[THẬP NIÊN 60] TIẾN VÀO TỨ HỢP VIỆN

Những người kia đã nói, cách biệt lớn nhất giữa cô bé và Vương Á Tương đó chính là việc học tập, một người thì mù chữ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, một người tham gia và thi đỗ vào trường đại học ngay khi cuộc thi đại học được mở ra.

Cô bé không nhịn được suy nghĩ, nếu như bản thân mình đi học thì sao?

Nếu như bản thân mình học tập, có phải là sẽ có thể giống được với Vương Á Tương hay không?

Cách biệt lớn nhất giữa cô bé với Vương Tú Tương, có phải chính là vì mẹ của cô ấy ở nhà cũng dạy cho cô ấy học, mà bản thân cô bé lại chỉ là một người mù chữ thiếu kiến thức?

Ô Đào phân biệt kĩ toàn bộ những lời nói đã từng văng vọng trong đầu lại một lần nữa, cô bé lại càng chắc chắn hơn về ý nghĩ của mình, học tập.

Bọn họ nói, sách là bậc thang tiến cho sự tiến bộ của nhân loại, nói rằng sách có thể thay đổi vận mệnh.

Cô bé phải đọc sách!

Khi cái ý nghĩ học tập này thâm nhập vào trong đầu não của Ô Đào, cô bé đột nhiên trở nên hưng phấn hơn, điều này giống như khi cô bé đi nhặt xỉ thân tìm được một địa điểm tốt có ít bọn trẻ tới nhặt nhưng lại có nhiều tro bếp vậy, đó là kho báu, chỉ cần nỗ lực, là sẽ có thể đào được kho báu.

Trong những trải nghiệm trong cuộc đời nhỏ bé của Ô Đào, cô bé đã từng có vài khoảnh khắc hưng phấn kích động giống như thế này, hiện tại, học tập trở thành kho báu mà cô bé hằng ao ước, cô bé cảm thấy sự thay đổi của tất cả mọi thứ đều có lẽ đều ở đây cả rồi.

Đối với bản thân cô bé mà nói, đây chính là một chiếc chìa khóa.

Ô Đào đã bảy tuổi rồi, thế nhưng lại không hề đi học.

Đây ngược lại không phải là do Ninh Diệu Hương cố ý không cho cô bé đi học, mà là cứ thuận lý thành chương, hình như chính là chưa học.

Những đứa trẻ trong viện bình thường sẽ đi học ở độ tuổi lên sáu. Đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ, được lên năm đã được gửi qua đó. Tuy nhiên, khi Ô Đào lên năm tuổi, trường tiểu học lại đóng cửa, nói là không tuyển sinh, năm lên sáu tuổi, trường tiểu học vẫn tiếp tục đóng cửa.

Mãi cho đến tận mùa xuân năm nay, cuối cùng mới quay trở lại tuyển sinh, thế nhưng trong nhà không có ai nhắc tới việc này cả, tất cả mọi người đều xem nhẹ không để ý tới.

Cũng không phải là cự tuyệt không muốn đi học, lại càng không phải là vì sau khi suy nghĩ về điều đó đấu tranh xong lại không muốn đi học, mà là vì ———— giống như mọi thứ đều đã bị xem nhẹ, ở trong gia đình bọn họ, chưa có ai từng nghĩ về việc Ô Đào nên đi học rồi.

Ô Đào tự mình tính toán trong lòng, cô bé đã bảy tuổi rồi, mặc dù chậm trễ mất một chút thời gian, thế nhưng những người khác chạc tuổi cô bé cũng chỉ mới đi học vào mùa xuân năm nay, cũng mới hơn nửa năm, vì thế cô bé cảm thấy, mọi thứ đều vẫn có thể đuổi kịp được.

Sau khi tính toán như vậy, Ô Đào cuối cùng cũng cảm thấy bản thân như thể là đã có được chìa khóa của bí mật gì đó.

Cô bé nằm xuống, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nghĩ tới bản thân đi học tiểu học, sau này thi vào trường đại học, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tóm lại là suy nghĩ rất nhiều thứ.

Cứ như vậy trong cái loại suy nghĩ ảo tưởng đầy đẹp đẽ này, cô bé chìm vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này sẽ phát ra 100 phong bao lì xì, mọi người tích cực đăng bình luận để nhận được phong bao đỏ nhé!  

Kiến thức lịch sử nhỏ: Năm 1966 và năm 1967, Bắc Kinh không tuyển sinh tiểu học (vì thế nên trẻ em trong độ tuổi đi học không được đến trường), mùa xuân năm 1968 mới đột nhiên bắt đầu tuyển sinh, thời gian ở trong tác phẩm đại khái là rơi vào khoảng cuối năm 1968.

Bình luận

Truyện đang đọc