THẬP NIÊN 70: AN BẢO ĐOÀN SỦNG



Diêu Thuý Phân xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy những người khác trong nhà đang đi vào liền lớn tiếng nói chuyện với một người đàn ông: “Chú ba, vợ chú sắp sinh, nhanh đi xem đi.”Trần Hữu Phúc vừa nghe liền ném chiếc cuốc trong tay, bước chân dồn dập chạy về phía tây phòng.

Tây phòng là nơi hai vợ chồng lão tam Trần gia Trần Hữu Phúc ở.

Căn phòng không lớn, được ngăn thành hai gian, trên giường đất ở gian phòng bên trong có một thai phụ với chiếc bụng cao ngất đang nằm, người này là Miêu Xuân Hoa - vợ của Trần Hữu Phúc.Cô ấy thấy Miêu Vân Anh đi vào liền cử động, miệng gọi “Mẹ.”Miêu Vân Anh tiến lên sờ sờ bụng cô, cảm thấy hơi cứng liền hỏi xem đã đau bao lâu.


Trong lòng bà hiểu rõ đây chỉ là mới bắt đầu đau, sợ là sẽ đau nữa, thấy vợ thằng ba có chút sợ hãi liền vỗ vỗ tay cô an ủi.“Xuân Hoa đừng sợ, đau cũng phải ráng chịu đựng, chờ đứa bé được sinh ra là tốt rồi.

Sinh hài tử cũng như đi nhà xí, đến thời điểm thích hợp chỉ cần dùng sức rặn là sẽ lôi ra được ngay.”Trần Hữu Phúc bởi vì vợ sắp sinh mà trong lòng tràn ngập nhiều cảm xúc rối ren, khẩn trương, sợ hãi; khi vừa đi vào phòng hắn nghe mẹ mình nói một câu như vậy liền suýt nữa vấp ngã.

Mẹ ruột nha, sinh con là như vậy sao? Còn lôi kéo đứa nhỏ là thế nào?“Mẹ, Xuân Hoa.” Trần Hữu Phúc giả vờ như không nghe thấy mẹ mình vừa mới nói những gì, chỉ đau lòng nhìn vợ mình.Mặc dù biết không nên làm trò trước mặt mẹ chồng nhà mình, nhưng Miêu Xuân Hoa bởi vì quá đau bụng nên cũng không quan tâm đến vấn đề này.

Khi vừa nhìn thấy chồng mình, giọng nói mang theo chút ủy khuất cùng nhu nhược của cô liền vang lên: “Hữu Phúc, em đau.”Trần Hữu Phúc lau bàn tay to dính một chút bùn vào ống quấn, sau đó nắm lấy tay Miêu Xuân Hoa: “Vợ à, anh...” anh muốn nói vài câu an ủi vợ, nhưng ngại mẹ mình còn đứng bên cạnh nên đành nuốt xuống mấy lời vừa lên đến cổ họng.Miêu Vân Anh là một người khôn khéo, tuy rằng ở nông thông nhưng cũng được xem như nhân vật có tiếng nhất nhì trong thôn, bà cũng không hà khắc liền đứng lên nói:“Hữu Phúc nhanh trấn an Xuân Hoa, sợ là cơn đau vẫn còn kéo dài, mẹ đi bảo vợ thằng hai nấu cho Xuân Hoa một chén mì để bổ sung thể lực, sinh ra một bé trai mập mạp thì Hữu Phúc liền có hậu.”Thời đại này, mì sợi cũng không phải thuần bột mì trắng, mà được làm từ bột ngô trộn cùng các loại lương thực phụ khác, nhưng đây vẫn là nguyên liệu nấu ăn tinh quý.Trần gia hiện vẫn còn thừa một túi bột mì trắng, bình thường sẽ trộn lẫn cùng với rau dại, cao lương làm thành bánh bột ngô.

Vì thế, nếu làm chén mì này túi bột mì trắng liền chỉ còn một nửa.Tuy rằng Miêu Vân Anh có chút luyến tiếc, nhưng nghĩ đến cháu trai sắp ra đời - là đứa cháu trai phúc khí đã được báo mộng hôm qua, vì thế Miêu Vân Anh vui vẻ đến cười híp mắt.Bà khoá kỹ ngăn tủ lại, tự mình mang một chén bột mì trắng trộn với một ít bột ngô cùng với một cái trứng gà đến phòng bếp đưa cho đứa con dâu thứ hai là Vương Tiểu Thảo.Bà nói: “Nhồi bột mì cùng một chút ngũ cốc, luộc thêm một cái trứng gà, rồi cho thêm một ít dầu vào để em dâu con có sức sinh nở.”Hiện nay, chính sách chăn nuôi chặt chẽ, mỗi nhà chỉ được nuôi ba con gà.

Trong nhà nhiều người như vậy, chỉ với ba con gà thì làm sao đủ trứng để ăn.

Hơn nữa, trứng gà còn phải để dành để đổi tiền, ai cũng luyến tiếc ăn.Vương Tiểu Thảo nghĩ đến chồng mình đã lâu chưa được ăn trứng gà, bây giờ lại để cho vợ chú ba ăn, cô ta cuối đầu bĩu môi, trong lòng và nét mặt đều tràn ngập vẻ không cam lòng.


Lúc trước cô ta sinh ba đứa con cũng không được mẹ chồng quan tâm như vậy.

Nghĩ lại dù sao cũng là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà nên được đãi ngộ tốt hơn.Cô ta nâng mắt thấy Trần Đại Nha năm tuổi đang ôm Trần Nhị Nha đi qua đây, lông mày dựng lên: “Đại Nha, sao ngươi không xem em trai mà ôm Nhị Nha làm gì?” Bất quá cũng chỉ là một đứa con gái bồi tiền, ôm cái gì mà ôm.Trần Đại Nha vội nói: “Mẹ, em trai đang chơi trong sân, con vẫn nhìn em.”Đại Nha vì thấy em gái vẫn luôn ở trong phòng, nên muốn dẫn em ra ngoài hít thở không khí, bé biết mẹ không thích em gái nên liền ôm em đi khỏi tầm mắt của mẹ.Vương Tiểu Thảo ném cục bột trên tay xuống, trong miệng lẩm bẩm, “Ăn ăn ăn, làm cho cô ăn, ăn rồi sinh ra một nha đầu thì tốt.”Dù trên mặt hay trong lòng tràn đầy sự bất mãn nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ.

Cô ta biết mọi việc trong nhà đều do mẹ chồng định đoạt, mẹ chồng lại là người lợi hại nổi tiếng làng trên xóm dưới, nên cũng không dám cãi lại bà.Khi Miêu Xuân Hoa ăn xong món mì do Vương Tiểu Thảo làm thì cơn đau cũng dần chậm lại, cứ khoảng mười phút lại cảm thấy đau một lần.

Mã bà tử đã đến xem một lần, nói đến khoảng nửa đêm về sáng mới sinh, nên chờ đến lúc đó lại qua đây.Cả nhà ngoại trừ Trần Hữu Phúc ở lại bên cạnh chăm sóc Miêu Xuân Hoa, thì mọi người đều trở về phòng ngủ.Sớm nhất cũng không biết đứa bé này khi nào mới sinh, hơn nữa một ngày làm việc đồng áng mệt mỏi đến chịu không nỗi, như vậy làm sao có thể trông coi sản phụ, huống chi ở nông thôn khi sinh con cũng không cần chú ý nhiều, có một vài người thậm chí còn sinh con ở trong ruộng khi đang làm việc.


Miêu Xuân Hoa đã hai tháng không cần xuống đất làm việc cũng là vì Trần gia tử tế nên cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi.Miêu Vân Anh rất nhanh đã ngủ, chỉ là trước khi ngủ bà vẫn nghĩ đến giấc mộng đêm qua.

Suy nghĩ mãi lại mơ thấy giấc mộng hệt như ngày hôm qua, mọi khung cảnh trong mơ đều giống như đúc, không thể nào lầm được.

Lúc này, bà càng chắc chắn là phúc bảo sắp đến đây, nhà bà sắp có một đứa cháu trai là đứa bé của tiên giới đầu thai..


Bình luận

Truyện đang đọc