THẬP NIÊN 60 NUÔI CON Ở ĐẠI VIỆN


Sông trong quân khu không nhỏ nhưng bởi vì trước đây thường xuyên có người đến bắt cá, nên hiện tại dưới sông không chỉ ít cá mà còn khá khó bắt, dù có quăng lưới, chờ cả buổi sáng có khi kéo lên chỉ được mấy cây thủy sinh.
Trong nhà Lữ Linh Chi nhiều người, lại đều là đàn ông con trai, mỗi tháng vừa phát phiếu thịt xuống đã dùng hết sạch, mấy đứa bé trong nhà đều kêu muốn ăn thịt, Lữ Linh Chi nghĩ dù sao cũng không có việc gì cần làm, liền dứt khoát cầm lưới đánh cá ra bờ sông thử vận may.
Lần đầu tiên được ra bờ sông, mấy đứa nhỏ đều đặc biệt hưng phấn, nhảy cẫng lên, Liễu Tố Tố cho mỗi đứa một bọc bỏng ngô, cầm trong tay có thể vừa đi vừa ăn.
Cô xách theo thùng nước đi theo sau Lữ Linh Chi, thùng nước thì bình thường, nhưng bên trong còn có cả xẻng cùng cuốc, Lữ Linh Chi thắc mắc hỏi∶ "Tiểu Liễu, em định làm gì vậy?"
Liễu Tố Tố cười cười∶ "Em muốn thử xem có thể trồng lúa nước hay không ý mà."
Lữ Linh Chi dừng chân lại∶ "Lúa nước?"
Tuy rằng ở chỗ bọn họ không có ruộng nước, nhưng mọi người vẫn biết ít nhiều về gạo.

Lữ Linh Chi là người địa phương, nhưng trước đây đoàn trưởng Vương đã từng được điều nhiệm ở quân khu phía nam nên chị cũng biết, tuy nhiên ở đó ăn cơm cũng rất tiết kiệm, so với lương thực tinh như bột mì còn khó kiếm hơn, trở về quân khu bên này thì càng không cần phải nói, mua cũng không mua được.
Đột nhiên nghe tin Liễu Tố Tố muốn trồng lúa nước, phản ứng đầu tiên của Lữ Linh Chi chính là không tin, nhưng nhớ đến hệ thống tưới nước, Tiểu Liễu đọc sách cũng rất nhiều sách, nói không chừng có biện pháp thật thì sao, Lữ Linh Chi hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Có thể trồng lúa nước ở bờ sông sao?"
Chị nghe nói cơm rất có dinh dưỡng, nếu có thể trồng được, chị cũng muốn trồng một ít cho ba thằng nhóc trong nhà bồi bổ.
Liễu Tố Tố lắc đầu∶ "Không biết nữa, em đang muốn thử xem sao."
Bờ sông khô lại ướt, ướt lại khô, bùn đất ướt hơn những chỗ khác, có lẽ có thể.
Chỉ là dù có thể trồng đi chăng nữa, cũng không phải chỉ cần ném hạt thóc vào là mọi chuyện sẽ ổn thỏa, còn phải xin quân đội một miếng đất trồng, bằng không bị người ta dẫm tới dẫm lui, không nói đến có thể mọc hay không, dù có mọc ra có khi cũng bị người ta tưởng cỏ dại mà nhổ mất.
Tóm lại, có quá nhiều nhân tố không xác định.
Ra tới bờ sông, Lữ Linh Chi đi giăng lưới, mấy đứa bé đều thò lại gần xem, Liễu Tố Tố thì đi dọc theo hạ du, dùng cuốc cuốc đất ở một chỗ khá ẩm ướt thành một cái hố, nhìn qua cũng gần giống với ruộng nước.
Liễu Thục Vinh gửi thóc đến tương đối nhiều, Liễu Tố Tố sợ trồng không thành công nên chỉ lấy một ít ra ngâm vào nước, sau khi mọc ra rễ trắng mới có thể gieo.
"Dì ơi...!con giúp đỡ?" Hàn Cẩm thấy cô bắt đầu làm việc, lập tức ngẩng đầu sốt ruột hỏi.
Giúp đỡ Liễu Tố Tố đã trở thành việc mà nhóc thích làm nhất, Hàn Tiền cùng Hàn Trình đều thích ra ngoài chơi, thậm chí ngay cả Hàn Tú Tú cũng đến nhà Trần Nam tìm Tiểu Điềm, chỉ có Hàn Cẩm thích ở nhà, cứ thấy Liễu Tố Tố làm gì là lập tức chạy tới muốn giúp cô.
Thằng bé vốn dĩ đã thông minh, làm việc thời gian lâu học được cách quan sát, không cần Liễu Tố Tố nói đã hiểu ý.
Có một số việc nhóc làm không được, ví dụ như dùng cuốc đào đất, nhóc biết mình sức yếu không giúp được nên sẽ không cướp việc, chờ sau khi dì làm xong, cần gieo hạt mới chạy tới giúp.
Chỉ cần là việc khiến thằng bé vui, Liễu Tố Tố chưa bao giờ cự tuyệt, cô mở túi ra, đưa cho Hàn Cẩm một nắm thóc ngâm∶ "Làm giống như dì, ném vào hố là được."
Hàn Cẩm ngoan ngoãn làm theo, sau khi tay nhỏ cầm hạt thóc ném xuống, lập tức ngửa đầu nhìn về phía Liễu Tố Tố, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kỳ vọng.


Liễu Tố Tố sờ sờ đầu nhỏ xù tóc của nhóc∶ "Tiểu Cẩm giỏi quá đi!"
Hàn Cẩm nhấp khóe miệng cười càng vui vẻ, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thóc ngâm không nhiều lắm, hai người cùng làm mất khoảng một giờ là xong, Hàn Cẩm nhìn mặt đất gồ ghề lồi lõm, tò mò hỏi∶ "Dì ơi...!như vậy có...! cơm rồi ạ?"
Trước khi quyết định trồng lúa Liễu Tố Tố đã quảng bá rầm rộ về độ ngon của cơm, cô nói sống động đến nỗi Hàn Cẩm vẫn còn nhớ rõ.
"Chưa được đâu, còn phải đợi một tháng nữa đến trồng lại."
Giờ mới chỉ là hạt giống, chờ đến khi mạ mọc rễ nảy mầm thành cây, nhổ mạ lên rồi lại cấy xuống, lúa mới có thể chậm rãi trưởng thành.
Hàn Cẩm trợn to mắt∶ "Lâu quá!"
"Đúng vậy, cho nên về sau chúng ta càng phải quý trọng lương thực biết không?" Muốn ăn một miếng đồ ăn ngon, còn phải di một chặng đường rất dài.
Làm xong xuôi, Liễu Tố Tố sợ mình không nhớ vị trí còn cố ý dùng cục đá làm ký hiệu, sau đó mới nắm tay Hàn Cẩm đi tìm mấy người Lữ Linh Chi.
Thả lưới đánh cá phải đợi ít nhất 2 tiếng, mấy đứa trẻ con ngồi xổm bên bờ sông dùng đá viết viết vẽ vẽ, Lữ Linh Chi thì đang hái rau diếp cá, bờ sông đầy đủ chất dinh dưỡng, rau diếp cá xanh um tươi tốt, chưa tới gần đã có mùi bay đến.
Rau diếp cá là một thứ rất thần kỳ, người có thể tiếp thu sẽ đặc biệt thích ăn, không thể tiếp thu sẽ không chịu đựng nổi, Liễu Tố Tố không có cảm giác gì với món này, nhưng Lữ Linh Chi rõ ràng là rất thích, vừa hái vừa nói với Liễu Tố Tố∶ "Chỗ này vừa mọc không bao lâu, tươi non lắm."
Rau diếp cá ngoài để ăn ra, tác dụng lớn nhất chính là ngâm nước uống, có thể thanh nhiệt hạ hỏa, trước đó Liễu Tố Tố hái được không ít hoàng cầm, dùng để pha nước uống thì không thiếu, nhưng cô nhớ đến đống khoai lang mua ở nhà ăn còn chưa dùng hết, hái ít rau diếp cá về có thể làm thành món da khoai nướng (烤苕皮- Việt Nam không có món này nên mình dịch tạm như vậy).
Bộ phận ăn được của rau diếp cá là thân cây, nhưng lá cũng có thể dùng đun nước, Liễu Tố Tố vừa hái vừa chia ra, định khi nào về sẽ phơi khô thân và lá để bảo quản, phần rễ màu trắng thì mang vào bếp dùng làm nhân cho da khoai nướng.
Sau khi chia ra, cô lại đi giúp Lữ Linh Chi hái không ít, hái đầy nửa sọt thì cũng sắp đến giờ, Lữ Linh Chi vội vàng đi kéo lưới.
Lưới đánh cá rất nặng, khi Lữ Linh Chi cho rằng lần này sẽ có thu hoạch thì kéo lên lại thấy hơn một nửa đều là cỏ nước, còn lại chỉ có một ít cá tôm nhỏ, lớn không bằng móng tay cái người, chỉ có thể mang về ném cho gà vịt.
"Xem ra vẫn nên đến Cung Tiêu Xã mua thì hơn." Lữ Linh Chi gỡ cá tôm ra, chia cho Liễu Tố Tố một nửa.
Điều này cũng là bình thường, trừ một số chỗ ít người đến là có thể bắt cá ra, những chỗ khác không chỉ ít cá, mà sau vài lần thả lưới cá cũng học được khôn ngoan hơn, trong lưới không có đồ ăn, chúng nó chui vào đấy làm chi?
Cũng đành vậy chứ biết sao, đến người còn chẳng có mà ăn, lấy đâu ra mồi cho cá.

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ hỏi∶ "Đến mùa đông sông này có bị đóng băng không chị?"
"Đương nhiên là có, vừa vào đông không bao lâu đã kết băng rồi." Lữ Linh Chi nói.
"Thế thì chờ mùa đông chúng ta tới bắt cá đi, đục một lỗ trên mặt băng rồi câu." Cá câu được vào mùa đông hầu hết đều là cá lớn.
Lữ Linh Chi cũng nghĩ vậy, "Nhưng mùa đông lạnh lắm, ngoài phía bộ đội thỉnh thoảng sẽ tổ chức cho các chiến sĩ tới bắt cá ra, người bình thường cũng không dám đi lên mặt băng đâu!"
Tuy biết băng rất dày nhưng nhìn cứ thấy lạnh người, sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống dưới.
"Vậy chờ vào đông rồi nói sau." Liễu Tố Tố từng câu cá trên băng rồi, cũng biết biện pháp để không bị lạnh như vậy, nhưng hiện tại vẫn còn sớm, dù giờ nói ra cũng chẳng dùng được nên cứ đưa mấy đứa nhỏ về nhà trước đã.

Về nhà Liễu Tố Tố liền mang hết số khoai lang ra, qua mấy ngày vỏ khoai lang càng thêm nhăn nheo, nhưng chính vì mất nước nên khoai mới càng ngọt.

