THẬP NIÊN 60 XUYÊN QUA LÀM BÀ CÔ


Trần Vệ Quốc cũng nhìn thấy biểu tình trên mặt của Trần Đại Liễu, có vẻ đã hiểu ra điều gì, anh ta vội quát nhẹ đứa con trai: “Trần Nghĩa, con yên lặng một chút cho cha, ở trước mặt bà cô không được phép làm loạn.

”Trần Nghĩa bị cha khiển trách, lập tức yên lặng đứng bên cạnh mẹ, nhưng ánh mắt vẫn tha thiết không nhịn được nhìn về phía Tiểu Hắc.

Đối mặt với vẻ mặt hối lỗi của Trần Vệ Quốc và Phương Nhã, Bạch Hi tỏ vẻ tôi là trưởng bối sẽ không so đo với vãn bối, nói: “Nếu như cậu không sợ bị cắn thì tùy cậu.

”Bạch Hi vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã phối hợp gầm lên với Trần Nghĩa, ai nhìn thấy cũng biết nó đang không vui.

Lúc này, đừng nói là Trần Nghĩa không dám đến gần, ngay cả Phương Nhã cũng vội ôm chặt cậu ta.

Dù sao Trần Đại Liễu cũng đã từng tiếp xúc gần gũi với Tiểu Hắc vài lần, lúc trước cũng đã từng ôm qua một lần, lá gan cũng hơi lớn hơn một chút, còn có thể khuyên gia đình Trần Vệ Quốc không cần quá sợ hãi.

Bạch Hi nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn, cảm thấy bản thân hình như không nên đã nhận quà mà còn hù dọa người ta, cho nên nói: “Tiểu Hắc rất hiểu con người, sẽ không hại người bừa bãi, chỉ cần các người không chọc tức nó là được.

”Thật ra không có Bạch Hi cho phép, Tiểu Hắc sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, nhưng cô cũng sợ tên nhóc này chạy tới làm loạn, cho nên mới nói như vậy.

Trần Vệ Quốc và Phương Nhã còn có thể nói được gì, chỉ có thể liên tục gật đầu đồng ý.

Có hơi muốn ăn thịt bò đóng hộp, nhưng ngại ở trước mặt người khác, Bạch Hi cũng không dám nói, vì thế liếc mắt một cái nhìn hộp thịt bò đóng hộp trên bàn, sau đó hỏi: “Các người đến đây là có chuyện gì không thể giải quyết?”Đuổi người đi sớm một tí, sớm được ăn ngon.


Thấy Bạch Hi nghiêm túc hỏi, Trần Vệ Quốc lắc đầu: “Bà cô, chúng tôi mới đến, còn chưa bắt đầu sửa sang lại cái gì, cũng không biết có những điều lệ gì, trước tiên muốn lại đây để gặp ngài, xem ngài có ý kiến gì không.

”Nói chuyện với một cô bé năm tuổi như vậy, Trần Vệ Quốc hơi không quen, nhưng anh ta cũng đã nhìn thấy người dân trong thôn đều cung kính nói chuyện như vậy với Bạch Hi, đối xử với cô như người bề trên, vì thế cũng học theo.

Trong lòng anh ta khẽ nói thầm, cho dù là có chuyện, nói với cô cũng vô dụng thôi.

Lúc này Trần Vệ Quốc còn chưa biết, sức ảnh hưởng của Bạch Hi ở thôn Ngưu La lớn thế nào, cô chỉ cần nói một câu, từ trên xuống dưới thôn Ngưu La không có một ai dám phản đối.

“Tôi không có ý kiến gì.

” Bạch Hi nói xong, nhìn về phía Trần Đại Liễu: “Tiểu Liễu, anh đưa theo vài người đến nhìn xem trần phổ đi, lại tra một chút xem bọn họ có tìm nhầm chỗ hay không, xác nhận xong, nên làm gì thì làm luôn đi, biết nên làm thế nào rồi chứ.

