THẬP NIÊN 70: GẢ CHO NGƯỜI CHỒNG TÀN TẬT



Nhóm dịch: Bánh BaoThị lực tốt một chút còn có thể nhìn thấy con nhện phía trên, nhất thời làm cho da đầu Túc Kiều Kiều tê dại, có chút muốn khóc.

Thật ra cô không phải là người của thế giới này, mà đến từ năm 2018, đến từ một gia đình mà cô không bao giờ lo lắng về tiền bạc.


Cô là một người làm việc tự do, bản thân cô bị ám ảnh xã hội, không thích ra ngoài chơi, nhưng vừa vặn kỳ nghỉ dài ngày 1 tháng 5.

Bạn thân kéo cô ra ngoài, muốn cô đi cắm trại, không còn cách nào khác cô đành phải đi.

Nhưng Túc Kiều Kiều có một đặc điểm, chính là tương đối xui xẻo, gặp phải ngày trọng đại gì cũng phải mưa đánh sấm sét gì đó.

Kết quả ngày đó liền mưa to, hơn nữa còn là buổi tối, bọn họ vội vàng tìm chỗ tránh mưa, trong lúc cuống quít cô không biết tại sao rơi xuống một cái mương.

Tỉnh lại lần nữa, người ở trên núi, còn là ở trong bẫy do thợ săn làm, gào thét nửa ngày mới có người chú ý tới cô, cứu cô, nhưng Túc Kiều Kiều cũng lập tức ngất đi.


Kết quả chờ cô tỉnh táo lại thì đã ở trong cái nhà này, lúc ấy cô vẫn mờ mịt, nhưng hết lần này tới lần khác chính là, trong đầu xuất hiện một hình ảnh đời sống của người khác.

Đây là một cô gái sinh năm 1954, tên cũng được gọi là Túc Kiều Kiều.

Cô năm nay vừa vặn mười tám tuổi, bởi vì sinh ra không lâu chính là thời điểm nạn đói đầu thập niên 60, trải qua một trận khổ cực, trong trí nhớ, dáng vẻ của cô và mình gần như giống nhau y đúc.

Nếu không phải Túc Kiều Kiều thấy trên đùi mình từng bị cháu gái cắn ra dấu răng còn đó, thì chính cô cũng không ngờ tới mình xuyên thân qua đây.

Cũng là như vậy, Túc Kiều Kiều hoài nghi cô và nguyên chủ hoán đổi thân phận, chính là không biết mình có trẻ hơn một chút hay không, dù sao cô cũng đã 23 tuổi, nguyên chủ mới 18 tuổi.


Nơi này là thôn phía dưới một thành phố nhỏ phía Nam, gọi là thôn Đào Hoa, còn được xây dựng đại đội.

Nghe nói nơi này trước đây chỉ là một mảnh đất trống, trong lúc chiến loạn một ít lưu dân đi tới đây.

.


Bình luận

Truyện đang đọc