Cô đưa đống cá tôm cho bọn nhỏ cho gà ăn, còn cô thì đi gọt vỏ khoai.
Khoai lang khá nhiều, cô để lại một phần để làm da khoai nướng, còn lại cô định nướng thành khoai lang miếng.
Khoai lang vốn đã ngọt, cắt thành từng lát mỏng, bôi một lớp dầu ở bên ngoài, lại rải lên một chút đường cát trắng, tiếp theo đặt lên khay trúc để vào trong nồi rồi bắt đầu nhóm lửa, hơi nóng bốc lên làm nhiệt độ trong nồi tương tự với lò nướng, đến lúc đó khoai lang có thể được nướng chín.
Trong giai đoạn này, độ lửa là quan trọng nhất, Liễu Tố Tố cần cảnh lửa không ngừng, cô sợ làm xong thời gian cũng không còn sớm nữa, nghĩ nghĩ bèn dứt khoát gọi mấy nhóc nhà mình đến∶ "Giờ nương có một việc giao cho các con, tuy rằng có hơi mệt một chút, nhưng chỉ cần các con làm tốt là sẽ được nhận 2 ngôi sao, bạn nhỏ nào muốn tham gia thì giơ tay lên."
Nháy mắt, bốn cái tay nhỏ nhất trí giơ lên.
Từ khi Liễu Tố Tố đến Bộ quân vụ làm, gửi mấy đứa nó ở nhà Trần Nam, bọn nó chẳng mấy khi kiếm được ngôi sao nữa, hơn nữa Hàn Cẩm trước đây không tranh không đoạt, hiện tại không biết làm sao, cứ có việc làm là lại lên tranh đầu tiên.
Hàn Trình đặc biệt khó hiểu hỏi∶ "Anh cả, anh không cần ngôi sao thì vất vả như vậy làm gì, vẫn là để em trai làm đi nha?"
Hàn Cẩm gật đầu∶ "Anh muốn ngôi sao."
"Muốn ngôi sao?" Hàn Trình kinh ngạc nói, "Anh muốn ăn thịt sao?"
"Không ăn thịt...!muốn ngôi sao." Hàn Cẩm trả lời, chờ đến khi Hàn Trình hỏi lại, nhóc cái gì cũng không muốn nói.
Muốn có ngôi sao dưới tình huống này càng khó khăn, vì thế không đợi Liễu Tố Tố nói đó là việc gì, Hàn Trình đã vén tay áo, vẻ mặt hứng thú bừng bừng∶ "Nương, nương nói đi, con bảo đảm sẽ làm thật tốt!"
"Được, có lời này của con là nương an tâm rồi!" Liễu Tố Tố cười tủm tỉm, mang chậu khoai lang ra, "Bốn đứa các con đập chỗ khoai này đi, đến khi nào to bằng hạt lúa mạch là được."
"Toàn bộ ạ?" Hàn Trình choáng váng, ba đứa còn lại cũng chấn kinh, đây là cả một chậu khoai lang đó, "Nương, con nghiền nát tay cũng không xong được đâu!"
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ xong, các con làm thay phiên nhau, nhất định không thành vấn đề, chờ làm xong, nương làm đồ ăn ngon cho các con nha!" Liễu Tố Tố cười nói.
"Có ngon hơn bỏng ngô không ạ?"
"So với bỏng ngô còn ngon hơn."
"Aizzz." Hàn Trình thở dài y như ông cụ, gật gật cái đầu nhỏ∶ "Vậy được ạ." Nói xong, mấy củ cải nhỏ cùng nhau dùng sức bê cái chậu ra ngoài.
Sợ mấy đứa làm bẩn khoai, Liễu Tố Tố còn cố ý rửa cây gậy giặt chăn thật sạch sẽ để bọn nó sử dụng.

Thấy các con chăm chỉ làm việc, Liễu Tố Tố mỉm cười hài lòng.
Cái này gọi là nuôi con ngàn ngày, dùng con nhất thời.
Tuy lúc nướng khoai lang miếng khá phiền toái nhưng sau khi nướng xong khoai trở nên vừa giòn vừa ngọt, cắn một miếng răng môi lưu hương, Liễu Tố Tố dùng túi gói lại, Hàn Trình liền chạy tới∶ "Nương ơi, bọn con chuẩn bị xong khoai rồi nè!"

Liễu Tố Tố đi qua đó, phát hiện đúng là đã xong, sức lực bốn đứa tuy nhỏ nhưng thay phiên nhau làm nên hiệu quả không tồi, cả chậu khoai lang vừa nhuyễn vừa mềm, phía dưới còn chảy ra nước khoai nhàn nhạt, như vậy là có thể dùng rồi.
"Tốt lắm, Tiểu Cẩm lấy ngôi sao trong ngăn kéo ra đây cho dì, Tú Tú vào bếp lấy khoai lang nướng đi con, ăn lót bụng trước đã, giờ vẫn chưa tới giúp ăn cơm."
Ngôi sao năm cánh đỏ rực được dán lên tường, mấy đứa nhỏ vừa ăn khoai lang miếng vừa thưởng thức thành quả lao động của mình, còn Liễu Tố Tố thì múc một chậu nước bắt đầu rửa khoai.
Khoai sau khi rửa sẽ lắng lại một lớp tinh bột nhão, hấp đến khi trong lại, dùng đũa gắp lên được là có thể bắt đầu làm da khoai nướng.
Làm tinh bột khoai lang quá mệt mỏi, Liễu Tố Tố chia cho mấy đứa nhỏ cả một chậu khoai, cuối cùng cũng chỉ thu được 2 bát, sau khi cắt ra rồi làm thành da khoai nướng thì vừa lúc mỗi người được 2 miếng.
Điều kiện hiện tại không đủ nên chỉ có thể dùng dầu chiên, đầu tiên xào củ cải thái hạt lựu, đậu que chua cùng một ít thịt thỏ với dầu ớt cay, sau khi xào thơm thì rắc lên trên bột thì là, mặc dù không nướng nhưng vẫn có mùi thơm đặc trưng của món nướng.
Cô sợ bọn nhỏ ăn không quen nên cũng chỉ làm ba cái có rau diếp cá, xào xong phần nhân thì để sang một bên, cuối cùng chiên da khoai vàng giòn hai mặt, quết lên một lớp tương hột, bỏ nhân bánh vào trong, cuộn lại rồi dùng xiên tre cố định là được.
Mới vừa chuẩn bị xong, Hàn Liệt đã trở lại, trong tay còn xách theo non nửa thùng sữa bò.
Từ khi trà sữa phổ biến, lập tức có gia đình quân nhân tìm đến sĩ quan hậu cần, hỏi ông có thể đặt sữa bò hay không, sĩ quan hậu cần dặn Tiểu Phương thống kê từng nhà, sau khi đã đủ số người và giao tiền đặt cọc, bên nông trường liền bắt đầu khôi phục giao sữa.
Bởi vì đã đặt trước nên cũng không cần lo lắng sữa bò bị mua hết, Liễu Tố Tố có đôi khi về muộn sẽ đem nhờ Hàn Liệt buổi trưa về thuận tiện mang sữa bò về luôn.
Trời càng ngày càng nóng, sợ sữa tươi không để được lâu, Hàn Liệt vừa về đã vào phòng bếp, Liễu Tố Tố liền đưa da khoai nướng cho anh∶ "Anh cùng bọn nhỏ ăn trước đi, tôi nấu trà sữa đã."
Sợ các con đói bụng, Hàn Liệt bê mâm để lên bàn còn mình thì quay trở lại, cầm lấy miếng xơ mướp∶ "Để tôi rửa nồi, em nghỉ ngơi một lát đi."
Liễu Tố Tố cũng thấy hơi mệt mỏi, nghe vậy thì không nói gì, cầm chén da khoai nướng lên cắn một miếng, vị chua chua cay cay ngập tràn đầu lưỡi, mùi đặc trưng của rau diếp cá như trở thành chất xúc tác khiến hương vị món ăn thơm ngon cực kỳ, dù là Liễu Tố Tố đã từng ăn qua nhiều mỹ thực cũng nhịn không được kinh ngạc∶ "Ngon quá!"
Hàn Liệt chưa ăn qua loại đồ ăn có vẻ ngoài như vậy, nghe cô nói có chút nghi hoặc∶ "Thật sự rất ngon sao?"
"Không tin? Vậy anh nếm thử đi." Liễu Tố Tố gắp miếng da khoai nướng lên đưa qua, đưa tới một nửa, đột nhiên nhớ tới miếng này mình cắn rồi, vừa định đổi thì đã không còn kịp, Hàn Liệt cắn lấy một miếng, gật gật đầu∶ "Đúng là ngon thật."
Nhìn sườn mặt bình tĩnh của anh, Liễu Tố Tố tự nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, vội vàng nói thầm trong lòng, Hàn Liệt đang rửa nồi, nhất định là chưa phát hiện đâu, dù có phát hiện, anh tham gia quân ngũ chắc cũng không để ý việc cùng nhau ăn cái gì đó đâu nhỉ.
"Em sao vậy?" Hàn Liệt quay đầu lại thấy cô đang ngẩn người.
Liễu Tố Tố vội lắc đầu∶ "Không có việc gì, ngon thì anh ăn nhiều một chút, lát nữa chỉ cần hấp khoai thôi."
Bởi vì trong nhà còn có người hỗ trợ xây phòng ở, cho nên Liễu Tố Tố cố ý gọi nhiều thêm nửa thùng sữa tươi, lâu lâu sẽ nấu cho nhóm người Hình Tiểu Quân một nồi, trừ cái này còn có khoai lang miếng, đều gói lại cho bọn họ mang về.
Cứ giúp đỡ như vậy hơn một tháng, nhóm người Hình Tiểu Quân không chỉ không gầy đi, ngược lại còn béo lên.

Cũng bởi vậy, vô hình trung còn giải quyết được một chuyện phiền toái.
Chuyện phiền này vẫn là từ phó đoàn trưởng Thái mà ra.

