THẬP NIÊN 70 HẰNG NGÀY LÀM RUỘNG NUÔI TÔM


Bà cụ già chớp chớp mắt: “Không nói gạt cháu đâu, cá viên cháu làm ngon lắm, nếu cháu thật sự ngượng ngùng thì cứ làm cho cụ đi, cụ sẽ bỏ tiền ra mua.”“Mẹ, sao mà mẹ có thể làm phiền người ta như thế được!”Chị dâu Lý nghe không nổi nữa, khó trách mọi người đều nói người càng già tính nết càng trẻ con, cụ bà nhà mình cũng là một cụ già có tính nết trẻ con thế mà lại nghĩ được vậy ngay à!?“Hừ, cô bé nhà người ta còn không chê mẹ đây phiền nữa, con ở đó mà ghét bỏ cái gì?”Bà cụ Lý lập tức trở nên tức giận trừng mắt liếc nhìn cô con dâu một cái, lại nhìn Kim Nguyệt Bảo hỏi: “Cô bé này, con nói xem đúng không?” Giọng điệu nghịch ngợm này chẳng giác gì mấy đứa nhỏ đang muốn lôi bè kéo cánh tẹo nào.Lời này Kim Nguyệt Bảo không biết trả lời sao, đành phải ở một bên cười gượng!“Đúng rồi, chị này, lúc nãy trên đường về thì cụ có bị té một cái, thấy có vẻ như là trẹo chân, nếu chị có thời gian thì tốt nhất vẫn nên mang cụ đi bệnh viện kiểm tra thử xem.”Trước khi đi, mặc dù là bà cụ Lý đã cản trở nhiều lần nhưng Kim Nguyệt Bảo vẫn đem chuyện bà ấy bị té ngã kể lại kỹ càng tỉ mỉ.

Quả nhiên chị dâu Lý vừa nghe thấy mặt mũi lập tức đen thui lại.Bà cụ Lý lại vô cùng đau đớn: “Cái nha đầu Tiểu Kim này, cả cháu mà cũng muốn bán đứng cụ!”Kim Nguyệt Bảo nghe vậy thì nghịch ngợm thè lưỡi.Nhưng thật ra chị dâu Lý nửa giận nửa thương nói với bà: “Cô bé Tiểu Kim nhà người ta đó là quan tâm mẹ mà mẹ còn không cảm kích! Về nhà con sẽ đưa mẹ đi bệnh viện đâm kim chích đấy.”“Đồng chí Tiểu Kim à, lần này thật là đa tạ em, người già tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng có những lúc nói câu rất đúng.


Em đã cứu bà thì đây là duyên phận, mặc kệ nói như thế nào, về sau thường xuyên lui tới, nhà họ Lý cũng xem em như là bằng hữu vậy.”Chị dâu Lý cũng là người thành thật, thấy Kim Nguyệt Bảo không có cố ý giấu giếm chuyện cô đi buôn bán cá viên nên từ đáy lòng cũng muốn kính nể với cô.

Chuyện này nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ, có thể không có việc gì mà dám thoải mái nói ra chính là dũng khí.Không phải ai cũng có thể dựa hơi vào bà mẹ chồng của cô đâu!Sau khi hẹn rõ ngày giờ với bà cụ Lý thì đã tới nửa buổi chiều rồi.


Cũng vừa lúc hôm nay là thứ sáu, lúc này trường học được nghỉ.

Kim Nguyệt Bảo trực tiếp đến trước cổng trường học đón Thẩm Hương Vân tan học về.Lúc Thẩm Giang Viễn được nghỉ phép về nhà thăm người thân thì con bé lại không được nghỉ, chắc nó cũng buồn lòng lắm.Có điều cũng may, rất nhanh thôi là con bé có thể nhìn thấy Thẩm Giang Viễn ở trên TV, cũng coi như là được bù đắp một ít vậy.Trên đường đi học là phải đi dọc theo đường đi bên sườn núi, lúc về sẽ đi theo đường dưới của sườn núi.

Vì vậy nên tốn không ít sức lực, nhưng mặc dù là như vậy, lúc mới đi được nửa đường, trên mặt Kim Nguyệt Bảo đã chảy từng lớp mồ hôi mỏng.“Nếu mà em cũng biết chạy xe đạp thì tốt quá rồi.” Thẩm Hương Vân thập phần băn khoăn: “Như vậy là em có thể chở chị rồi đó chị dâu.”Kim Nguyệt Bảo nghe vậy, trong lòng bỗng bật ra một suy nghĩ: “Này có khó gì? Đợi khi nào có thời gian nhàn rỗi chị sẽ dạy cho em.”“Có được không chị?”Mặt Thẩm Hương Vân lập tức giãn ra, bắt đầu đánh giá chiếc xe đạp này từ trên xuống dưới một cách cẩn thận.“Đương nhiên rồi!” Kim Nguyệt Bảo rất tự tin, ngoại hình người nhà họ Thẩm đều thuộc dạng cao gầy, mặc dù là Thẩm Hương Vân năm nay mới có mười bốn tuổi, nhìn qua cũng phải một mét sáu trở lên..


Bình luận

Truyện đang đọc