”Phổ là gia phả, người trong thôn Ngưu La tuy không phải cùng một dòng họ, nhưng gia phả đều được lưu giữ ở chung một từ đường, chỉ là một quyển gia phổ của dòng họ mà thôi, trong đó, lấy Bạch gia làm gia phổ có địa vị cao nhất.

Tuy rằng Bạch Hi chưa từng ra khỏi làng, nhưng vẫn có được một ít tin tức từ trí nhớ của Hoa Tinh, lúc này, làm gì cũng yêu cầu phải chứng minh, đương nhiên Bạch Hi không thể nói rằng bản thân đến từ thôn Ngưu La thì bọn họ sẽ lập tức tiếp nhận được.

Ngộ nhỡ người nào đó có ý nghĩ xấu đến giả trang thì làm sao? Hoặc là có ý muốn nào khác nữa.

Vì sự an bình của thôn Ngưu La, việc này vẫn nên được kiểm tra cẩn thận thì hơn.


Hơn nữa sau khi xác nhận còn phải xem là chỉ dời tro cốt về chôn cất thôi hay là cả gia đình đều chuyển về sinh sống, còn sau khi dọn về thì phải làm sao để có được hộ khẩu đã đăng ký, dù sao cũng phải nhập hộ khẩu vào trong thôn thì trong thôn mới cấp cho nhà mà.

Cũng may hiện tại là đất tập thể cả thôn cùng dùng, bắt đầu làm việc rồi tính toán lấy điểm công đến cuối năm thì phân phát lương thực, nếu không, trong thôn còn phải nhường lại đất.

Những việc này, Bạch Hi vừa nghe xong đã cảm thấy phiền toái, cô cũng không muốn quản đến nó.

Đối với việc Trần Vệ Quốc và Phương Nhã kinh ngạc, Trần Đại Liễu lại không cảm thấy kỳ lạ, gật đầu đồng ý.

“Bà cô yên tâm, tôi hiểu rồi.

”Ngồi một lúc, Trần Vệ Quốc mới đưa vợ và con trai rời đi cùng với Trần Đại Liễu, nếu không phải Bạch Hi muốn hiểu biết một chút tình huống bên ngoài, cũng sẽ không giữ bọn họ lại nói chuyện làm gì.

Giống như khi đến, lúc Trần Đại Liễu đưa gia đình Trần Vệ Quốc rời đi, vẫn cung cung kính kính, làm cho gia đình ba người nhà Trần Vệ Quốc cũng học theo ông ta cùng từ biệt Bạch Hi.

Nhìn đến đây, trong lòng Trần Đại Liễu hài lòng gật đầu, không tồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Sau khi đi được một đoạn đường, Trần Vệ Quốc vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía ngôi nhà trên cây, cảm thán nói: “Cũng không biết là tìm được người thợ tay nghề giỏi giang nào, cái này cũng quá lợi hại rồi.


”Trần Đại Liễu vừa nghe xong, nhếch miệng cười đắc ý: “Bạch Tổ Tông vốn dĩ chính là người thợ khéo léo tài ba, lại còn đặc biệt tìm người lợi hại đến trợ giúp, lúc trước bản thiết kế ngôi nhà trên cây chính là do Bạch Tổ Tông vẽ ra.

”Nhắc đến người cha đã khuất của Bạch Hi, trong mắt Trần Đại Liễu lại tràn đầy vẻ kính nể, chuyện Bạch Tổ Tông lợi hại thế nào có nói đến ba ngày ba đêm cũng không xong.

Trần Vệ Quốc và Phương Nhã một đường nghe trưởng thôn nói về chuyện cha của Bạch Hi, vừa gật đầu, trong lòng chợt hiểu ra, chẳng trách người dân trong thôn đều kính trọng Bạch Hi như vậy, cho nên ngoại trừ quy củ của tổ tiên, đối với cha của Bạch Hi và Bạch Hi cũng đều phải kính trọng đúng chứ?!So với gạo nếp điều và đường đỏ, Bạch Hi càng muốn lương thực loại tốt hơn, lương thực loại tốt của cô đã bị cắt bỏ gần nửa tháng rồi.

