Tống Đại Sơn đã sớm có chuẩn bị, ông bày biện bàn ghế trong sân, mở cửa như tiếp đón khách, thậm chí còn mời những người trước đây từng tới phàn nàn với ông, đến cùng nhau lắng nghe tham gia ý kiến.
Nhóm thanh niên trí thức cuối cùng đã đến.
Người dẫn đầu là Lưu Lộ Lộ, cô ta giận dữ nói: "Đại đội trưởng, hôm nay Tôn Đại Trang không giao lương thực đến. nhóm thanh niên trí thức chúng tôi đều đã đói một ngày rồi."
Chu Mẫn nói tiếp: "Đại đội trưởng, ông nhất định phải xử phạt thật nặng Tôn Đại Trang."
"Chúng tôi đều muốn tham gia kỳ thi đại học, nếu được ở lại thành phố thì sẽ được cung cấp đường đỏ và trứng gà. Nói không chừng lãnh đạo thành phố sẽ mở cửa rộng lớn chào đón chúng tôi. Giờ ai biết nơi này, đến ngay cả cơm còn ăn không đủ no, đây là xảy ra chuyện gì."
Trương Mạn Tuyết nheo mắt lại, nói một câu càng khó nghe, "Hay là nói, đại đội trưởng, ông là cố ý đối xử khắc nghiệt với chúng tôi."
Tống Thúy Hoa ở bên cạnh nghe thấy nhóm thanh niên trí thức càng ngày càng có lời nói không đúng, bà nhíu chặt lông mày nói: "Lời nói này cũng quá khó nghe."
Tống Đại Sơn siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, một lát sau mới buông lỏng tay ra, dựa lưng vào ghế.
Ông liếc mắt nhìn từng khuôn mặt đang phẫn uất bất bình của nhóm thanh niên trí thức, trầm giọng nói: "Các cô các cậu muốn lương thực đúng không? Được rồi, để tôi hỏi mấy người, mấy ngày nay các người có đi làm không?"
Tất nhiên - không có làm.
Lưu Lộ Lộ chột dạ đảo tròn mắt, nói sang chuyện khác: "Đại đội trưởng, chúng tôi đến muốn nói với ông là Tôn Đại Trang lười biếng, không giao lương thực cho thanh niên trí thức chúng tôi. Việc này thì có liên quan gì đến công việc?"
Tống Đại Sơn lạnh lùng nhìn cô một cái, ông có ấn tượng sâu sắc với Lưu Lộ Lộ, cô ta bình thường khi làm việc đều không nghiêm túc, nghe nói cô ta chính là người đứng đầu tổ chức cuộc đình công của nhóm thanh niên trí thức này.
"Được rồi, vậy tôi sẽ kể chi tiết cho cô biết việc Tôn Đại Trang đưa lương thực cho mấy người, tôi nói cho cô biết, chính tôi là người ra lệnh cho Tôn Đại Trang không được phép giao lương thực cho các người, với lại sau này cũng vậy." Tống Đại Sơn nói.
Thật ra ông chỉ nói với Tôn Đại Trang là hôm nay anh ta không cần đi giao lương thực, nhưng tại trước mặt nhóm thanh niên trí thức, ông nói sau này ông cũng không cho đưa lương thực nữa, đó là nói dối.
Thế nhưng hiệu quả lại rất tốt, lời này vừa nói ra, trong nháy mắt mọi người liền sôi sục.
Nhóm thanh niên trí thức mồm năm miệng mười nói: "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà không giao lương thực cho chúng tôi?"
"Chúng tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn, đã tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước về đây hỗ trợ xây dựng nông thôn. Theo lý mà nói, lẽ ra các người phải cung cấp đủ lương thực cho chúng tôi, vô duyên vô cớ sao lại ngừng. Các người phải cho chúng tôi một lời giải thích. Nếu không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này."
Tôn Lão Đầu nghe hồi lâu, càng nghe càng tức giận hơn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Nói dễ nghe nhỉ. Cái gì mà hỗ trợ kiến thiết xây dựng, các ngươi giúp tăng sản lượng lúa mì hay chữa bệnh cho lợn nái, đến việc cho lợn ăn cùng dọn dẹp chuồng còn ghét bỏ chê thối."
"Cái này liền thôi, các ngươi làm ruộng mấy năm rồi, trình độ so với các ông già còn kém xa, thậm chí còn không bằng một mấy thằng tiểu tử choai choai trong công xã."
"Đã vậy các người còn ghét bỏ việc ngày nào cũng ăn cháo khoai lang, ngày ngày la hét muốn giết lợn, phải tăng thêm bữa phụ, các người cũng không nghĩ lại xem, số công điểm của các người, ngay cả cháo khoai lang cũng không đủ để đổi. Nếu không có mọi người trong công xã chúng tôi trợ cấp thì các người đã sớm phải ra đường xin ăn!"
Đây là sự thật, lúc Tống Đại Sơn ghi công điểm của thanh niên trí thức, ông thường lén ghi cao hơn một chút, nếu không, theo tính toán theo đúng tiêu chuẩn của các thành viên trong công xã, thì phần lớn thanh niên trí thức đều phải uống gió tây bắc.
Phương Thư Đình, Hồ Lan và Trương Xảo Lệ, là một trong số nữ thanh niên trí thức da mặt mỏng, bị nói lập tức đỏ mặt, kỳ thực thì mọi người đều biết chuyện này, bây giờ bị họ vạch trần, giống như bóc mất lớp da mặt, nên thật xấu hổ.
Phương Thư Đình ngập ngừng nói: "Chú Tôn... cháu xin lỗi."
Tôn Lão Đầu liếc nhìn cô một cái, ông có ấn tượng với cô gái này, không giống như Lưu Lộ Lộ thường xuyên gây chuyện, cô gái này rất thành thật.
Cuộc đình công đã diễn ra mấy ngày nay, đoán chừng là do cô bị xúi giục, hơn nữa nhóm thanh niên trí thức luôn luôn cùng tiến cùng lùi, cho nên cô không thể trở nên khác biệt một mình, lần này cô cùng mọi người đến gặp Tống Đại Sơn để gây chuyện, có lẽ là với mục đích xoa dịu mọi chuyện, và ý định là ngăn cản Lưu Lộ Lộ và những người khác.
Tôn Lão đầu dừng một chút, "Cô gái, tôi không nói cô, tôi đang nói về những kẻ vô liêm sỉ này." Nói xong, ông ta hừ lạnh, nghiêng đầu liếc nhìn Lưu Lộ Lộ.
Tuy nhiên, trong mắt hầu hết mọi người, những thanh niên trí thức đều thuộc cùng một bọn.
Phương Thư Đình c ắn môi dưới, mặt đỏ như máu, cô liều mạng lôi kéo tay áo Lưu Lộ Lộ cầu khẩn nói: "Chúng ta trở về đi."
Lưu Lộ Lộ không để ý tới cô, trực tiếp hất cánh tay của cô ra, "Đại đội trưởng, ông nói một câu, đến cùng là ông có giao lương thực cho nhóm thanh niên trí thức chúng tôi hay không. Nếu ông không giao, chúng tôi sẽ đến huyện ủy, tìm lãnh đạo ủy ban cách mạng báo cáo việc này."
Tuy nhiên chỉ còn cô là người duy nhất vẫn dồn nén cơn giận, trong khi những thanh niên trí thức khác đã bắt đầu rút lui.
Nhất là khi nghe Lưu Lộ Lộ nói muốn đi gặp lãnh đạo, bọn họ đều bị hù dọa, nhao nhao khuyên nhủ: "Quên đi thôi." "Chút chuyện này không cần phải đến gặp lãnh đạo."
Lưu Lộ Lộ trong lòng nổi nóng không chịu trở về, "Cái gì gọi là chút chuyện, Tống Đại Sơn không cung cấp lương thực cho chúng ta ăn, chính là đánh chủ ý muốn chúng ta chết đói."
Nhóm thanh niên trí thức ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, có một số người đồng ý với ý kiến của Lưu Lộ Lộ, nhưng họ chỉ là số ít.
Hầu hết mọi người đều biết rất rõ, những gì họ làm là không chân chính, vốn chính là bọn họ đuối lý.
Ngày bình thường họ được công xã chiếu cố ít nhiều, đến thời điểm bận rộn cũng chẳng giúp ích được gì, bây giờ còn náo loạn đình công, quấy nhiễu người dân trong công xã nghỉ ngơi, giờ lại đến tận cửa gây rắc rối cho Tống Đại Sơn... Nếu thực sự đi tìm lãnh đạo, thì chắc chắn bọn họ sẽ bị ăn thiệt thòi.
Những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu họ, số người lên tiếng hưởng ứng không có mấy người, ngay cả Chu Mẫn và Trương Mạn Tuyết cùng theo Lưu Lộ Lộ bây giờ cũng đều im lặng.
Tống Đại Sơn liếc nhìn từng khuôn mặt của nhóm thanh niên trí thức, không nhanh không chậm uống một hớp nước sôi để nguội, trong lòng cười thầm, chủ ý của Tống Nghị quả thực rất hay, cũng may là nghe lời anh, đi mời Tôn lão đầu tới.
Có một số việc, ông thân làm đại đội trưởng không tiện nói, có khi cần một người như vậy đem sự tình vạch trần ra nói rõ ràng.
Tống Đại Sơn uống xong, chậc chậc lưỡi nói: "Vậy thì đi thôi, thanh niên trí thức Lưu, nếu cô không biết địa chỉ, tôi sẽ viết cho cô, cô có muốn tôi sắp xếp xe lừa đưa cô đến đó không? "
Ông lại nói thêm, "A, nhân tiện, khi đi đừng quên cùng lãnh đạo nói về việc đình công của các cô." Tống Đại Sơn nhếch miệng cười lạnh nói, "Để xem các cô bị trừng phạt trước hay tôi bị trừng phạt trước."
Ở thời đại này, lương thực quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, nếu cấp trên biết một số thanh niên trí thức vì tham gia kỳ thi vào đại học mà đình công không trồng lương thực, thì Lưu Lộ Lộ và những người này chắc chắn sẽ được coi là nhân vật điển hình, nói không chừng ngay cả tư cách tham gia kỳ thì đại học cũng mất.
Lưu Lộ Lộ chính là ngoài miệng nói to thôi, nhưng trong lòng cô ta cũng rõ ràng, hơn nữa, số thanh niên trí thức cô ta khuyến khích đi gặp lãnh đạo đều đã rút lui, trong lòng cô ta cũng chột dạ.
Thế nhưng cô ta vẫn còn mạnh miệng nói: "Đi thì đi, ai sợ ai, Tôi hiện tại đi ngay."
Nói xong, cô ta liền bước chân chuồn ra khỏi cửa.
Nhìn thấy cô ta rời đi, Tống Đại Sơn mới hừ lạnh nói tiếp: "Dù sao thì tôi cũng chỉ nói thế, các người muốn lương thực, đều có thể, nhưng nhất định phải làm việc. Nếu không làm việc mà lại muốn có ăn, nào có chuyện tốt như thế, không có chuyện bánh sẽ rơi xuống ngày hôm nay đâu?"
Tống Đại Sơn liếc nhìn thoáng qua khuôn mặt của nhóm thanh niên trí thức, có người vẫn còn bất nãn, ông tiếp tục nói: "Đương nhiên, mọi người trong công xã chúng tôi cũng sẽ cân nhắc giảm bớt khối lượng công việc cho các người."
Nghe được có thể giảm bớt khối lượng công việc, đồng nghĩa với việc có thể làm việc ít hơn bình thường, việc gây chuyện ồn ào như vậy cũng không phải là không có kết quả, nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng phản đối.
Bây giờ còn gì để nói nữa, nhóm thanh niên trí thức đến gây chuyện đều bị Tống Đại Sơn cho một gậy, sau lại cho củ cà rốt, khiến mọi người ngoãn ngoãn, tâm phục khẩu phục giải tán.
Bên này sân nhỏ nhà họ Tống.
Thẩm Kiều Kiều nhìn đám thanh niên trí nổi giận đùng đùng rời khỏi địa điểm thanh niên trí thức, sau đó lại uể oải quay trở về địa điểm thanh niên trí thức, vừa đi vừa về trong vòng chưa đầy một giờ.
Cô nhìn về phía Tống Nghị, "Chuyện này là thế nào?"
Tống Nghị cười cười quạt cho cô: "Không có việc gì, ngủ đi. Anh cam đoan, sáng mai sẽ không còn ai đọc sách khiến em tỉnh đâu."
Thẩm Kiều Kiều gật đầu, rúc vào trong ngực Tống Nghị.
Quả nhiên đúng như lời Tống Nghị nói, mấy hôm trước nhóm thanh niên trí thức mới sáng sớm còn đọc sách oang oang, hôm nay mọi thứ đều yên tĩnh.
Thẩm Kiều Kiều ngủ một giấc ngon lành, ngủ đến khi trời sáng hẳn.
Liên tiếp trong nhiều ngày đều như thế.
Không còn cách nào khác, họ phải làm việc kiếm công điểm để đổi lấy lương thực, nhóm thanh niên trí thức ban ngày thì làm việc, đến tối thì học tập, cứ như vậy đến khi mệt mỏi họ ngủ thiếp đi, thế nên chuyện bốn giờ sáng dậy đọc sách đã không còn xảy ra.
Lưu Lộ Lộ cũng co cụm lại, chỉ sợ Tống Đại Sơn nhìn thấy cô, sẽ ghi nhớ món nợ, mà sắp xếp cho cô thêm công việc đồng áng.
Hôm nay thời tiết đẹp, Tống Thúy Hoa sợ Thẩm Kiều Kiều ở nhà một buồn chán, nên bà kéo cô ra ngoài phơi nắng, đi lại nhiều hơn.
Tống Nghị ở một bên đi cùng cô, Thẩm Kiều Kiều sắp đến ngày sinh con, anh dự định một thời gian sẽ không đi huyện thành mở quầy bán hàng.
Tống Thúy Hoa nhìn thoáng qua Tống Nghị rồi nói: "Bụng vợ cháu cũng to lắm rồi, đoán chừng là sắp sinh. Cháu có muốn đến bệnh viện huyện trước, để vợ cháu ở trên đó chờ sinh."
Tống Nghị cũng nghĩ như vậy, anh đã nhiều lần thuyết phục Thẩm Kiều Kiều nhưng cô đều không chịu.
Từ nhỏ cô đã sợ tiêm thuốc, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện là cô đã sợ rồi, chỉ cần nói đi đến bệnh viện là từ chối rồi nói chuyện sang chủ đề khác.
Tống Nghị từ trước đến nay luôn không có cách nào khác, việc này nói đi nói lại liền kéo dài tới bây giờ.
Thẩm Kiều Kiều sờ bụng mình, cười nói: "Bác gái, không có chuyện gì đâu, chưa sinh sớm như vậy đâu, có lẽ phải đến tháng sau mới sinh được."
Tống Thúy Hoa vẫn có chút không yên lòng, bà dự định thuyết phục cô lần nữa.
Thật sự là nói cái gì thì đến cái đấy, bà còn chưa kịp khuyên thì Thẩm Kiều Kiều đã ôm bụng hoảng sợ: "Cháu, cháu hình như vỡ nưới ối rồi."
Thế là làm cho Tống Thúy Hoa giật mình, bà vội vàng nhìn về phía Tống Nghị, "Cháu dìu vợ cháu qua bên kia ngồi đó một lát, ta lập tức đi tìm người đi mượn xe lừa, bây giờ lập tức phải đến bệnh viện huyện."."
Tống Nghị mím chặt môi gật đầu loạn xạ.
Anh đỡ Thẩm Kiều Kiều ngồi xuống ghế, lau đi lau lại mồ hôi lạnh trên trán cô, an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Kiều Kiều."
Thẩm Kiều Kiều bụng đã bắt đầu có chút đau, cô ôm chặt cánh tay Tống Nghị, nước mắt chảy xuống từng giọt như hạt châu, run rẩy nói: "Tống Nghị, em sợ lắm."
Lúc mang thai thì chưa có cảm giác gì, giờ đến lúc sắp sinh thì cảm giác trong lòng ngũ vị tạp trần, mọi tư vị đều đủ cả, tâm trạng cô bất ổn lơ lửng giữa không trung.
"Đừng sợ, anh ở đây." Tống Nghị miễn cưỡng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười, "Chúng ta nghĩ cái khác đi, chuyển hướng sự chú ý là sẽ hết đau."
Xe lừa rất nhanh liền đến, Tống Nghị đem chăn trên giường trải lên trên chiếc xe lừa, lót thật nhiều rơm rạ bên dưới, sau đó bế Thẩm Kiều Kiều lên, để cô nằm thoải mái trên đó.
Người đánh xe lừa không ai khác chính là Tôn Lão Đầu, ông cũng an ủi mấy câu: "Không có chuyện gì, ông già tôi đánh xe lừa rất nhanh và ổn định, bảo đảm kịp đến bệnh viện huyện."
Tống Thúy Hoa lấy tiền từ trong túi ra, đặt vào tay Tống Nghị, "Cháu đi trước, ta sẽ đến sau."
Bà cũng muốn cùng cô đến bệnh viện huyện, nhưng nếu mọi chuyện thuận lợi, em bé có thể sẽ chào đời vào hôm nay, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Tống Nghị gật đầu loạn xạ rồi giục Tôn Lão Đầu đánh xe.
Bình thường anh đến huyện thành đều là đi bộ, phải mất hơn một giờ mới đến nơi, lần này Tôn Lão Đầu đánh xe lừa tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, anh đoán chừng tầm nửa tiếng đồng hồ là tới nơi.
Nhưng Tống Nghị vẫn cảm thấy tốc độ này quá chậm, cảnh sắc quen thuộc bên đường dường như không thay đổi, mặc dù xe lừa chạy được một lúc lâu mà anh thấy cảnh sắc vẫn như vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác do anh lo lắng và bối rối mà thôi, quả thực đúng như lời Tôn Lão Đầu nói, xe lừa chạy nhanh và ổn định, chưa đầy nửa giờ đã đến bệnh viện huyện.
Tống Nghị vội vàng cảm ơn, ôm Thẩm Kiều Kiều chạy vọt vào bệnh viện: "Bác sĩ, bác sĩ đâu!"
Một y tá mặc đồ trắng đi ngang qua nhìn thấy anh ôm một phụ nữ bụng to đang mang thai chặn lại nói: "Cô ấy sắp sinh rồi, đi theo tôi."
Nói xong, cô dẫn Tống Nghị đến sản khoa, cô cùng vài y tá khác cộng thêm Tống Nghị chuyển Thẩm Kiều Kiều đến giường di động rồi đẩy thẳng cô vào phòng sinh.
Mọi người vào đây like, đăng ký kênh ủng hộ mình có thêm nhiều động lực để ra chương thật nhanh nào. cảm ơn mọi người rất nhiều. Thank for watching
Phần 6: Chương 19-21