựa đâm chết?"

"Việc này cần phải báo quan! Đều đã hại chết mạng người, không phải là chuyện nhỏ!"

"Đúng vậy, bất kể gia thế mấy kẻ kia ra sao cũng không thể hại tính mạng người khác được!"

Ngũ Cách trên lưng ngựa nghe được những lời này, sắc mặt phút chốc trắng bệch. Gã không ngờ sẽ đụng chết người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Cố tình lão đầu này không có mắt, xông tới trước vó ngựa gã. Kẻ có mắt không tròng như vậy, lại già cả thế kia, vốn nên đáng chết! Gã có lỗi lầm gì chứ!

Gã không tới quan phủ đâu, không thể nhận lấy cái tội này. Dù cuối cùng không phải vào nhà lao thì a mã gã cũng sẽ đánh chết gã!

Ngũ Cách cố định tầm mắt trên người Vưu Vận, trong đầu bỗng nảy ra một ý.

Gã bèn giơ ngón tay chỉ vào Vưu Vận hô lớn: "Ngươi vừa làm gì với lão bá này? Ta tận mắt thấy ngươi đẩy ông ấy một cái, lão bá liền tắt thở. Ngươi là hung thủ giết người!"

Vưu Vận ngàn vạn lần không ngờ kẻ phóng ngựa kia lại cắn ngược. Hắn lập tức ngẩng đầu cao giọng nói: "Ngươi vu oan giá họa, ta căn bản chưa đụng tới lão bá này. Vừa rồi ta đứng đây, lão bá cũng đã không còn hơi thở! Ông ấy bị mất mạng dưới ngựa của ngươi, là lỗi do ngươi phóng ngựa mà ra!"

"Ai có thể chứng minh? A!" Ngũ Cách bỗng quay đầu hỏi đám hồ bằng cẩu hữu của gã, "Các ngươi nói xem, vừa rồi có phải là đã thấy kẻ này đẩy lão bá, là kẻ này hại chết lão bá có phải không?"

Mấy người phía sau sửng sốt một khắc, ngay sao đó nhao nhao gật đầu.

"Đúng! Chính là hắn, ta tận mắt nhìn thấy." Có tên công tử dẫn đầu hô lên, những kẻ khác cũng vội vã phụ họa theo.

"Còn có các ngươi nữa, có phải cũng trông thấy hay không?" Ánh mắt Ngũ Cách hung hăng độc địa, quét qua đám người một vòng. Bách tính đứng bên đường bị vẻ mặt dữ tợn của gã dọa đến sợ run, tất cả đều lui về phía sau.

Không một ai đứng ra giúp đỡ Vưu Vận.

Vưu Vận vẫn đứng nghiêm như cũ, thần tình không chút e sợ: "Ngươi nói những lời này cũng vô dụng thôi. Chỉ cần mời đại phu tới kiểm nghiệm nguyên nhân dẫn tới cái chết của lão bá, hiềm nghi của ta tự nhiên có thể rửa sạch. Ngươi có lớn tiếng tới đâu cũng không thay đổi được sự thật là ngươi đã đâm chết người."

Ngũ Cách bị dáng dấp khí định thần nhàn của hắn làm cho càng thêm phẫn nộ: "Tốt lắm! Ngươi không chịu nhận tội, ta sẽ cho quan phủ tới thẩm vấn, xem ngươi còn dám nói láo hay không!"

Chỉ cần vào quan phủ, gã sẽ có biện pháp ép người này nhận tội, đang đen cũng có thể nói thành trắng.

Ngũ Cách trực tiếp mướn hai người đặt ông lão lên tấm ván, áp giải Vưu Vận tới Phủ Thuận Thiên.

Mắt thấy Vưu Vận bị người mang đi, thập tứ gia núp trong đám người liền không đợi được nữa.

"Ngũ Cách này, đụng chết người còn muốn tìm người khác chịu tội thay, ai cho gã lá gan ấy?" Hắn nhấc chân muốn đuổi theo nhưng rồi lại ngẫm nghĩ, Ngũ Cách là đệ đệ của tứ tẩu, Vưu Vận là đệ đệ của tiểu tứ tẩu. Hắn cứ thế xông lên, chẳng phải sẽ bị liên lụy vào chuyện của bọn họ ư?

Thập tứ gia dừng một lát, cuối cùng vẫn nói: "Kệ đi, dù có bị tứ ca trách mắng xen vào việc của người khác, ta cũng phải bảo vệ tiểu tử da đen kia, không thể để Ngũ Cách đổi trắng thay đen được!"


Hắn dắt ngựa của mình, nhanh chóng chạy về phía Phủ Thuận Thiên.

*

Phủ doãn Phủ Thuận Thiên Thi Thế Luân ngồi trên công đường, mặt không biến sắc nhìn hai người trẻ tuổi một trái một phải bên dưới.

Ông trước hết chỉ vào Ngũ Cách: "Ngươi nói là ngươi đang cưỡi ngựa trên đường thì lão bá này cố ý xông tới trước ngựa của ngươi rồi ngã xuống, vốn còn rất tốt, kết quả bị người này tự tay đụng một cái liền tắt thở, có đúng không?"

Ngũ Cách nhìn phủ doãn mới nhậm chức này, lòng hơi bồn chồn. Gã không mò ra cách làm người của vị này, hy vọng Thi Thế Luân là kẻ thức thời.

"Đúng vậy. Không chỉ có ta trông thấy mà bọn họ cũng đều nhìn thấy." Ngũ Cách chỉ vào đám người dưới đài, đều là bằng hữu bị gã kéo tới làm nhân chứng.

"Vậy còn ngươi?" Thi Thế Luân quay đầu nhìn về phía Vưu Vận.

"Bẩm đại nhân, lúc ta đi tới thì vị lão bá này đã tắt thở rồi. Ta chưa từng chạm vào chỗ nào khác trên người ông ấy. Còn việc lão bá bị ngựa đâm chết hay bị dọa chết, ta cũng không rõ ràng lắm, mong đại nhân minh xét."

Thi Thế Luân gật đầu ý bảo mình đã hiểu. Ngũ Cách bên kia không dằn nổi tính tình bèn mở miệng: "Rõ ràng là ngươi đẩy lão bá, chúng ta cũng trông thấy rõ ràng. Ai cũng biết, người bị ngã thì không thể tùy tiện di chuyển. Ngươi không đợi đại phu tới đã trực tiếp hại chết lão bá, đây là việc ai cũng biết!"

"Đúng, chúng ta đều nhìn thấy!" Đám bạn của Ngũ Cách hô lớn.

Thi Thế Luân nhíu mày, thanh âm không giận tự uy: "Trên công đường không cho phép tranh cãi ầm ĩ!"

Cả đám kinh sợ, nháy mắt ngậm hết miệng lại.

"Người đâu, đưa lão bá đi nghiệm thương." Thi Thế Luân mở miệng nói.

Hai người này mỗi người nói một kiểu, muốn điều tra rõ rất dễ, chỉ cần xem xét vết thương trên người lão bá là có thể nhìn ra ai là hung thủ.

Ngũ Cách nhất thời nóng nảy. Gã không ngờ vị phủ doãn này lại có trách nhiệm như vậy. Nếu hiện tại mà nghiệm thương thì hiềm nghi của tiểu tử da đen chẳng phải sẽ được rửa sạch trong nháy mắt ư?

"Đại nhân làm cái gì vậy? Lão bá cũng đã qua đời, ngài còn để cho người ta động vào thi thể ông ấy, chẳng phải là khiến cho lão bá đi không an lòng ư?" Ngũ Cách nói trong hoảng loạn, "Hiện giờ triều đình đều coi trọng lời của nhân chứng. Ngài còn do dự gì nữa, mau mau định tội đi! Mau xử tội hắn!"

Thi Thế Luân nghe vậy, dò xét nhìn Ngũ Cách, trầm giọng nói: "Xử án chú ý nhân chứng vật chứng đầy đủ. Nhân chứng mà ngươi nói đều là bằng hữu của ngươi, khẩu cung như vậy sẽ không được coi là chứng cớ."

"Ngươi!" Ngũ Cách thấy ông khó chơi, càng thêm sốt ruột, "Ta đã đưa hung thủ tới trước mặt ngươi, ngươi còn không mau bắt người, cẩn thận ta tố cáo ngươi tội lơ là nhiệm vụ, để người ta bãi bỏ mũ quan của ngươi!"

Vưu Vận nghe thế thì kinh ngạc. Phủ doãn Thuận Thiên là mệnh quan tam phẩm của triều đình. Người này một lời không hợp đã dọa bãi miễn chức quan của ông ấy, khẩu khí thật là lớn!

"Bản quan làm hết phận sự, tuân thủ quy tắc, quang minh chính đại, ngươi cứ việc đi tố cáo. Có điều hôm nay ngươi có thể bước chân ra khỏi Phủ Thuận Thiên này hay không thì chưa biết được đâu." Thi Thế Luân ra lệnh như chém đinh chặt sắt, "Kêu ngỗ tác tới, khám nghiệm tử thi."

"Không thể nghiệm, không thể nghiệm!" Ngũ Cách hoảng sợ đến độ muốn nhào tới trên thi thể lão bá kia, miệng hắn ho tô với Thi Thế Luân, "Ngươi có biết ta là ai không? A mã ta là Lĩnh thị vệ Nội đại thần, tỷ tỷ ta là tứ phúc tấn. Nếu ngươi dám khám nghiệm tử thi, ta sẽ cho ngươi biết tay!"

Vưu Vận nghe vậy chợt quay đầu nhìn chằm chằm Ngũ Cách. Ngũ Cách bị ánh mắt thâm trầm của hắn làm cho lạnh cả sống lưng.

"Ngươi.. Ngươi nhìn cái gì?" Ngũ Cách ngoài mạnh trong yếu nói.

Vưu Vận thầm siết chặt lòng bàn tay. Tỷ tỷ của kẻ trước mắt là tứ phúc tấn, đó chính là chủ mẫu của tỷ tỷ hắn. Nếu hôm nay kẻ này bị giam lại, liệu tứ phúc tấn có giận chó đánh mèo lên tỷ tỷ của hắn không?

Hắn phải nghĩ cách, vừa bắt kẻ này đền tội vừa không để liên lụy tới tỷ tỷ.

Vẻ mặt Thi Thế Luân giận dữ, phất tay muốn sai người kéo Ngũ Cách ra.

Đúng lúc này, chợt có người từ bên dưới chạy tới trước mặt Thi Thế Luân nói: "Đại nhân, thập tứ gia tới."

"Thập tứ gia? Là thập tứ bối lặc à?" Thi Thế Luân hỏi.

Người kia gật đầu. Thi Thế Luân thấy vậy thì thần sắc càng thêm nghiêm túc. Ai mà chẳng biết thập tứ gia là huynh đệ ruột thịt của tứ gia. Hiện giờ đệ đệ của tứ phúc tấn gây chuyện, hắn lại chạy tới Phủ Thuận Thiên, e là muốn làm khó dễ để bảo vệ Ngũ Cách.

Thi Thế Luân không sợ thập tứ gia, chỉ là cảm thấy phiền phức, bèn cho người mời thập tứ gia vào.

Vưu Vận ở bên dưới nghe được nhất thanh nhị sở, lòng bàn tay càng thêm ẩm ướt.

Cứu binh của hung thủ giết người tới. Hắn lại phải nghĩ cách đối phó với vị thập tứ gia kia cho tốt, nhất định không thể để bọn họ được như ý!


Bình luận

Truyện đang đọc