Lúc cúp điện, Trần Ngưng đã nằm ở trên giường nhỏ, người nhà họ Trần về nhà thấy cửa phòng của cô đóng chặt, cũng không ai tới làm phiền cô.Buổi sáng ngày hôm sau, cậu Ba thím Ba của Trần Ngưng đã cùng với Đội Hai đến làm việc ở cánh đồng đậu phộng cạnh miếu thổ địa.
Trước khi thím Ba đi, đã gõ cửa phòng của Trần Ngưng, chờ cô trả lời, mớ lên tiếng nói:“Ngưng à, thím và cậu Ba của cháu đi trước, trong nồi có bánh ngô và cháo ngô, dưa muối ở trên bàn Bát Tiên, chút nữa cháu dậy thì nhớ phải ăn đấy.”Tạm dừng trong chốc lát, bà lại nói:“Buổi tối sau khi về, thím phải đến nhà trưởng thôn một chuyến.
Cháu trai của ông ấy sắp đầy tháng rồi, thím sẽ tặng vài quả trứng gà vỏ hồng.
Cháu và Á Nam nhà ông ấy chơi thân với nhau, cháu có muốn đi cùng thím không?”Chúc Á Nam sao? Chính là nữ chính trong cuốn sách mà cô xuyên vào này… Theo nội dung nguyên tác, trước đó nguyên chủ đã bắt đầu xảy ra mâu thuẫn với Chúc Á Nam.
Nhưng bây giờ Trần Ngưng phải sinh sống ở nơi này, trừ khi bất đắc dĩ, cô cũng không muốn gây thêm thù oán cho bản thân.Vì thế Trần Ngưng lập tức lên tiếng, nói:“Thím Ba, thím và cậu Ba đi trước đi, buổi tối cháu cùng với thím đi thăm Á Nam và cháu trai nhỏ của cậu ấy.”…Sau khi Trần Ngưng thức dậy, bèn đi tới lu múc nước rửa mặt.
Cô mở nắp lu bằng gỗ ra, phát hiện lu nước ngày hôm qua chỉ còn một nửa mà nay đã đầy rồi.
Có lẽ cậu Ba đã đi gánh nước giếng vào lúc sáng sớm, khi đó cô còn ngủ say, cũng không nghe thấy tiếng động gì.Đi đến phòng bếp nhỏ, có thể nhìn thấy củi gỗ và ngô khô được xếp ngay ngắn ở sát tường.
Nắp nồi sử dụng đã lâu rồi, nhưng được cọ rửa rất sạch sẽ, nhìn không ra vết bẩn nào, không giống một số gia đình không chú ý, nắp nồi bám đầy lớp hoen gỉ.Lấy ra một chiếc bánh ngô từ trong nồi, lại múc nửa chén cháo ngô, Trần Ngưng đi đến bên cạnh bàn Bát Tiên, lấy thêm củ cải ngâm tương, rất nhanh cô đã ăn xong bữa cơm sáng đơn giản này.Ngô đều là giống cũ, không phải loại ngô dẻo ngọt của thế kỷ 21, có điều nó được trồng ở nơi đất phì nhiêu, lại không bón phân hóa học, ăn tuy có chút xước cổ họng nhưng hương vị cũng không hề tệ một chút nào.Sau khi cơm nước xong, Trần Ngưng dạo qua một vòng trong phòng ngoài phòng, phát hiện việc cần làm cũng không nhiều.Có lẽ do cô không phải con ruột của cậu Ba thím Ba, hai vợ chồng đối với cô tương đối khách sáo, không dám để cô làm việc gì, vì thế dù cô đã mười chín tuổi nhưng chẳng khác nào một kẻ ăn không ngồi rồi.Đã lâu rồi Trần Ngưng mới rãnh rỗi như vậy, lúc trước ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, cô vẫn luôn ngóng trông có thể có một kỳ nghỉ thật dài.Nhưng khi thật sự rảnh rỗi, cả người lại cảm thấy không thoải mái.
Vì thế cô đội mũ rơm, cầm lấy cái cuốc được để ở góc tường, đi dọn cỏ ở khu đất trồng rau phía sau nhà.Mới hơn 8 giờ, ánh mặt trời vô cùng chói chang, nóng đến mức khiến cho phía sau lưng bỏng rát.
Trần Ngưng chưa từng làm mấy công việc nặng nhọc này, thế nên dù mới làm một chút, cánh tay của cô đã bắt đầu cảm thấy nhức mỏi.Bận rộn trong chốc lát, bèn thấy thím Tô nhà bên tới chơi.
Bà ấy mang theo một chậu dưa hấu cát ruột đỏ, còn mời Trần Ngưng tới nhà ngồi một chút.Trần Ngưng nghe thím Tô nói một lát nữa thầy thuốc Hồ sẽ tới đây, cô cũng muốn xem ông ấy sẽ xem bệnh cho Quý lão thái thái như thế nào, vì thế lập tức đi theo thím Tô qua đó.Trước khi đi, Trần Ngưng cũng không quên đi ra sau vườn hái chút ớt cay cho thím Tô đem về, cũng coi như là có qua có lại..