Chỉ là bây giờ số lượng lương thực bị thu thuế nhiều, bên ngoài đừng nói là lương thực loại tốt, ngay cả lương thực phụ còn chưa chắc đã có, cho nên lúc lúa nước trong thôn còn chưa thu hoạch được, cô cũng chỉ có thể ăn lương thực phụ mà thôi.

“Người ta nói bây giờ động vật cũng không thể thành tinh, nhưng mi cũng phải cẩn thận một tí, đừng quá tự mãn, kẻo bị lột da, tôi đây cứu không được mi đâu.

”Lời này là Bạch Hi ghé vào người Tiểu Hắc còn đang nằm rạp trên đất mà nói.

Tiểu Hắc ngẩng đầu, ngao ngao nói, chủ nhân, có ngài ở đây, tôi không sợ.

Nghe Tiểu Hắc lý lẽ hùng hồn mà nói, Bạch Hi không nhịn được cười, tuy nói thời gian ở cùng cô không dài, nhưng điều đó cũng không làm cho uy phong của cô yếu đi.

Bạch Hi chép chép miệng nhìn trên bàn, Tiểu Hắc lập tức hiểu được, thân hổ một nhảy phốc một cái lên ghế, ngồi dậy, há miệng ngậm một hộp thịt bò đóng hộp, lại nhảy lên giường, đưa đồ hộp đến trước mặt Bạch Hi.

Sờ sờ đầu Tiểu Hắc một lát, sau khi nó nhảy xuống, Bạch Hi lục lục vài cái trong lòng ngực, lấy túi Càn Khôn ra, bàn tay nhỏ nhắn tròn tròn đầy thịt thò tay vào trong túi lấy ra một con dao găm.

Con dao găm này là pháp khí duy nhất mà Bạch Hi có thể lấy ra từ trong túi Càn Khôn lúc này, ngoại trừ sắc bén chém sắt như chém bùn ra, các công năng còn lại hoàn toàn bị phong ấn.

Nhưng đối với Bạch Hi mà nói, thế này cũng đủ rồi.


Dù sao cũng không phải thật sự là một đứa trẻ năm tuổi, thân là Cửu Vĩ tiên hồ, đã từng đi khắp nơi, chưa ăn qua thịt heo cũng đã từng nhìn thấy heo chạy.

Biết rõ dao găm sắc bén, Bạch Hi nhẹ nhàng cắt vào nắp đồ hộp, rồi lại nhẹ nhàng nhếch lên, nắp đồ hộp lập tức đã bị lực mạnh phá vỡ.

Sau khi Tiểu Hắc nhìn thấy, mắt hổ đột nhiên co rụt lại, trong lòng khiếp sợ, chủ nhân à con dao găm này không đơn giản đâu.

Bạch Hi quơ quơ đồ hộp, trong chốc lát, ngôi nhà trên cây đã tràn ngập hương vị thịt bò đóng hộp.

Bạch Hi ngửi ngửi, lẩm bẩm nói: “Mùi cũng không tệ lắm.

”Thấy Tiểu Hắc nhìn mình, Bạch Hi cũng nhìn lại nó, sau đó lại nhìn thịt bò đóng hộp trong tay, hừ hừ nói: “Không thiếu phần mi đâu.

”“Sao tao lại cảm thấy, tao nuôi Linh Thú cái gì cũng không biết làm, ăn cái gì cũng hết sạch cơ chứ.

” Trong khi lẩm bẩm, Bạch Hi đã ném một miếng thịt vào trong bát của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhìn miếng thịt trong bát của mình, rồi lại nhìn Bạch Hi, trong lòng nó cực kỳ cảm động, chủ nhân còn chưa ăn, đã cho nó trước tiên.

Chủ nhân, ngày mai tôi sẽ đi bắt cá cho người, bắt rất nhiều cá! Nói xong lời thể hiện lòng trung thành, lúc này Tiểu Hắc mới bắt đầu ăn cơm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc