Sau khi hai chị em Trần Đại Nha về nhà, mấy cậu nhóc cùng người lớn của Trần gia đều lục tục trở về.
Miệng nhỏ của An Bảo đang ăn quả dại, trông rất vui vẻ, nhờ Ninh Tu Ngạn đút rất cẩn thận nên miệng không hề có vết dơ nào.“An Bảo, xem đây là gì?” Vừa dứt tiếng “gì” Trần Văn Gia liền giơ lên một thứ, trước mặt An Bảo chợt xuất hiện một con sâu xanh mượt với một hàng móng vuốt đen.An Bảo hét lên “A!”Tuy rằng đời trước lớn lên ở cô nhi viện, cô nhìn thấy loại sâu này cũng không sợ hãi đến vậy, chỉ là đột nhiên nhìn thấy vẫn cảm thấy giật mình, khuôn mặt nhỏ tái xanh.Đáng ghét!Ninh Tu Ngạn vừa xoay người thì Trần Văn Gia đã đến hù dọa cô, bất quá không đợi Ninh Tu Ngạn phản ứng thì Nhị Nha bên cạnh An Bảo liền duỗi tay đánh Trần Văn Gia, miệng còn nói “Hư!”Tuy Trần Nhị Nha còn nhỏ nhưng đã biết che chở An Bảo.
Vì An Bảo thường cùng bé chơi đùa, còn cho bé ăn ngon; chị gái vẫn luôn chăm sóc bé thường nói với bé rằng: An Bảo là em gái, bé phải yêu thương chăm sóc em.Ngày thường, Trần Nhị Nha đều đi theo Trần Đại Nha cắt cỏ, nên đã sớm quen với các loại sâu róm này.
Nhưng khi An Bảo “A” lên một tiếng, thì cô bé không chút nghĩ ngợi liền đánh vào tay Trần Văn Gia.Mặc dù Trần Nhị Nha còn nhỏ, nhưng dáng người gầy gò, trên tay không có thịt lại dùng hết sức nên đánh cũng rất đau, khiến Trần Văn Gia không nhịn được “Ai u” một tiếng.“Nhị Nha, ai cho con đánh anh trai?” Ở phía sau, Vương Tiểu Thảo nhìn thấy Nhị Nha vậy mà dám đánh Trần Văn Gia, lập tức liền phát hỏa.Tuy rằng Trần Văn Gia không phải cô ta sinh ra, nhưng dù sao đó cũng là cháu trai của Trần Gia.
Trong mắt Vương Tiểu Thảo, Nhị Nha vẫn không bằng Trần Văn Gia, nguyên nhân là vì trước kia khi còn ở nhà mẹ đẻ thì địa vị của nhóm anh em họ đều cao hơn cô ta, nên theo thói quen cô ta coi trọng con trai hơn con gái.Con nhóc Nhị Nha dám đánh Trần Văn Gia, trong mắt Vương Tiểu Thảo thì hành động này là không đúng.
Bởi vậy, khi Diêu Thúy Phân còn chưa lên tiếng, thì Vương Tiểu Thảo đã mắng Trần Nhị Nha.Ninh Tu Ngạn nhanh tay ném con sâu róm sang một bên, ôm An Bảo, nhỏ giọng an ủi: “Em gái không sợ, sâu róm đã bị ném đi rồi, không sợ a.”An Bảo vừa rồi cũng không phản ứng lại, mặt khác thân thể phản ứng nha hơn đại não nên cô mới hét lên như vậy.
Thật ra, cô đúng là không sợ sâu, nhưng lại rất chán ghét loài động vật nhuyễn thể uốn uốn éo éo này; khi được Ninh Tu Ngạn ôm vào lòng an ủi, ngược lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ mình như đang làm kiêu.Thời điểm Vương Tiểu Thảo mắng Trần Nhị Nha, Trần Đại Nha liền chạy qua bảo vệ em gái, tâm tình thấp thỏm bất an nhìn Vương Tiểu Thảo, sợ cô ta động thủ đánh Nhị Nha.Trước kia, khi em trai bé khi dễ Nhị Nha, có những lúc Nhị Nha không nhịn được sẽ đánh lại, thế là mẹ bé liền đánh Nhị Nha, bé che chở Nhị Nha nên bị đánh vài cái, cảm thấy mẹ mình đánh thật đau.Đúng là Vương Tiểu Thảo muốn đánh vào hai bàn tay của Nhị Nha, nhưng lại nghe Diêu Thúy Phân nói: “Văn Gia, ai cho con bắt sâu dọa An Bảo, nếu dọa An Bảo sợ thì phải làm sao? Con ngứa da nên muốn bị đánh đúng không?”Miêu Vân Anh đi vào sau, cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy lời Diêu Thúy Phân nói liền ném chiếc cuốc trong tay xuống, đi về phía An Bảo: “An Bảo à, có bị dọa sợ không?”“Nội.” An Bảo nhìn Miêu Vân Anh nở nụ cười ngọt ngào, ý muốn nói mình rất ổn.
Nhưng cô cũng cảm thấy người anh họ thứ hai này đúng là thiếu dạy dỗ mà, cư nhiên lấy sâu dọa cô, cũng may là cô không quá sợ hãi nên vẫn còn chịu đựng được.Miêu Vân Anh thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên chiếu, còn cười với bà thì liền cảm thấy yên lòng.
Sau đó bà xoay qua đánh một cái vào lưng Trần Văn Gia: “Thằng nhóc thúi này chơi cái gì không chơi, lại dám hù dọa An Bảo, lá gan cháu cũng lớn a.”An Bảo nghiêng đầu nhỏ, cũng cảm thấy lá gan anh họ mình đủ lớn, dọa ai không dọa lại đi hù dọa cô, nếu làm cô khóc thì bà nội sẽ bỏ qua chắc?Bây giờ Miêu Xuân Hoa cũng theo mọi người xuống ruộng làm việc, cô đi vào nhà còn chậm hơn Miêu Vân Anh.
Vừa nghe thấy An Bảo suýt bị dọa sợ, liền không màng đến việc trên người mình còn vương vung đất liền ôm An Bảo lên dỗ dành: “An Bảo, có bị dọa sợ không? Mẹ vỗ vỗ sẽ không còn sợ hãi nữa a.”An Bảo vội nhìn mẹ cô, nở nụ cười hở lợi, ngọng nghịu gọi “Mạ.” Cô không có việc gì, cũng không kiều quý đến vậy đâu, nhưng được người nhà yêu thương cô cảm thấy thật hạnh phúc.Miêu Xuân Hoa thấy cô không có việc gì cũng yên tâm hơn, sau đó lại đặt cô lên chiếu rồi nói: “An Bảo ngoan, mẹ đi rửa tay thay quần áo rồi đến ôm con nhé.”“Ai ui, bà nội ơi con sai rồi, lần sau con không dám nữa.” Bên kia, Trần Văn Gia sau khi bị ăn đánh thì đang cầu xin tha thứ, bà nội cậu đánh thật đau nha.“Con chỉ muốn để An Bảo nhìn xem, cũng không cố ý hù dọa em ấy.
Sau này con sẽ không làm vậy nữa mà.”Trần Văn Gia vừa nhận sai lại vừa muốn chạy trốn, nhưng bị Ninh Tu Ngạn duỗi chân ngăn lại, lảo đảo suýt chút nữa đã té ngã.“Không được khi dễ An Bảo.” Ninh Tu Ngạn híp mắt, lạnh giọng nói với Trần Văn Gia, cũng không hề che giấu việc mình ngáng chán cậu ta.Miêu Vân Anh chỉ vào Trần Văn Gia đang chuẩn bị chuồn đi: “Nếu còn dám hù dọa An Bảo, xem bà nội có xử lý cháu không.”“Không dám, thật không dám.” Trần Văn Gia cảm thấy lúc nãy mình bị động kinh nên mới đi trêu chọc An Bảo.
Cậu thế nào lại quên cô nhóc này là tròng mắt của mọi người trong nhà, đáng lẽ không nên trêu chọc mà phải lấy lòng mới đúng, thật là sai lầm lớn.Biết Trần Nhị Nha che chở An Bảo đánh Trần Văn Gia, Miêu Vân Anh liền khen bé: “Nhị Nha làm rất tốt, ngày mai sẽ cho con ăn mấy ngụm trứng gà hấp nữa.”An Bảo hiện đã tám tháng, cũng đã ăn dặm được một thời gian, nên Miêu Vân Anh cũng không bán trứng gà cho trạm thu mua nữa mà giữ lại cho An Bảo ăn.
Nhưng do An Bảo còn nhỏ, không thể một mình ăn hết một cái trứng gà, nên phần còn lại đều được Miêu Vân Anh trộn với một ít nước canh đút cho mấy đứa bé khác mỗi người một miếng, ít nhiều cũng có thể bồi dưỡng thân thể.Tình thế đảo ngược, Trần Nhị Nha đánh Trần Văn Gia không những không có việc gì, ngược lại còn được thưởng, điều này khiến Vương Tiểu Thảo - người vốn dĩ muốn đánh Nhị Nha ngây ngốc, đứng im ở đó một lúc lâu không biết phải làm gì.Sao có thể như vậy? Sao cô ta cảm thấy con gái còn kiểu quý hơn so với con trai?Thật ra là An Bảo quý giá hơn mấy đứa bé trai, Vương Tiểu Thảo cảm thấy mẹ chồng cô ta yêu thích con nhóc nhà chú ba.
Điều này càng khiến cô ta không hài lòng về Miêu Vân Anh, bà luôn cưng chiều nhà chú ba cũng thiên vị nhà anh cả, chỉ có nhà cô ta là bị khi dễ, luôn phải chịu ủy khuất.
Đặc biệt, điều khiến cô ta bất mãn nhất là trong mấy đứa cháu trai, mẹ chồng không hề đau lòng Văn Phú nhà cô ta dù chỉ một chút, thật là quá đáng mà.Trần Đại Nha nhìn mẹ bé, thấy mẹ không mắng Nhị Nha nữa liền thở phào nhẹ nhõm..