Từ ngày bà Thái và Thái Đào bị đuổi ra khỏi quân khu, phó đoàn trưởng Thái cũng bị xử phạt, quan hệ với vợ càng thêm bất hòa, bởi vì cái này mà hắn tuy rằng lúc giáp mặt không dám nói cái gì, nhưng ở trong lòng thì hận Hàn Liệt muốn chết.
Hắn cảm thấy Hàn Liệt thật đúng là khắc tinh của mình, hai người rõ ràng đều là phó đoàn trưởng, lúc ở trong quân, Hàn Liệt lúc nào cũng áp chế mình thì không nói, hiện tại cưới vợ còn làm hại nhà hắn gà chó không yên.
Hắn nuốt không trôi cục tức này, luôn muốn tìm cơ hội để trả thù, nhưng Hàn Liệt làm việc tích thủy bất lậu*, căn bản không có cơ hội, phó đoàn trưởng Thái càng tức giận hơn, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đem ánh mắt đặt lên người đám Hình Tiểu Quân.
(*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để lọt ra ngoài)
Hắn đột nhiên nghĩ đến, quân khu nhiều người như vậy, mỗi nhà đều dùng bô để đi vệ sinh, nhà ai cũng thế, chỉ có riêng nhà Hàn Liệt nghênh ngang sửa nhà vệ sinh cùng phòng tắm, đây không phải chủ nghĩa cá nhân sao!

Lại còn bắt đám người Hình Tiểu Quân đến giúp đỡ, bọn họ đều là cấp dưới của Hàn Liệt, mỗi ngày huấn luyện xong mệt muốn xỉu còn phải giúp Hàn Liệt xây nhà, quá vất vả rồi, mấy người đó cũng là nương sinh cha dưỡng, Hàn Liệt đang lạm dụng chức quyền, không đem cấp dưới là người xem mà!
Phó đoàn trưởng Thái càng nghĩ càng cảm thấy đúng, chỉ cần hắn đi tạo quan hệ với mấy chiến sĩ kia, nói bóng nói gió moi thông tin Hàn Liệt nô dịch cấp dưới từ miệng bọn họ, vậy không phải hắn có thể đến trước mặt sư trưởng hung hăng cáo trạng hay sao?
Phải nói là phó đoàn trưởng Thái người này đầu óc không quá nhanh nhạy, hãm hại người ta còn phải suy nghĩ mất ngày, đến khi nhà Hàn Liệt xây xong rồi mới nghĩ ra, hoàn toàn không hề kế thừa được tí gen tranh cãi thần sầu nào của nương hắn.
Vì thế chờ khi hắn đi qua, chỉ thấy đám người Hình Tiểu Quân không chỉ không vừa gầy vừa mệt như hắn tưởng tượng, ngược lại còn béo lên!
Đặc biệt là Hình Tiểu Quân, vỗ vỗ cái bụng, vô cùng thỏa mãn nói∶ "Tiếc là việc nhà phó đoàn trưởng làm xong rồi, tôi còn muốn làm thêm mấy tháng đó!"
Một chiến sĩ khác nói∶ "Doanh trưởng anh cũng khiêm tốn quá đó, nếu làm việc cho nhà phó đoàn trưởng, bảo làm thêm 1 năm tôi cũng nguyện ý!"
Lúc này đang là giờ nghỉ ngơi, mấy đội gần đó cũng tụ họp một chỗ, lập tức có người ở đội khác hỏi∶ "Là sao, làm việc còn vui vẻ vậy hả?"
Không cần đám người Hình Tiểu Quân trả lời, chiến hữu khác đã nói ∶ "Còn không phải bởi vì nhà phó đoàn trưởng chúng tôi có thức ăn ngon sao, các cậu biết trà sữa rồi nhỉ, là chị dâu làm ra chứ ai, nhìn bọn họ đi, ăn ngon uống đến tốt đến mức sắp có hai cằm rồi kìa!" Trong giọng nói tràn ngập ghen tị.
Hình Tiểu Quân cười nói∶ "Đừng hâm mộ, muốn trách chỉ có thể trách mấy cậu vận khí không tốt thôi."
Các chiến sĩ cười nhạo xông vào xô xát nhau, chỉ có phó đoàn trưởng Thái đứng cách đó không xa mặt xám như tro tàn.

Giờ thì hắn đã hiểu chưa ra quân người đã chết là thế nào rồi.
Tuy nhiên nhóm Hình Tiểu Quân có thể ăn thức ăn ngon như vậy cũng là vì Liễu Tố Tố trong khoảng thời gian này khá rảnh.
Việc tưới nước đã quyết định xong, số lượng ống nước cũng đã báo lên thành phố, chờ bên nhà xưởng làm ra ống nước mới có thể lắp đặt.
Nhà xưởng vốn dĩ không phải nhà xưởng sản xuất ống nước nên cần thời gian tương đối lâu, trong lúc chờ đợi, ở Bộ quân vụ lại không có gì việc gì bận, không chỉ Liễu Tố Tố, ngay cả mấy người đoàn trưởng Trương cũng khó có khi được nghỉ, cho nên cô mới có thời gian cả ngày ở nhà, cân nhắc xem nên làm món gì.
Đến khi xe vận chuyển ống nước vào quân khu, mọi người lập tức trở nên bận rộn, đến thời gian nghỉ giữa trưa cũng không có.
Rốt cuộc các gia đình quân nhân đều không biết lắp ống nước như thế nào, nhân viên trong văn phòng cũng chỉ có từng đấy người thay phiên nhau tới hỗ trợ, mọi người đều hy vọng nhà mình có thể nhanh chóng lắp xong, ngay cả giữa trưa ăn cơm cũng có không ít người đến, Liễu Tố Tố dứt khoát buổi sáng làm thêm mấy cái bánh ngô để trong hộp cơm, giữa trưa thì ăn với cơm và đồ ăn.
Cô có thể ăn như vậy, nhưng mấy đứa nhỏ thì không thể, không có dinh dưỡng chút nào.

Cũng chỉ có thể để Hàn Liệt mỗi ngày giữa trưa về nhà một chuyến, đến nhà ăn mua ít đồ ăn mang về.
Tuy rằng hương vị đồ ăn ở nhà ăn so với Hàn Liệt thì xem như không tồi, nhưng vẫn còn thua xa Liễu Tố Tố, mấy đứa nhỏ đều biết cô vội đến chân không chạm đất, quá vất vả nên cũng rất hiểu chuyện không có quấy rầy cô.
Buổi tối, lúc Liễu Tố Tố vừa nằm xuống định ngủ thì Hàn Tú Tú nhỏ giọng hỏi∶ "Dì ơi, có phải dì không ngủ được hay không?"
Liễu Tố Tố là kiểu người quá mệt mỏi sẽ không ngủ được, nhưng Hàn Tú Tú tuổi còn nhỏ, trẻ con đều rất dễ ngủ, trên cơ bản đầu vừa chạm gối là có thể ngủ rồi, Liễu Tố Tố không nghĩ tới cô bé lại phát hiện chuyện này, vừa định lắc đầu, Hàn Tú Tú nhẹ giọng nói∶ "Dì, nếu không để con kể chuyện cho dì nghe nha?"
Trước kia đều là Liễu Tố Tố kể chuyện dỗ cô bé ngủ, không ngờ hôm nay thì ngược lại, thấy ánh mắt chờ mong của cô bé, Liễu Tố Tố cười gật gật đầu∶ "Được, Tú Tú định kể chuyện gì?"
"Chuyện mất bò mới lo làm chuồng ạ!" Trí nhớ Hàn Tú Tú rất tốt, những câu chuyện Liễu Tố Tố đã kể con bé đều có thể nhớ kỹ, chỉ là ban ngày chơi quá mệt mỏi, kể một lúc thì thanh âm càng ngày càng nhỏ, Liễu Tố Tố quay đầu lại xem, phát hiện nó quả nhiên đã ngủ rồi.
Trời nóng, chăn bông đã sớm cất đi thay bằng thảm mỏng, nhưng trẻ con dễ bị cảm lạnh, Liễu Tố Tố sau khi đắp chăn cho con bé xong mới tắt đèn.
Trước mắt một mảng tối tăm, cũng không biết có phải hiệu quả kể chuyện Hàn Tú Tú hay không, lần này cô nhắm mắt không bao lâu liền ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc