THẬP NIÊN 60: CHỦ CỬA HÀNG TAOBAO



Hứa Nam Nam cũng không cãi lại, bưng bát đũa về phòng nhỏ của mình.Bây giờ công việc của cô nhàn rỗi, thời gian bên cạnh Hứa Tiểu Mãn cũng nhiều hơn.

Cô cũng muốn tìm cơ hội đưa Hứa Tiểu Mãn lên núi, lúc làm việc sẽ để Hứa Tiểu Mãn ngồi ở nhà kho nhỏ, lúc nghỉ ngơi có thể dạy Tiểu Mãn học.Buổi trưa trong nhà chỉ có dưa muối và cháo rau, Hứa Nam Nam mua chút thịt khô và trứng kho trong cửa hàng Taobao, hai chị em ăn rất ngon.“Chị, ngon quá.” Hứa Tiểu Mãn ăn no căng bụng.

Đứa bé này rất dễ nuôi, khoảng thời gian này ăn khá tốt, gương mặt khởi sắc hơn nhiều, thấy nhiều thịt rồi.“Tiểu Mãn, ban ngày bà có tới nhìn em không?” Hứa Nam Nam lo lắng bà cụ chạy đến kiểm tra Hứa Tiểu Mãn, đến lúc đó sẽ nhìn ra được gì.Hứa Tiểu Mãn lắc đầu: “Trước giờ bà không vào phòng.


Có chuyện gì cũng quát một tiếng ở bên ngoài.”Hứa Nam Nam biết bà cụ không phải người tôn trọng riêng tư gì, mà vốn là không muốn vào phòng.

Trước đó căn phòng này để đồ linh tinh, u ám ẩm ướt, bình thường người khác cũng chẳng muốn đi vào.“Hôm nay bà hỏi em, chị nói em chưa khỏe, bà cho em nằm.

Tiểu Mãn, nếu em không muốn nằm, chị sẽ đưa em đi lên núi, đến lúc đó chị còn có thể dạy em học toán nữa.”“Thật sao?” Đôi mắt của Hứa Tiểu Mãn sáng lên.Gần đây cô bé học rất nghiêm túc, đã biết viết mấy chữ.

Nhưng mà cô bé còn kém xa đám chị Hồng Hồng, nghe nói chị Hồng Hồng đã lên cấp hai rồi.

Cô bé không biết cái gì là cấp hai, nhưng chắc là loại rất có văn hóa.“Đương nhiên là được, chỉ cần em muốn, chị sẽ đưa em đi.”“Muốn đi muốn đi, lúc chị không ở trong phòng, một mình em rất sợ.” Trong phòng u ám, bà đứng bên ngoài ho khan một tiếng, cũng có thể dọa cô bé run lẩy bẩy.Hứa Nam Nam cười híp mắt nói: “Vậy được, chờ lát nữa cơm nước xong, chờ họ đi rồi, chị núi.

Lúc ra ngoài chị cõng em, chờ người khác không thấy, em sẽ tự đi.”Hết cách rồi, không thể để người khác biết Tiểu Mãn khỏi bệnh, bằng không sẽ bị bắt đi lao động khổ cực, lúc cô không ở nhà vốn không để ý được.Buổi trưa sau khi mọi người cơm nước xong, mọi người cũng không nghỉ ngơi, bị Hứa Căn Sinh kêu đi làm việc.

Nơi nuôi trồng của Hứa Nam Nam không nghiêm khắc như vậy, buổi sáng đã cắt cỏ heo xong, lúc về còn cho ăn một lần, không cần đi sớm như vậy.Chờ mọi người đi hết, Hứa Nam Nam mới bảo Hứa Tiểu Mãn mặc quần áo tử tế, cùng ra bên ngoài.Hứa Nam Nam đợi nửa ngày, Hứa Tiểu Mãn đều ở trên giường không động đậy.“Sao thế?”Gương mặt của Hứa Tiểu Mãn đỏ bừng nói: “Chị, em không, không có quần.”“Quần?” Hứa Nam Nam nhíu mày, đột nhiên trừng mắt.


Cô mới nhớ ra, cô và Hứa Tiểu Mãn chỉ có hai cái quần, bình thường Hứa Tiểu Mãn đều mặc của cô, xắn ống quần lên là mặc được.

Trước đây khá tốt, dù sao một tháng thay một cái.

Lúc không làm việc, sau khi giặt xong thì nằm trong chăn, chờ quần khô là có thể mặc.

Nhưng con người cô khá thích sạch sẽ, lại làm việc ở nơi nuôi trồng, cho nên ngày nào cũng thay, quần mặc hôm qua thì sáng nay mới giặt sạch.“...” So với bị đói thì việc khiến người ta lúng túng hơn là, không có quần để mặc.

Hôm nay là ngày gì thế?“Không sao, trong nhà còn quần, vốn dĩ chuẩn bị giữ lại cho em mặc tết.” Hứa Nam Nam xoay người đi lật tìm cái hòm rách trong góc.

Cô nhân cơ hội này, mua một cái quần thời xưa trong Taobao.


Màu sắc quê mùa, nguyên liệu cũng không được tốt lắm, rất xù xì.

Hứa Tiểu Mãn nhìn thấy, đôi mắt sáng lên: “Quần mới.

Chị, là quần mới!”Đứa bé này, mặc quần mới cũng có thể vui như thế.Hứa Nam Nam không khỏi than thở, mặc cho cô bé.

Quần hơi dài, xắn ống quần lên một đoạn.

Đôi mắt của Hứa Tiểu Mãn lấp lánh, liên tục cúi đầu nhìn quần.“Chị, quần mới ở đâu ra thế, là cha mẹ cho sao?”Làm sao có thể! Hứa Nam Nam muốn “ha ha” hai tiếng, cuối cùng lại không làm như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc