THẬP NIÊN 60: ĂN CƠM GẢ CHỒNG NUÔI CON


“Tôi còn có một đứa con trai, nếu kết hôn chắc chắn phải mang nó theo, với lại tôi cũng không nghĩ anh bởi vì muốn phụ trách nên mới chịu cưới tôi, như vầy thì không công bằng, anh không cần lo lắng tôi sẽ phải chịu những lời đồn đãi vớ vẩn kia, thật ra tôi vốn không thèm để ý tới mấy cái lời đó đâu, cộng thêm tôi vì đồ trợ cấp nên mới lấy anh, như vậy sẽ không lo bị đói bụng nữa.

”Thẩm Các cúi đầu cười cười, kỳ thật ban đầu anh cũng không tính toán kết hôn, năm đó tuổi tác của anh tương đối nhỏ, đi theo cha mẹ lưu lạc, sau này cha mẹ đều mất, lúc ấy được quân nhân đi ngang qua cứu giúp, lãnh đạo nhận nuôi anh, cả đời này anh đều phải vì quốc gia mà cống hiến, trước nay không nghĩ tới muốn kết hôn.

“Tôi cũng muốn nói một chút tình huống của bản thân, tuy rằng tôi chưa kết hôn nhưng đã nhận nuôi ba đứa con, hơn nữa cả đời tôi cũng không định tính đến chuyện lấy vợ, lần này đúng là cũng lo lắng sợ cô bị đồn đãi vớ vẩn mới hạ quyết tâm cưới cô, nhưng đương nhiên cô cũng rất tốt, bởi vì thoạt nhìn trông cô có vẻ rất giỏi giang, chúng ta mà kết hôn rồi thì chuyện trong nhà hẳn là không cần tôi phải nhọc lòng nữa, cô sẽ thu xếp được mọi việc thôi.

”Vừa nói xong hai người liền nhìn nhau cười.

An Dạng là một người có năng lực tiếp thu rất mạnh, dù sao cô cũng đã từng trải qua tận thế loạn lạc.

Sau khi nói xong xuôi, đúng là cô cũng rất đói bụng rồi.

Thẩm Các đem đồ ăn đẩy tới trước mặt cô.

“Ăn đi, chắc cô đói rồi.

”An Dạng cũng không khách sáo, đồ ăn này cũng tốn biết bao nhiêu phiếu gạo mới đổi được, không thể bỏ phí.

Muốn làm người thành thật cũng khó.


Cô cầm lấy đôi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn.

“Anh đã ăn chưa vậy?”Thẩm Các gật đầu.

“Vừa rồi lúc ghé nhà ăn lấy cơm cho cô tôi cũng đã ăn rồi.

”Đúng lúc cho cô có thời gian và không gian để nói chuyện với người nhà.

Hỏi xong An Dạng lại bắt đầu tập trung vào việc ăn cơm, quả thật cô rất nhớ hương vị này, đây chính là mùi vị chính gốc, bánh bao lớn cũng thơm mùi của bột mì, mặt trên của cháo gạo kê còn có váng dầu nổi lên.

Quá thơm đi.

Thẩm Các thấy cô như vậy liền biết rằng cô rất đói bụng.

“Bác sĩ nói tôi đã có thể xuất viện, tôi sẽ về bộ đội trước, đem giấy đăng kí kết hôn nộp lên, sau đó trở về để đón cô, ở bên này cũng không có việc gì để làm, nếu không thì tôi sẽ tìm cho cô một công việc ở trong đó, cô xem có được không.

”Cuối cùng An Dạng cũng ăn xong cơm.

Vừa lúc nghe được những lời này của anh.


“Ừm, vậy cũng được.

”Thật ra cô cũng không quá để ý mấy vấn đề này, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, chỗ nào cũng thiếu ăn thiếu mặc, có thể có công việc kiếm được tiền và phiếu thì còn gì bằng.

Cho dù Thẩm Các có thể đi làm kiếm ra tiền, nhưng trong nhà có tận bốn đứa trẻ và hai người lớn.

Thôi vậy, đến lúc đó rồi nói sau.

“Vậy anh đi đường cẩn thận nha.

”Cuối cùng An Dạng dặn dò một câu, đôi vợ chồng như bọn họ vẫn nên thường xuyên quan tâm lẫn nhau, có vậy thì sau này mới dễ ở chung.

Vết thương của An Dạng đúng là có hơi nghiêm trọng, chủ yếu là bên trong đầu, bằng không nguyên chủ cũng sẽ không còn.

Cô ở bệnh viện nằm hẳn một tuần, cuối cùng cũng có thể xuất viện.

Thẩm Các còn chưa trở về.

An Dạng cũng không lo lắng anh sẽ chạy mất, vốn dĩ việc này hai người cũng đã bàn ổn thoả đâu vào đấy, cô cũng không định sẽ ăn vạ anh, cho dù không có Thẩm Các thì cô vẫn có thể sống tiếp.

Hôm xuất viện thu dọn đồ đạc để về nhà, trong nhà cũng chỉ có thím ba Vương Chi tới đây xem cô.

Có điều An Dạng cũng không quá để ý, dù sao hiện tại ai cũng bận rộn mưu sinh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc