THẬP NIÊN 70: ĐOÁN MỆNH SƯ



Chỉ một cái đập tay thôi mà Văn Trạch Tài cảm thấy đầu vai mình tê rần, anh nhíu mày gạt tay đối phương xuống, sau đó thẳng thắn tuyên bố: “Đó là thiên tai, không phải nhân tai.”Đứng bên cạnh, Điền Tú Phương giật mình trừng lớn mắt rồi khẩn trương nhìn về phía đám đông đang bu đen bu đỏ cách đó không xa.

Bất thình lình, một đôi chân buông thõng lộ ra...Trời ơi, Vương...Vương Thủ Nghĩa xảy ra chuyện thật rồi...“Thiên tai” Lý Đại Thuận mơ hồ nhắc đi nhắc lại hai từ này, phải mất mấy giây sau anh ta mới bàng hoàng tỉnh thức, cảm thấy toàn thân không rét mà run.


Dường như không muốn tin vào điều mình vừa nghe được, Lý Đại Thuận lắp ba lắp bắp lên tiếng phủ định: “Anh đừng nói bậy nói bạ, làm gì có ai đang yên đang lành ở trong nhà mình mà tự nhiên gặp nạn bao giờ?!”Đúng lúc này, Điền Tú Phương nói chen vào: “Ngày hôm qua sau khi ăn xong bữa trưa anh ấy không hề ra khỏi cửa nửa bước.”Lý Đại Thuận có thể không tin Văn Trạch Tài nhưng không thể nghi ngờ Điền Tú Phương bởi hai người là hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nhân phẩm con người cô thế nào tất nhiên anh hiểu rất rõ.Thánh thần ơi, không lẽ Văn Trạch Tài thực sự biết coi bói sao?! Nghĩ tới đây, Lý Đại Thuận không nhịn được mà sáp lại gần hơn: “Anh trai, rốt cuộc Vương Thủ Nghĩa có đưa cho anh mười đồng không?”“Không đưa nên mới gặp hoạ đó.” Văn Trạch Tài trực tiếp lướt qua đối phương tiếp tục tiến thẳng về phía trước, bắt đầu công việc của mình như thường lệ.Lúc này, thôn y Lý, cha của Lý Đại Thuận đang hớt hải phân phó người đi thông báo cho Điền đội trưởng: “Ai nhanh chân chạy đi tìm Điền đội trưởng đi, báo rằng Vương Thủ Nghĩa sốt cao, sau gáy chảy nhiều máu, cần phải đưa lên bệnh viện trên huyện gấp, nếu chậm trễ sợ rằng nguy hiểm tính mạng mất.

Mau mau, mau đi mượn máy kéo đưa nó đi bệnh viện, khẩn trương lên.”Đội sản xuất có một cái máy kéo, do Điền đội trưởng đích thân quản lý, trong năm ngoại trừ ngày mùa ra thì tất cả thời gian còn lại máy kéo dường như không nhúc nhích.

Người trong thôn chỉ cần rảnh rỗi là nguyện ý tới lau chùi bảo dưỡng vì đây chính là bảo bối của cả đại đội.Sau khi Vương Thủ Nghĩa được đưa đi, đám đông mới chịu giải tán, lục tục kéo nhau xuống ruộng.

Nhưng vừa trông thấy Văn Trạch Tài vẫn ung dung điềm tĩnh làm việc như thường thì ai nấy đều rất lấy làm lạ.Họ cũng giống như Lý Đại Thuận, đều cho rằng sự việc Vương Thủ Nghĩa gặp nạn lần này quá sức trùng hợp, không tài nào lý giải nổi.Thương tình mọi người cùng trong tình trạng hoang mang bối rối như mình ban nãy, Lý Đại Thuận bèn đem cuộc đối thoại giữa mình và Văn Trạch Tài ra thuật lại chi tiết một lượt.Nghe xong, tất cả vẫn giữ nguyên thái độ bán tín bán nghi.


Sự việc lần này quá khó hiểu, gì thì gì cũng phải do chính đương sự nói ra mới thuyết phục được.

Thôi thì cứ đợi Vương Thủ Nghĩa bình an quay về hẵng hay.

Thế là bình luận thêm đôi câu nữa, cánh đàn ông tạm gác chuyện này sang một bên, nhanh chóng bắt tay vào việc kẻo trễ.Trong khi ấy, nhóm đàn bà phụ nữ vẫn túm năm tụm bảy bàn tán không ngớt, họ không thể kiên nhẫn ngồi đợi Vương Thủ Nghĩa mà phải tự mình tìm kiếm chân tướng cho bằng được.


Như mọi khi, Dương Diễm Cúc luôn là người ăn to nói lớn nhất hội, cô ta vừa mở miệng liền khẳng định hung thủ làm Vương Thủ Nghĩa bị thương chính là Văn Trạch Tài: “Không phải anh ta thì còn ai vào đây được nữa.

Sao trước kia không nghe nói anh ta biết xem bói đoán mệnh, tự nhiên hôm qua mới phán mấy câu mà hôm nay Vương Thủ Nghĩa đã sống dở chết dở rồi kìa.”Dương Diễm Cúc vừa dứt lời, cơ hồ mấy người phụ nữ vây xung quanh nhao nhao hết cả lên:“Đúng đúng, tôi cứ cảm thấy chuyện này bí ẩn thế quái nào ấy.”“Chứ còn gì nữa, ai đời vừa mở miệng đã đòi người ta mười đồng tiền.

Hừ, hắn tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc.”.


Bình luận

Truyện đang đọc